Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 35 (Xui Có Thưởng). Linh thiệt
Thanh niên oán hận ngút trời ngó ba người gia chủ và thằng tình địch đi sau lại về trước... sau này chúng mày đừng để rơi tay ông... thằng sơn tinh này mà trả thù thì cũng không kém đâu nhá!
Xe rồ máy chạy đi, tiếng pô quả thật không kém nhưng không bằng xe của Long, vào tai người thường có thể khó phân biệt nhưng vào tai người rành rọt như ba của Đào thì khác biệt quá lớn, bởi vậy khi Long vừa chạy đến ông chỉ cần nghe tiếng pô, liếc sơ qua hơn chục điểm đặc thù thì đã có thể phân định thắng thua ngay lập tức.
Nghe tuyên bố mình chiến thắng, Long hôn ngay bạn gái rồi nhắn tin báo tin mừng cho Trụi... đời này thiếu nợ nó thật rồi!
...
Trụi đang ngồi ngoài ghế đá, há mồm tính táp trái bắp được hàng xóm đi ngang tặng cho làm bữa sáng thì ngờ đâu tin báo chiến thắng của Long đã tới.
- Cái gì thế này? Mình cầu thần bái Phật linh dữ ta!
Trái bắp được Trụi luyến tiếc bỏ xuống, lỡ hứa nhịn ăn 3 buổi sáng thì phải làm nghiêm túc, rồi phải chuẩn bị mua heo tạ lễ...
Phân vân suy nghĩ chọn ngày cúng heo chưa ra thì Chương đã cùng đồng bạn ghé vào giao khế.
7 cậu nhóc choai choai giao 3 bao khế to, trái nào cũng bự và chín mùi thơm tho, có điều đừng dại mà cắn vào, chua tè ra quần luôn á.
- Giỏi lắm Chương... số này cân chưa?
Chương: - Dạ rồi anh... gần 30 kg.
- Ok... 750 k... anh đưa đủ số nè, mấy đứa chia 150 k tiền công, Chương lấy 600 bổ sung vào cho chẵn lại 5 triệu tiền vốn... 100 k này là thưởng riêng cho Chương, anh đây công khai minh bạch, mất lòng trước được lòng sau nhé!
Cả đám gật đầu không ý kiến, cái này cũng nhờ Chương đã nói trước tất cả, ai chấp nhận thì cùng làm cùng kiếm tiền, dù không phục cũng đành chịu vì ai biểu anh Trụi tin tưởng thằng Chương.
Riêng vụ ý kiến ý cò với anh Trụi thì không đứa nào dám... Trụi mồ côi không hiền chút nào đâu, chỉ là đối với bà con có ơn thì nghĩa khí ngay thẳng chứ ai mà lạng quạng thì sẽ thấy một "Trụi liều" ngay.
Cách đây mấy năm ngay chợ Bến Đò đã có lần Trụi liều xách kéo làm cá rượt đâm một tay anh chị đến quậy khu chợ, cuộc rượt đuổi kéo dài 15 phút, tay anh chị xâm trổ đầy mình, mặt mày ngu ngu kiểu thường phê thuốc bị Trụi liều lúc đó 17 tuổi bẻ gãy sừng trâu dí chạy tán loạn phải nhảy luôn xuống sông bơi thoát thân.
Hôm đó cả xóm từ già đến trẻ đều ra coi, Trụi lúc đó giận dữ phừng phừng, hai mắt long lên sòng sọc, tay đấm chân đá, giựt kéo đâm tới tấp không một ai cản được... tay anh chị từ đó không thấy xuất hiện và sự tàn nhẫn quyết liệt của Trụi cũng đi vào lòng người.
Công an phường có đến lập biên bản, Trụi ký nhận hết không chối cải nhưng các anh không làm khó dễ vì tay anh chị kia gây rối trước.
Cũng sau vụ đó Trụi mới không kéo đàn kéo lũ thống lĩnh đám nhóc trong xóm nữa... rồi 1-2 năm sau Chương mới nổi lên làm đầu lĩnh bọn nhóc, tính ra Trụi và Chương như hai đầu lĩnh nối tiếp nhau, chuyện tin tưởng nhau cũng là bình thường.
Tiền cầm chắc trong tay, Chương chia ngay, nếu không đều thì lần sau chia sẽ quân bình trở lại, Trụi đưa luôn hai trái bắp luộc cho tụi nhóc, hic hic... sáng nay uống nước trừ cơm thôi!
...
Nhắn tin báo cho Trụi xong Long được nhà gái mời vào ăn sáng, hỏi han tâm sự cặn kẽ... ba mẹ của Đào dần có được niềm tin về tương lai của Long.
