Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 29 (Xui Có Thưởng). Thương cơ cực lớn!
"Chúc mừng ký chủ bị xui xẻo lần thứ 11: ngồi ngu bị khế rụng trúng đầu.
Mức độ: nhẹ. Được rút thưởng rương sắt.
3-2-1... ten ten ten tèn... phần thưởng ngẫu nhiên là một công thức pha chế nước khế chua giải khát. Công thức đã truyền thẳng vào đầu ký chủ.
Chúc ký chủ tiếp tục xui xẻo nhiều hơn!"
Trụi ngẩn ngơ không biết sao hệ thống thưởng thật luôn, cái câu "ngồi ngu bị khế rụng trúng đầu" quá thấm người!!!
Thôi kệ... hơi đâu chấp nhất... Trụi đem trái khế to trên đầu vào nhà xử tử nó theo công thức trong đầu, trình tự và phụ liệu không đơn giản thậm chí không ai ngờ ví dụ khế đã chua té đái còn vắt thêm vài giọt chanh chua má ơi luôn...
Tuy nhiên khi dùng máy xay ra đúng theo công thức thì cho ra kết quả giật mình cá chình luôn:
Ngọt ngọt chua chua thơm ngát mùi khế, uống tới đâu mát ruột mát gan, tinh thần tỉnh táo yêu người và yêu đời... lại thêm cái vẻ "liệu liệu" đã uống một hớp thì không muốn dừng, đến chừng nhận ra thì hết CMN nguyên ly!
Whao... thương cơ... thương cơ cực lớn!
Ngày xưa Newton bị táo rụng đập đầu tức quá ói ra định luật vạn vật hấp dẫn.
Ngày nay Trụi bị khế chua đập đầu cái làm ra một đế chế nước uống lề đường thiên hạ vô địch!
Ha ha... nói đùa thôi chứ Vi En thiếu gì nước uống lề đường sang xịn mịn... nước khế này cùng lắm là ngon độc lạ tạo trend là hết mức!
Tuy nhiên không làm giàu được thì cũng đủ ăn đủ mặc, mỗi ngày kiếm "con khô - chỉ vàng"... he he...
Trụi là dứt khoát không bán nước được rồi, dân chơi play boy tay giữ hệ thống làm sao có thể ở yên một chỗ!
Yến thì sắp lấy chồng lại hăm he đòi ăn "phi công già" nên Trụi trốn còn không kịp nữa là hợp tác.
Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng Trụi mỉm cười vì tìm ra được mục tiêu cực kỳ thích hợp. Anh chàng vào nhà tìm bao tải sau đó ra hái khế chín.
Trèo lên cây khế mà rung
Khế rụng đùng đùng không biết khế ai...
Trụi rung cây hái khế và hát ư ử bài ca dao truyền thống sau đó khóa cửa nẻo cẩn thận để lấy xipo mới làm tối qua chở bao khế với máy xay sinh tố đi.
Phải công nhận chi ra 100 triệu làm nhà xứng đáng đồng tiền bát gạo: bên trong vật dụng đầy đủ, nền gạch mới đỏ ao sạch bóng, vách giả gỗ thông vừa đẹp vừa sang, bên ngoài vẫn là nhà lá vừa mát vừa giữ được nét hoang sơ... quan trọng nhất là vách nhà gia cố cực kỳ chắc chắn, chống trộm, cách âm, cách nhiệt... cửa nhà cửa sổ bây giờ khít rịt đẹp mắt đầy nghệ thuật!
Let go!
...
Cốc cốc cốc...
Trụi đứng gõ cửa phòng trọ của hai mẹ con chị Phương. Chị chính là mục tiêu lý tưởng để Trụi hợp tác kinh doanh nước khế giải khát.
Tiền vốn đã có... địa điểm Trụi quá rành, có sẵn mục tiêu thích hợp... công thức độc quyền thì khỏi phải chê, nó ngon mà rất khó b·ị b·ắt chước chính xác nên khả năng thành công hốt ít bạc lẻ là rất lớn.
- Ủa... Trụi hả em... vào đi...
Chị Phương ra mở cửa chỉ mặc đầm ngủ mỏng te mong manh, vốn dĩ bình thường chị sẽ khoác thêm áo ngoài nhưng gặp Trụi chị thích "thoải mái" như vậy.
- Trời ơi... bà chị của tui ngon như múi mít!
- Thơm không?
- Thơm!
- Thích không?
- Thích!
- Ăn không?
- Không ăn!
- Xì... cụt hứng hà... đi đâu trưa nắng 23 Tết đây hồng hài nhi của tui?
