Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 31 (Xui Có Thưởng). Sướng thí mồ bày đặt
Ghé thăm tiệm làm quảng cáo, đặt hàng pano, trang trí dán tường bên trong... Trụi và chị Phương lại đi mua bàn ghế, ly, dụng cụ và thiết bị pha chế, ti vi, loa...
Túi tiền gần 100 triệu mau chóng co hẹp, Trụi giao thêm cho chị Phương 20 triệu để mua sắm thêm nếu cần và làm vốn hoạt động.
Điều bất ngờ là quán rộng, phía sau có nhà vệ sinh cho khách và một phòng nhỏ để ở, máy lạnh có sẵn... như vậy mẹ con chị Phương có thể dọn vào ở đỡ phí tiền trọ mà lại rộng rãi mát mẻ hơn chỗ cũ.
- Wa... phòng này rộng gấp rưỡi phòng chị đang ở đó Trụi.
- Ha ha... nhìn nó trụi lủi y như tên em.
- Thì người ta dọn đi phải vậy chứ, chờ chị lau chùi sau đó chuyển trọ qua đây thì sẽ đầy đủ... thích nhất trong này có bếp, toilet riêng tha hồ nấu nướng, tắm rửa giặt giũ.
- Hừm... vẫn có điểm trừ.
- Điểm nào?
- Vì xây hết đất nên giờ không có chỗ phơi đồ, phơi phía trước không được vì là mặt tiền để xe, buôn bán... mai mốt chị phải chịu khó đem đi giặt ủi... chi phí rẻ chứ không đắt. 2-3 ngày gom giặt một lần, chiều nay chạy đi giao, chiều mai ghé lấy... tuần đi 2 lần thì tha hồ mặc.
- Aizzz... đành vậy thôi! Sếp lớn nói phải nghe.
- Sếp gì đâu, hai chị em mình hợp tác cùng làm chủ.
- Kiểu như hai người là ông chủ và bà chủ?
Trụi bị hớ cười gãi đầu, Phương lắc đầu phủ định:
- Cưng chưa kinh doanh nên không biết, hùn hạp làm ăn dễ đổ vỡ quan hệ lắm, thà chị làm công mỗi tháng 5-10 triệu gì đó tùy tình hình kinh doanh còn hơn là 2-3 chủ xôi hỏng bỏng không! Chị đâu có vốn đầu tư nên tốt nhất là làm công.
- Nhưng...
- Đừng lo... chờ quán có lời nhiều thì em thưởng thêm cho chị mấy hồi, quan trọng là bây giờ phải để quán tồn tại, không lỗ lã cái đã.
- Ừm... chị nói có lý, nhưng tới lúc đó em thưởng không được từ chối!
- Ngu gì!
...
Trụi giao chìa khóa quán cho chị Phương, chở chị về nhà sau đó để hai mẹ con tự bơi vì Trụi còn việc khác quan trọng hơn: tìm nguồn khế chua.
Khế chua ở chợ bán đa phần là khế chua dốt dốt còn làm nước uống theo công thức Sáng Thế thần thì cần khế phải thật chín, trái càng to càng tốt... khế kiểu này phải tự đi thu mua chứ ngoài chợ không bán.
Trụi một mình xách xipo chạy đến nhà một thằng nhóc đầu lĩnh trong xóm.
- Chương ơi có nhà không?
Trụi tạt vào một ngôi nhà cấp 4, người lớn đi làm hết, cửa khép hờ... một thằng nhóc khoảng 15-16 cao dong dỏng, da đen nhẻm, hai mắt sáng như sao rất linh động chạy ra:
- Em nè anh Trụi. Whao... xipo đẹp quá... xe mới mua hả anh?
- Không... xe của Long mập. Mày hổm rày rảnh không?
- Xời... em lông bông suốt có làm gì mà không rảnh hả anh!
Trụi thở dài, thằng nhóc này cũng không đi học giống Trụi nhưng may mắn là còn cha mẹ thương yêu đùm bọc.
- Mày muốn kiếm tiền không?
- Dạ muốn chứ anh... anh cứ nói cái gì em cũng làm miễn đừng dính pháp luật.
- Ha ha ha... hôm nay nói chuyện pháp luật luôn ta... yên tâm, anh mày đã thề đời này không trộm c·ướp phạm pháp... nhưng dĩ nhiên không phạm pháp nên thu hoạch chỉ bình thường.
- Whao... làm gì vậy anh?