Có câu "giàu nhờ bạn, sang nhờ vợ" con rể tương lai đã có người bạn tài giỏi như Trụi thì chuyện kiếm tiền không thành vấn đề... khi tiền có đủ, có dư chuyện còn lại chỉ là có sanh tật thay lòng đổi dạ hay không, tuy nhiên Long kiên trì và ch·ung t·hủy có thừa, hai ông bà nhìn thấy rõ trong mắt chẳng qua lúc trước chê Long nghèo và không có tương lai mà thôi.
Ăn sáng hoàn tất, tâm sự điều tra kết thúc, cả nhà 4 người lên đường đi về nhà nội của Đào để giao xe 67.
Ngôi nhà nội này dạng biệt thự, xung quanh có vườn cây ao cá mát rượi, ông nội và bà nội của Đào đều còn đầy đủ, bà là 70, ông thì 80 tuổi nhưng cả hai đều quắc thước khỏe mạnh, tóc bạc trắng, da dẻ hồng hào, tinh thần tràn đầy.
Trong biệt thự có hẳn một sảnh để triển lãm nhiều chiếc xe cổ chứng tỏ chủ nhân vừa đam mê xe cổ vừa dư dả tiền bạc.
Ông nội của Đào nhìn Long dắt xe 67 vào từ cổng mà hai mắt không chớp chút nào, có thể nói là tái ngộ người tình sau mấy chục năm thăng trầm.
Sau khi biết đây là sính lễ của Đào và dành tặng cho mình, ông nội liền vui vẻ như trở lại thuở 20, lăng xăng rửa xe, lau chùi cho xe sạch bóng, nổ máy nghe thử, sờ xem từng chi tiết, từng con ốc...
Xem đã mắt, sờ đã tay ông nội xách xe chạy một vòng ngoài đường, khi quay vào lại chùi rửa, miệng không tắt được nụ cười.
Ngồi uống nước, vừa nhìn chiếc xe ông nội vừa vui vẻ kể về chuyện đời thăng trầm liên quan đến chiếc xe: ông sinh năm 1945, gia đình khá giả, năm ngoài 20 ông mua chiếc xe đầu đời chính là chiếc 67 đỏ, những chiếc xe đi trước đó đều là của gia đình... bởi vậy ông rất có tình cảm với chiếc xe mình tự tay mua.
Mười mấy năm sau vật đổi sao dời, cuộc sống lâm vào cảnh chật vật khó khăn... lúc nguy nan cùng cực ông đã phải bán đi chiếc xe mà ông coi như người bạn... sau đó cuộc sống dần dễ sống, ông làm ăn phát đạt muốn quay lại tìm mua xe thì trở nên khó khăn.
Xe zin thì có nhưng giá siêu cao hoặc chủ nhân không bán, mua xe kém chất lượng hoặc giấy tờ có vấn đề thì ông không thích vậy nên đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được chiếc xe trong kí ức mấy chục năm trước.
Nói một tràng dài, ông nội vào nhà, bà nội cười móm mém khoe nhờ mê xe, tự sưu tầm, tự sửa chữa... mà tinh thần và sức khỏe của ông dồi dào, trí nhớ vô cùng tốt nên con cháu vô cùng ủng hộ, huống chi bộ sưu tập xe cổ của ông càng ngày càng có giá trị về kinh tế, không sợ đem tiền của đổ sông đổ biển.
Lúc ông nội đi ra cầm theo 4 cây vàng SJC có hóa đơn riêng hẳn hòi, ông đem nó tặng cho Long và Đào xem như tiền mừng cưới của ông.
Long và Đào cảm ơn nhận lấy.
Quả nhiên thằng Trụi nói đúng: người tử tế sẽ không nhận không bao giờ, chắc chắn sẽ lại quả, bánh ít đi bánh quy lại!
...
Sáng không ăn sáng được, Trụi đành chở khế đi ra quán nước, Trụi đã dặn tụi nhỏ ngày mai buổi trưa giao khế thẳng ra đây.
Hiện tại đội thi công đang lắp pano, dán giấy, ốp nhựa, lắp đèn led... trang trí lại quán.
Thấy Trụi chỉ đưa khế rồi quay xe, chị Phương ngạc nhiên:
- Ủa... em không ở lại sao?
- Em xui lắm... sau này em sẽ rất ít ra đây.
- Hì hì... sợ không có khách sao?
- Dĩ nhiên rồi, em bóng vía nặng lắm quán mình không chịu nổi đâu.
- Ok thôi... bên thi công nói nếu làm gấp tới khuya sẽ xong.
- Vậy chị bo thêm để mấy ổng tăng ca đi.
- Bao nhiêu?
- 2 triệu đi chị.
- Whao...
- Ha ha... đừng tiếc... thôi em đi nhờ người xin đăng ký kinh doanh đây.
