Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 28 (Xui Có Thưởng). Té ghế liên tục
Sườn non xào chua ngọt
Canh bông hẹ tàu hũ non
Chả giò chiên giòn
Rau muống xào tỏi... ...
Yến Xuka hóa thân thành siêu đầu bếp làm một hơi 7-8 món ăn sang chảnh... đối với Trụi.
- Mày làm gì nhiều mà lạ vậy?
- Nhiêu đây là bình thường.
- Giời... xạo... l...ắm...
- Hừm... cấm chửi thề...
- Biết rồi... xuýt thôi... nhưng mấy món này đâu phải món ngày thường?
- Trời ơi biết rồi... ngày thường của ông là bầu luộc, cá kho tiêu, canh chua, rau muống luộc, mì gói, trứng luộc... còn mấy món này là ngày thường của người ta... tui phải học để chuẩn bị làm dâu!
- Ủa... bên đó người ta ăn vậy hả?
- Ai biết... má tui bả kêu cứ tập làm cho quen trước!
- Vậy mấy bữa nay ở nhà mày nấu cơm không hả?
- Không... chỉ nấu được hai lần sau đó bị đuổi.
- Ngon gớm chứ gì?
- Thì cũng phải từ từ tiến bộ chứ... mấy bữa nay tui coi cách nấu ăn trên mạng suốt hà.
- Vậy là bây giờ thử nghiệm?
- Ừ...
- Ậy... hổng ấy mày cứ nấu... tao có việc gấp chạy đi chút xíu.
- Đi đâu... chừng nào về?
- Công chuyện... khoảng khuya về...
- Khônggg... ông không được chạy!
- ???... trời ơi cứu con!!!
...
Nói chơi vậy thôi chứ uống nước lã cầm hơi hoài còn được thì đồ ăn ngon dỡ, chua cay mặn đắng cỡ nào Trụi cũng cân hết... lúc nhỏ xíu ăn cơm bách gia lớn lên, mỗi nhà một khẩu vị, một cách nấu.
Thuở thơ ấu học lỏm chữ nghĩa, Trụi còn âm thầm tức cảnh sinh tình làm một bài thơ hàng Fake để ghi nhớ:
Tuy mặn ngọt từng nhà khác nhau
Nhưng ăn chực cỡ nào cũng xực
Cũng có lúc cay sè b·ốc k·hói
Rồi có khi đắng nghét nhức răng
Ta thường tới bữa xin ăn
Xin không được nằm lăn uống nước!!!
(combo Bình Ngô Đại Cáo + Hịch Tướng Sĩ)
Với quá khứ oanh liệt như vậy nên món nào Yến nấu ra cũng đều là sơn hào hải vị đối với Trụi, hai đứa hăm hở dọn mâm nhào vào chiến đấu.
Yến ăn mỗi món một ít, tự cảm nhận, hỏi ý Trụi sau đó rút ra kinh nghiệm từ từ, Trụi thì như xe hủ lô, gặp đâu ủi đó...
Sau 25 phút Trụi ôm bụng nhăn nhó:
- C·hết tao rồi mày ơi... hic hic... nếu tao có mệnh hệ nào mỗi tháng mày nhớ...
- Á... tào lao... mày bị sao?
- Sắp c·hết...
- Sao lại c·hết? Trúng độc?
- Không... trúng thực!
- Xạo... làm gì có bệnh trúng thực... là bội thực sao?
- Ừ... no sắp c·hết rồi...
- Ha ha ha ha ha... cho chừa cái tật ham ăn.
- Tao có tật nhìn thấy đồ ăn là không kiềm được... cứ ăn... ăn... lỡ bữa sau đói!
- Còn gái thì sau? Thấy lạ cứ táp táp?
- Ặc...
- Sao tui nè không táp?
- Tại thề rồi...
- Vớ va vớ vẩn...
- Hây dà... không tin?
- Không!
- Ok... cứ coi như không thề vậy mày chấp nhận làm bạn gái tao sao?
Yến đỏ mặt lúng liếng hai mắt gật nhẹ đầu.
- U là trời... mày gật đầu là tao tới thiệt luôn á... nhưng suy nghĩ kỹ đi... tao không lấy vợ, không muốn có con, cả hai quen chơi cả đời không vướng bận, không trách nhiệm vướng víu được không?
- Không... có thể không làm đám cưới... không đăng ký kết hôn nhưng phải sống chung như vợ chồng rồi đẻ vài đứa con cho vui.
- Vậy khác mẹ gì đám cưới làm vợ chồng?
- Khác... không ký giấy, không làm đám cưới.