- Đi kiếm mua khế chua chín vàng, trái to đẹp, tụi mày trả tiền cho chủ vườn 20 k/kg... về đây tao thu 25 k/kg... không có vốn thì tao đưa trước, coi như đi kiếm khế được 5 k/kg... mày kêu hết tụi trong xóm đi kiếm, riêng phần mày lo thêm quản lý nên mỗi ngày có thêm 100 k.
Chương xoa hai tay đen nhẻm:
- Nghe có lý quá anh, có gì cần lưu ý không?
- Có 3 điểm: một là chỉ mua không trộm; hai là trả đúng giá 20 k cho chủ vườn không được ăn gian người ta; ba là chỉ hái trái chín mùi, trái chưa chín thì để dành từ từ hái tiếp như vậy mới có tiền dài dài.
- Dạ, em hiểu rồi, vặt trụi hết bữa sau không có.
- Ừ... nên nhớ tao chỉ thu trái chín mùi, hái trái xanh tao không thu ráng chịu a!
- Dạ em hiểu... nhưng mà bao nhiêu anh cũng thu sao?
- Ừ... bao nhiêu cũng thu... cứ trái chín mùi còn trên cây thì thu, trái nào rớt dập sơ sơ nhớ rửa đất cát rồi để riêng... riêng trái nào nát bét dưới đất là không xài được, thằng nào lượm bỏ vô bán là tao uýnh!
Chương gật đầu, Trụi giao cho nó 5 triệu, dùng người không nghi, đã nghi thì không dùng. Trụi muốn thử xem Chương phát triển được tới đâu, nếu làm giỏi thì thu làm tiểu đệ cho nó phát tài, chuyện mua khế chỉ là mới bắt đầu.
...
Xong xuôi mọi việc Trụi lái xipo về nhà, mình mẩy đã bớt ê ẩm, không sốt không nóng... công nhận chai xịt Sáng Thế thần siêu thiệt.
Chạy về tới nhà Trụi ôm bụng cười khi thấy Bảo và Long đẩy Ninja H2 ì ạch.
Bảo: - Cười cái gì hả Nobita... mau tới đây phụ nè... nặng lắm.
Trụi: - Trời... có Chaien chiến thần mà lo gì!
Trụi ghẹo vậy mà Long không nghe không thấy, mọi ánh mắt của nó đang đổ dồn vào chiếc xipo mới cáu, zin 100% mới 99%.
Bảo: - Ê từ từ Chaien... đẩy xe tao vào nhà rồi coi xe sau.
Long nhăn mặt nhưng vẫn đẩy vào sân, Trụi mở toang cửa nhà kêu gọi:
- Đừng dừng lại... đẩy thẳng vô đây tao mới sửa được.
Long tức giận: - Moá... mày phụ mau... mệt đứt hơi luôn rồi nè!
Trụi cười hì hì chạy lại đẩy phụ nhưng động mấy v·ết t·hương nên đau xanh mặt.
Dắt xe khủng vào được nhà hai thằng bạn thân mới nhận ra điều không đúng đó, Trụi không dấu giếm kể hết mọi chuyện từ lúc khế rớt vào đầu - c·h·ó cắn - thuê Chương mua khế...
Long: - Trời ơi... Nobita hậu đậu ơi... mày ăn thịt c·h·ó nên tụi nó xực mày đúng không?
- Không có.
Bảo: - Tại xui thôi... tao ở nhà ru rú đây còn xui bỏ mẹ nữa là!
Long: - Mày xui cái gì?
- Thi rớt đại học 3 lần liên tục.
Long gãi đầu không biết cái này là xui hay thằng Bảo học ngu... hic hic... đôi khi không nên nói sự thật vì sự thật quá trần trụi... ách... lại phạm húy thằng Nobita... tội lỗi tội lỗi...
Long: - Thôi bỏ cái đó đi... mày đi chích ngừa chưa hả Nobita?
- Tao vẫn còn thời hạn từ lần chích trước!
- Ủa... lần nào?
- Ậy... lâu rồi mày quên đó thôi! Bây giờ quan trọng là chúc mừng Xeko rước được khủng long bạo chúa nè.
Bảo: - Chúc mừng Chaien có xipo như ý!
Long: - Chúc mừng Nobita khởi nghiệp bán nước khế!
Ha ha ha ha ha ha...
Ba đứa nhìn nhau cười ha hả, cả nhóm ai cũng có việc vui trừ vụ c·h·ó cắn.
...
Long, Bảo chụp lấy xipo chạy đi thử nghiệm.
Ụnnn ụnnn ụnnnn...
Long vít ga, xipo đỏ chót nhẹ nhàng vọt đi:
- Sướng quá Bảo ơi... hơn chiếc mới bán nữa.