- Em đã hứa kiếm việc cho chị làm ngon lành hơn... giờ kiếm được rồi, cũng may là tay chị tháo bột, chắc kịp làm trước Tết.
- Làm gì hả em, khó không?
- Khó lắm!
- Hả... chị làm được không?
Trụi tranh thủ rà quét ánh mắt trên người chị Phương từ trên xuống dưới rồi nói rất nghiêm túc:
- Xoay một vòng!
Phương mỉm cười rất tự nhiên xoay chậm một vòng còn nhún nhún cho vòng 1 thả rong và vòng ba lúc lắc.
- Vậy được chưa?
- Được... chị đủ tiêu chuẩn làm việc này.
- Nhưng làm cái gì mà tuyển khó dữ vậy? Người mẫu hay diễn viên?
- Pha nước thu tiền!
Ha ha ha ha ha... Phương cười suýt sặc, vòng một càng run lắc...
- Ê... đừng cười... thứ nhất là công thức pha chế độc quyền không hề dễ, thứ hai là khách nhiều thu tiền có khi gãy tay luôn á!
Ha ha ha ha ha ha...
- Em đi tấu hài đi Trụi!
- Sao... làm không?
- Làm... mà làm như thế nào trước?
- Đầu tiên... ra đóng kín cửa phòng cửa sổ!
- Chuyện nhỏ... chít em với chị bữa nay!
Phương lao đến đóng cửa lớn cửa nhỏ với tốc độ bàn thờ rồi bay đến Trụi, nàng tưởng anh chàng này hôm nay có hứng thú nên kiếm chuyện để đóng cửa hành sự, ai chứ đối với Trụi nàng sẽ không rụt rè hay keo kiệt!
Nào ngờ mỹ nữ lao đến lại ôm lấy bao khế to.
- Ủa... này là sao?
- Là khế... mình pha nước khế.
- Xì... tưởng gì...
Mỹ nữ hụt hẫng nhưng thấy Trụi nghiêm túc nên cũng cố gắng nghe hướng dẫn thao tác.
- Hãy xem đây... em chỉ làm một lần, phải cố gắng học hỏi... nếu không học được... em sẽ làm thêm!
Ha ha ha ha ha... căn phòng trọ nhỏ xíu nóng hầm hập, Trụi cởi áo cho bớt nóng khoe thân hình rất nhiều... xương sườn làm chủ nhà liếm mép liên tục.
Sườn này mà nướng hay ăn sống chắc ăn không nhả xương luôn quá!
- Nóng vậy cởi luôn quần đi em!
- Em lạy chị! Ráng mà học nè!
Ha ha ha ha...
...
Phương tin tưởng Trụi nhưng không tin nước khế ngon cỡ nào, tuy nhiên sau 20 phút vừa làm vừa chỉ dẫn, Phương được thưởng thức ly nước khế chuẩn vị hồng hài nhi thì liền bị hớp hồn.
Ngon...
Quá ngon...
Đang lúc 3 giờ chiều trong phòng trọ, nắng Tết như đổ lửa, bên cạnh lại có hồng hài nhi ở trần thế này mà uống tới đâu mát gan mát ruột tới đó.
Sướng... sướng muốn rùng mình! Sướng đến hoài nghi nhân sinh.
Ủa... cái này làm từ khế chua hả trời!
Trụi cũng uống một ly giải khát nhìn chị Phương bị nước khế chinh phục mà khoái chí cười híp mắt... vẻ mặt điển trai, da mặt mịn màng trắng hồng, hàm răng đều tăm tắp trắng trong như ngọc của Trụi làm Phương nhìn đắm đuối rồi tự động vươn tay chùi nước khế ở miệng hồng hài nhi...
Lách cách...
Cửa bật mở, bé Mén đi học về nhìn thấy toàn cảnh, bé lắp bắp:
- Mẹ... mẹ với anh Trụi làm gì vậy?
Phương điếng hồn, Trụi thì nhanh trí giải vây, dù sao giữa hai người cũng không có gì:
- Anh chỉ cho mẹ của em làm nước khế chuẩn bị kinh doanh... lại đây uống nè... ngon lắm!
Bé Mén đầy nghi hoặc nhìn hai người, quần áo tạm đủ chỉ mình anh Trụi là trần trụi mà thôi...
Ừng ực... chẹp... ừng ực... chẹp chẹp...
- Wa... ngon quá anh Trụi ơi...
- Vậy cái này buôn bán được không?
- Được.
- Được.
Hai mẹ con đồng thanh trả lời rồi nhìn nhau cười!
- Mén... con đi cất cặp táp, tắm rửa thay đồ cái cho mát.
Mén ngoan ngoãn làm theo, Trụi mặc lại áo rủ rê:
- Đi với em mướn mặt bằng để mai buôn bán luôn chị ơi.