- Nhưng vẫn ở chung sẽ cãi vã, ghen tuông... có con càng cự cãi, nuôi dạy không tốt thì đánh nhau to... cuối cùng l·y d·ị bỏ con bơ vơ...
- Giống cảnh của ông vậy hả?
- Ừ chứ sao.
- Trường hợp của ông là hi hữu... tui khác... tui không cãi, không bỏ con!
- Nói dễ làm khó mày ơi!
- Không... con Yến này nói được thì làm được!
- Ok... cứ coi như mày giỏi nhịn, giỏi chìu chuộng, thương con... nhưng mày chịu nổi không bắt ghen, không đ·ánh g·hen không?
- Ủa... tui mắc mớ gì phải đ·ánh g·hen?
- Thì tao ham mê sắc đẹp... ra đường gặp gái là táp táp... ăn tạp như cá tra... lúc đó mày làm sao?
- Thì... thì... tao đập c·hết mẹ mày luôn chứ sao... ở nhà vợ đẹp con ngoan chìu chuộng hết cỡ còn đi ra ngoài ăn vụng... cái thứ gì á...
Trụi nhún vai: - Thấy chưa... đường nào cũng tới la mã... cãi vã nè, đánh nhau nè, li dị nè... mà li dị thì phải lập gia đình mới... có gia đình mới thì đứa nhỏ bơ vơ...
Yến sững sờ... cái thằng này không ăn học đàng hoàng sao mình nói chuyện không lại nó ta? Bị á khẩu, Yến càng nghĩ càng bí bách sau đó chuyển qua tức giận đâm ra chửi thề luôn:
- CMN... tại sao mày phải mê gái ngoài đường? Mày không mê thì tao không ghen, tao không ghen thì không có cãi lộn đánh lộn...
- Đó chính là điều tao muốn nói với mày...
- Điều gì?
- Mấy ai chung tình được mãi!
- Cái éo gì nữa đây... nó chỉ là bài hát!
- Vậy tao hỏi mày... mày suốt ngày, suốt đời luôn luôn ăn cơm được không? Nên nhớ là cơm bình thường, rất nhiều lúc nó nhão, khô, khê, khét và còn bị sống sượng nữa... mày làm được không?
- Tao...
- Tao cái gì mà tao... chắc chắn mày phải ăn thêm bún riêu, canh bún, bánh canh, phở, bún bò, bánh cuốn, bánh xèo, bánh bao, xôi, bánh tét...
- Thôi thôi... mày đừng nói nữa... hu hu hu...
Yến khóc nước mắt giàn dụa...
Trụi buồn rầu thúi ruột, không một chút vui vẻ khi cãi thắng... Trụi cầm hộp thuốc bỏ ra ngoài ngồi phì phèo dưới gốc khế chua...
...
Gió thổi vi vu xào xạc qua từng phiến lá, cây khế lá vàng lá xanh xum xuê, hoa trái vẫn đầy cành... hồi đó sao không trồng khế ngọt mà trồng chi khế chua cho đời nó chua chát nhỉ?
Hai cây xoài to lớn lúc lỉu từng chùm trái xanh don don... cỡ này là nhiều người thích chưng tết lắm, năm nào cả xóm cũng đến chia nhau hái về chưng cúng.
Hai gốc mai vàng trồng hai bên lối vào đã rụng phân nửa số lá, tụi nó sẽ rụng lai rai đến Tết, qua Tết đến rằm sẽ ra nụ trổ hoa vàng rực hết tháng giêng...
Hút liên tục vài điếu thuốc, ngắm cảnh chill chill để xua đi hình ảnh con Yến khóc nức nở hồi nãy... quen và chơi thân với nhau từ 6-7 tuổi đến giờ, đây là lần Trụi làm nó khóc nhiều và to đến vậy, Trụi xốn xan lắm nhưng vẫn phải làm, phải nói rõ, nói hết những gì cần thiết!!!
Bộp!
Bất ngờ Yến đến sau lưng vỗ vai Trụi và la to:
- Ê... ăn xong sao không phụ em dọn dẹp mà ra ngồi đây?
Trụi thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu này là nhỏ Yến đã hồi phục!
- Tao sợ con gái khóc nhè.
- Tại anh chọc em!
Yến ngún nguẩy lẻn lên ngồi một bên ghế đá với Trụi, trên đầu có cây khế xinh đẹp che nắng, rất lãng mạn nên thơ... kiểu này mà có thêm cây đàn guitar hát vài bản tình ca hoặc đơn giản là bài "mặt trời bé con" thôi thì cũng phê tới nóc và nhớ tới già!
- Tắt thuốc đi... hôi rình hà!