Bảo: - Mặt đồng hồ, ổ khóa và nhiều cái khác đều xịn quá trời. Xe này chạy thẳng xăng, không pha nhớt, có phun xăng điện tử... moá... tao không biết thằng Trụi làm như thế nào ra được.
- Tao cũng éo hiểu, có xe chạy là ngon rồi. Hồi nãy nó nói 1 lít chạy 100 cây số... xe này bình xăng 9,5 lít chạy gần 1000 cây hả trời... Moá... vô tri thiệt!
- Ý mày là thằng Nobita xạo L?
- Không... tao nói tao lú luôn, vô tri luôn á!
Bảo: - Thôi tranh thủ sướng đi, vài bữa hết được sướng rồi...
- Ế... đừng trù ẻo chứ mậy!
- He he he... chờ khủng long bạo chúa của tao sống lại đứng sát con xipo này để xem mày sướng nữa không?
- Xin lỗi à... tao vẫn sướng như thường, suốt đời tao sẽ không phụ em xipo này đâu!
- Á đù... tao quên mày có thuộc tính ch·ung t·hủy!
- Ừ... tao thích ch·ung t·hủy trong tình cảm, trong đam mê...
- Moá... có hai thằng bạn thân, mày thì ch·ung t·hủy c·hết sống cũng yêu một người... thằng Nobita thì bạ đâu cưa đó, c·hết sống cũng không chung tình, không kết hôn... tao đứng cửa giữa bị ảnh hưởng... éo biết sau này ra sao luôn!
- Dễ ẹt! Mày làm tổng tài bá đạo bạ đâu yêu đó nhưng yêu c·hết sống bao nuôi trọn đời!
- He he he... có lý... chỉ cần lên đại học lái khủng long bạo chúa đi học là mấy hoa khôi trường Y c·hết hết với tao!
Khửa... Khửa... Khửa... Khửa...
...
Cuối cùng Long nhận lại siêu xipo của mình, giao 67 không cần bằng lái cho Trụi, cả đám tạm hoãn chầu nhậu vì chờ khủng long bạo chúa tái sinh.
Long, Bảo về nhà, Trụi tranh thủ ăn hết thức ăn thừa buổi trưa rồi chạy ra quán nước khế ai ngờ bị nhỏ Yến bắt gặp:
- Anh đi đâu?
- Ra quán.
- Quán nào... cho em đi với!
- Trời... sắp lấy chồng lo ở nhà học nấu nướng thêu thùa... ra ngoài làm gì!
- Xì... thời buổi này thêu thùa làm gì, nấu nướng thì trưa nào em cũng nấu cho anh ăn thử để rút kinh nghiệm... giờ tranh thủ ra ngoài chứ mai mốt lấy chồng có đi được đâu!
Trụi á khẩu, nói kiểu này hình như nhỏ Yến có lý!
- Vậy thì đi... leo lên!
- Em có quà cho anh nè.
- ???
Yến rút trong bao to ra hai cái nón bảo hiểm cặp, một cái trắng một cái xám đen, cả hai đều sang xịn mịn.
- Đẹp hông?
- Đẹp.
- Nhớ giữ kỹ nha, mỗi cái 2 củ đó.
Trụi trố mắt:
- Hả... củ khoai hay củ chuối?
- Hai củ thiệt... hàng hiệu POC nổi tiếng lắm á!
- Cảm ơn mày... nhưng cho tao hết rồi mày đội cái gì?
Bụp bụp bụp bụp bụp...
Yến đấm bóp giác hơi một chầu miễn phí.
- Thôi thua... không ghẹo nữa, mày đội nón nào?
- Dĩ nhiên là màu trắng.
- Ok... leo lên đi... công nhận nón này đội vào ngon hơn cái nón 15 k tao mua mấy năm nay.
- Hừ... vẽ chuyện...
Yến đội nón bay lên ngồi sau, ôm eo Trụi sát rạt... xe đẹp, hai người trên xe đều trẻ đẹp quá xứng đôi nhưng họ lại không phải một cặp.
- Mày ôm kiểu này chắc tao c·hết với má mày quá!
- C·hết gì... chưa lấy chồng em có quyền tự do... ông kia có vợ có con em có nói gì đâu!
- Hic hic... mày có lý đó được chưa... nhưng c·hết tao!
- C·hết cái gì?
- C·hết cái lưng!
- Đồ quỷ... sướng thí mồ bày đặt!
Trụi mếu máo nhìn hàng xóm chỉ chỏ đàm tiếu... kiểu này chỉ vài nốt nhạc là tới tai má của Yến... may mà Trụi không có phụ huynh để bị mắng vốn!
(còn tiếp)