- Úi... gấp dữ vậy em?
- Có chỗ ngon của người quen đang trống, nhanh tay còn chậm tay hết, tranh thủ khai trương trước Tết.
- Nhưng Tết nhứt công nhân về hết vắng hoe em ơi!
- Không sao... em sẽ nhờ mọi người trong khu ra uống ủng hộ.
- Cha... tính kỹ quá ta... vậy chơi luôn dù gì chỉ bán nước khế quá đơn giản, chị cũng đang thất nghiệp... Mén ơi... tắm xong ở yên trong nhà đừng dang nắng bệnh nha con... mẹ đi với anh Trụi chút xíu!
- Dạ!
Mén thấy kỳ kỳ... có khi nào mẹ và anh Trụi dính nhau không trời???
Đi ra ngoài không thể mặc đồ ngủ, nhà tắm thì bé Mén chiếm dụng, Trụi cười hắc hắc quay lưng cho chị Phương thay đồ, Phương cũng không có gì mắc cỡ, thay xoàn xoạt, phết sơ chút phấn, quẹt tí son môi cho lịch sự.
...
Keeet...
- Chị thấy chỗ này sao? Sát ngay ngã ba, có xe mì gõ bán buổi tối, đối diện là chốt dân quân đảm bảo an toàn 24/24.
- Chỗ này thì nói gì nữa, vừa rộng vừa nhiều người qua lại... tội cái là lúc trước mở quán nhậu bị thổi nồng độ cồn đập phát c·hết tươi!
- Vậy thì mình đi hỏi thuê thôi.
- Nó là của ai?
- Của bà Tám Lý... nhờ nó mà bà Tám nuôi con cháu ăn học ngon lành cả nhà luôn.
- Hì hì... đây là phước đức ông bà để lại.
- Chính xác... giờ chạy vô hỏi luôn chị ơi.
- Hình như chỗ bà Tám Lý nuôi c·h·ó nhiều lắm?
- Ừm... con hẻm vừa yêu vừa hận của tụi trộm c·h·ó... cứ trung bình 4-5 con bị mất thì có 2-3 thằng trộm c·h·ó nằm viện!
- Wa... dữ dằn vậy?
- Ừ... c·h·ó trong đó dữ dằn mà đoàn kết lắm... hễ có tiếng sủa là nguyên đám bay ra...
- Hic hic... hơi rén rồi em.
- Chị đừng lo... đi với em không bao giờ c·h·ó cắn chị đâu.
- Tại sao?
- Có em hút hết cái xui rồi.
Ha ha ha ha ha...
...
Ẳng ẳng ẳng...
Gâu gâu...
Grừ... grừ...
- Trụi ơi coi chừng...
- Á... trời ơi... cứu...
Ẳng ẳng ẳng...
Lúc vào hẻm nhiều c·h·ó mọi việc vẫn êm xui, thậm chí hơn phân nửa số c·h·ó còn ngoắc đuôi với Trụi và Phương, tụi nó không thấy nguy hiểm từ hai người.
Đến gần sát nhà bà Tám Lý thì Trụi chạy qua một cặp c·h·ó mắc lẹo đang duy trì nòi giống, hai chị em còn trêu ghẹo chúng không biết riêng tư coi chừng bị đ·ánh g·hen.
Mới nói đến đó thì đầu đường cả chục con chạy vào, cuối đường cả chục con chạy ra để... đ·ánh g·hen!
Gần 30 con c·h·ó hỗn chiến, Trụi tấp xe vào sát vách tường dùng xe che cho chị Phương, bản thân thì ở ngoài phòng thủ...
Chiến cuộc lan rộng nhanh chóng và rồi thuộc tính xui xẻo của Trụi bộc phát, có 4-5 con quần nhau đến chỗ Trụi và cắn luôn anh chàng xui xẻo.
Cả chục người trong hẻm chạy ra đuổi lũ c·h·ó, chả biết con nào của mình nữa, cứ đuổi trước rồi tính.
Bầy c·h·ó sợ chủ bỏ chạy để lại Trụi tái mét mặt mày vì bị xực hơn chục phát ở chân, đùi, mông...
Cũng may quần jean dày không bị xé nát, vết cắn đau lắm nhưng không có máu chảy...
Mọi người dìu Trụi vào nhà bà Tám Lý ở sát bên... Moá... xui kinh khủng... chỉ vài mét là vào nhà bà Tám Lý an toàn tuyệt đối rồi!
Cũng nhờ xui kinh như này nên hệ thống lần này khen thưởng nhanh hơn rất nhiều...
(còn tiếp)