...
Trụi chưa từng xin vụ này nhưng biết tìm ai, chi thêm vài triệu tiền dịch vụ là đăng ký thành công, Trụi sẵn đó mua luôn cặp micro xịn... vậy là buổi sáng này bay đi mất gần chục triệu! Nhưng không sao, trong tay có tiền thì cứ xài thôi, tiền bạc bây giờ đã không còn là vấn đề nữa!
Về đến nhà lúc 9 giờ rưỡi, mặt mày Trụi vừa nhăn vừa tái vì nhịn đói.
Kỹ năng sinh tồn bộc phát, Trụi chạy vào nhà bếp pha ly nước đường uống cầm hơi, vừa uống vừa nhớ lại thuở nhỏ có lần đói uống nước cầm hơi, nhỏ Yến mang cháo đến cứu đói, nó hỏi một câu dễ thương vô cùng:
[- Sao đói vầy không chịu leo lên hái dừa ăn?
Lúc đó Trụi húp cháo xì sụp xém bị nó sặc c·hết luôn:
- Thôi má ơi... đói run leo hái dừa nổi hông? Đang leo đuối sức té rồi sao?
- Thì trước khi bị đói leo đi.
- Có lý... nhưng mày ra nhìn coi hai cây dừa có còn buồng nào trái lớn không? Có bao nhiêu tao vặt ăn hết lâu rồi!]
Nghĩ đến tào tháo là tào tháo đến, Yến đi xăm xăm vào bếp bỏ xuống rất nhiều đồ ăn.
- Ê... mày mở quán ăn hả?
- Hì hì... hôm nay hơi nhiều một chút, lát cất tủ lạnh bớt. Anh bị cái gì mà mặt tái dữ vậy?
- Bị đói, sao ngó cái biết liền hay vậy?
- Lúc trước mặt anh đen, đầy mụn... bây giờ trắng mịn nhìn cái ra liền. Ủa mà sao đói... em nhớ tiền anh còn nhiều lắm mà.
Trụi kể sơ sơ vụ sính lễ xe 67 của Long.
- A... vậy hồi sáng Chaien đi trễ anh mới cầu nguyện, sau đó thật sự hiển linh và bắt đầu nhịn đói?
- Ừ!
- Vậy đợt này em lấy chồng anh cũng cầu xin giúp em nha?
- Hic hic... chắc tui c·hết quá trời ơi!
Ha ha ha ha ha... nhỏ Yến cười giòn giã sau đó an ủi:
- Không c·hết được đâu... trưa nay em trổ tài làm mấy món Đài Lon mới học được đền bù nãy giờ anh nhịn đói!
- Cảm ơn mày... bây giờ để đáp lại công ơn trời biển tao sẽ hát phục vụ âm nhạc cho mày nghe ghiền luôn!
- Ủa... nhà có giàn karaoke hay loa kẹo kéo gì đâu?
- Tao hát thẳng trên ti vi.
- Được không đó anh?
- Yên tâm... coi tao biểu diễn đây...
- Ờ... hát phải hay, hát dở là một hồi em nấu nướng dở ẹt ráng chịu!
Trụi cười hắc hắc bật ti vi khai trương chức năng karaoke và micro mới mua.
Lần này micro mà bị lừa giống vụ cần câu máy nữa chắc Trụi khùng lên đập luôn tiệm đồ điện quá! Moá... cay lắm rồi!
Bụp... bụp... 1-2-3... thử loa... thử loa...
Húng hắng liên tục như dân chuyên nghiệp, Trụi tin tưởng vào chức năng chỉnh âm nên vào ngay bài bolero quen thuộc:
[Con đường xưa em đi
Người ta kéo dây chì... thế là em hết đi...]
Whao... vẫn là thanh niên này, vẫn kiểu hát nhạc chế quen thuộc nhưng làm Yến đang nấu nướng phải nổi da gà lớp lớp vì... quá hay!
Nàng bỏ luôn cái bếp chạy vèo lên nhà trên giành micro.
[Anh làm thơ vu quy
Khách qua đường lắng nghe
Chuyện tình ta đã ghi
Những mùa trăng vu quy
Vì mưa gió không về
Chiến trường anh bước đi
Có nàng hoen đôi mi
Ngóng theo đường vắng hoe
Hỏi còn ai cố tri?]
Ngọt... quá ngọt, cả hai như hoá thân làm ca sĩ chuyên nghiệp tuy nhiên Trụi đã nghe mùi thơm gì đó bèn cầm micro thứ hai giành hát:
[Yến ơi... mày có nghe không
Mùi khét vô cùng... một nồi kho... tiêu rồi...]
Á... nhỏ Yến hét lên vứt micro chạy xuống c·ấp c·ứu...
(còn tiếp)