Trụi tắt thuốc nhưng vẫn trêu chọc:
- Hôi cái gì... mai mốt qua xứ người còn đâu nữa mà nghe.
Hai mắt Yến long lanh trong veo hiện lên nét vui vẻ và nói ra một tin như trời giáng:
- Ai nói em đi xứ người?
- Ể... không lẽ mày không đi Đài Lon lấy chồng?
- Em không đi...
Trụi té ghế chới với:
- Trờiii ơiiiiiii... mày tính ám tao thiệt sao Yến?
- Ừ... ám anh suốt đời luôn...
Bụp!
Trụi lần này té ghế thiệt làm Yến cười nghiêng ngả:
- Thôi đi ông thần ơi... làm thấy ghê quá hà!
- Trời đất như đảo lộn... không gian quay cuồng...
- Thôi đừng nhảm nữa... em nghe tin là sẽ cưới chồng Đài Lon nhưng vẫn ở Vi En, mua nhà cửa ở gần đây, ông kia đi đi về về vì còn công việc và gia đình bên đó nữa.
- Hả... vậy là làm lẽ?
- Ui dào... lẽ với chẵn gì tầm này nữa... ông đó muốn có thêm con trai vậy thôi!
- Mắc mớ gì không kiếm bên đó?
- Bên này rẻ, đẹp, không "ủ tờ"...
- Đ M... vậy khác mẹ gì kiểu sống của tao, không kết hôn, không ghen tuông, tự do tự tại?
- Xì... khác xa... này là lấy chồng giàu được chu cấp đúng ý má em... được đẻ con... có người lo lắng tới già... em không được lăng nhăng...
- Ờ... khác thiệt!
- Vậy nên em sẽ ở lại gần đây... anh thích không?
Hai mắt Yến sáng rực nhìn Trụi, anh chàng lắp bắp:
- Gì nữa mậy?
- Nghe nói anh chuyên lái máy bay xả stress với mệnh phụ phu nhân?
- Thằng nào... thằng nào đồn bậy?
- Anh xỉn tự nói mấy lần chứ ai!
- Ậy... cái đó là rượu nói... không có đâu!
- Thôi đừng xạo... anh xạo cái là em biết liền!
- Không có thiệt mà!
- Hừ... giấu vô ích! Mai mốt em cũng là mệnh phụ phu nhân... lúc đó em luôn chờ anh...
Lụp bụp...
Trụi té ghế lần hai.
- Không... dứt khoát không được... anh đã thề rồi!
- Hì hì hì... thề là không lén yêu, không lén cua đúng không?
- Ừm.
- Vậy được lái máy bay thoải mái... ha ha ha...
- Cái con nhỏ này... mày vô tri quá... lái máy bay là phi công trẻ với máy bay già...
- Kệ... ai cấm phi công già lái máy bay trẻ đâu!
- Moá... mày quyết ăn tao sao Yến?
- Quyết... nhất quyết...
- Hic hic... tha tao đi... được không?
- Anh dám nói không thèm ăn em không?
- Ặc... cái này... cái này...
- Hết lý do lý trấu rồi chứ gì?
Yến nhe răng cười thật đáng sợ, Trụi bằng mọi giá phải giữ sự trong sạch của mình:
- Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang... đây là thiết luật giang hồ không thể vi phạm!
- Chuyện nhỏ!
- ???
- Em kêu chồng mua biệt thự ở xa chút.
- Trời ơi... cứu con...
Ha ha ha ha ha ha...
Yến mỉm cười đắc thắng rời đi như thể một nữ tướng vừa đánh thắng trận hoặc như một nhà hiền triết vừa thành công khám phá đạo lý to lớn nhất trong trời đất...
Trụi nằm dài trên bàn đá như thể chả thiết sống.
- Moá... mình xem nó là chiến hữu mà nó xem mình như củ khoai... suốt ngày muốn ăn!
Bịch!
- Ui da...
Trời bất dung gian hay sao ấy, một trái khế to đùng chín rục rụng xuống ngay đầu Trụi rồi chèm bẹp nước văng tùm lum!
Trụi tức điên hét to trong lòng:
"Bà mẹ... xui xẻo vầy sao không thưởng hả hệ thống?"
Hệ thống vốn dĩ phán định: tự chui đầu ngồi dưới cây khế quá trời trái chín thì xác suất rụng trúng quá lớn, không phải xui xẻo!
Tuy nhiên xét về mặt tâm tình ký chủ có dấu hiệu r·ối l·oạn bất thường nên hệ thống tạm thời nhân nhượng cho rút thưởng an ủi một lần...
(còn tiếp)