0
Trái cây này vừa nhìn đã thấy ngon mà tên thì lại trùng với một loại kỳ quả trong truyền thuyết, cả lý trí lẫn trực giác của Lý Tố Linh đều muốn nàng ăn nó...
Suy nghĩ của nàng rất thanh tỉnh, hiện tại nàng thở không ra hơi sau khi dồn sức t·ấn c·ông suốt 1 phút, thế mà đối phương chỉ đưa ra một loại trái cây nho nhỏ kêu nàng ăn rồi t·ấn c·ông tiếp.
Như vậy nếu Giang Bình An không bị mất trí hoặc ảo tưởng thì rõ ràng trái cây này rất bất phàm, là thứ cực tốt, huống chi nó lại được đưa ra từ Giang thủ tướng, người được dân chúng cả đế quốc tặng cho danh hiệu Thần Tiên Thủ Tướng.
Còn về chuyện sợ đối phương dùng dược hại nàng thì tỷ lệ là 0% vì hiện tại nàng đã là cá trên thớt, muốn chặt muốn băm, muốn tùng muốn xẻo, thậm chí muốn ấy ấy nàng, thì nàng cũng chẳng phản kháng gì được, trừ khi t·ự v·ẫn quyên sinh.
Nếu đã không phản kháng được, chi bằng tận tình hưởng thụ.
Lý Tố Linh thật sự nhắm luôn hai mắt lại thưởng thức hương vị tuyệt vời của chu quả, nàng còn cảm nhận được rõ ràng dinh dưỡng và năng lượng cực lớn mà chu quả tỏa ra.
Dinh dưỡng của nó làm nàng có cảm giác no đủ sau mấy ngày bị bỏ đói, còn năng lượng lại làm ấm nóng cả vùng bụng sau đó lan tỏa ra khắp toàn thân, Lý Tố Linh cảm thấy mình như vừa được tĩnh dưỡng một thời gian dài, giờ thức dậy tràn đầy năng lượng.
"Hèn chi mục tiêu lần này mạnh như vậy, hắn ta cứ suốt ngày lấy loại trái cây chu quả này ăn vặt, thì đố ai đánh lại.
Cho dù là một đầu heo đi nữa, nếu ăn loại chu quả này hoài thì có ngày cũng sẽ biến thành khủng long mà thôi. Ta phải dụ dỗ hắn cho ta nhiều hơn mới được"
(PS: cô này nói một đầu heo là chửi Giang Bình An hay chửi tự cô ta nhỉ?)
Trái ngược với nữ sát thủ nhắm mắt hưởng thụ, Giang Bình An bên này lại trừng to mắt ra để hưởng thụ... cảnh xuân trước mắt.
Vốn dĩ trên người của Lý Tố Linh hai khúc vải trên dưới đã mỏng tanh, giờ lại bị mồ hôi làm ướt nhẹp, hai ngọn ngọc sơn vừa trải qua vận động mạnh giờ cứ phập phồng, rung rinh... rung rinh... cảnh vui ý đẹp không thể nào tả xiết.
Không lâu sau, nữ sát thủ Lý Tố Linh năng lượng tràn đầy, nàng bất ngờ mở mắt ra, gặp ngay một khuôn mặt trư ca mê mẩn của Giang Bình An đang dán mắt vào người nàng, nàng khẽ hừ rồi ra chiêu tiếp tục t·ấn c·ông như vũ bão.
Nếu khi nãy là bão cấp 1 thì giờ là bão cấp 2-3 vì nàng đã có chu quả liên tục cung cấp dinh dưỡng và năng lượng để hoạt động.
Giang Bình An hơi tiếc nuối tặc lưỡi, sau đó lại bị cuốn vào cơn bão. Trong cơn bão này một người chuyên đánh còn một người chuyên đón đỡ...
Cuộc t·ấn c·ông lần này dài tận 5 phút, mình mẩy của Giang Bình An thâm tím tùm lum, mà hai tay, hai chân của Lý Tố Linh cũng đâu khá hơn gì vì bị phản lực khi t·ấn c·ông.
Lý Tố Linh đứng hơi khom người hai tay buông thõng chống hai đầu gối, ngước nhìn Giang Bình An.
- Này, cho ta thêm hai trái chu quả, để ta đánh tiếp.
Giang Bình An lúc này tuy thê thảm bầm dập nhưng tố chất cao của thân thể giúp hắn vẫn đứng thẳng được bình thường, chỉ là b·ị đ·ánh quá gắt khiến đầu bù tóc rối, hơi chóng mặt một tí, kèm theo ê ẩm cả người.
Bị hỏi xin chu quả, Giang Bình An hồi thần, liếc nhìn nữ sát thủ.
"Trời ạ, đã hung khí dữ dội rồi giờ lại còn chống tay thõng xuống nữa, bộ muốn nó rớt ra sao trời!"
Tuy trong đầu nghĩ vậy và cặp mắt dán chặt nơi đó, nhưng miệng của Giang Bình An vẫn dứt khoát trả lời không hề trúng mỹ nhân kế một chút nào.
- Không được.
- Tại sao?
- Hừ, ngươi ăn của ta, rồi đánh ta, ngươi sướng không?
- Sướng.
- ???
- Giờ cho không? Để ta còn đánh tiếp.
- Không, mệt rồi, bữa khác đi.
Từ chối dứt khoát xong, Giang Bình An đi đến giường massage nằm, âm thầm ra lệnh cho trí tuệ nhân tạo Venus, điều khiển massage theo chương trình riêng để đánh tan vết bầm trên người.
Lần này mấy vết bầm nhiều quá, nặng quá, phải mất 25 phút mới giảm được 90% vết bầm, chỉ còn lại các vết hơi thâm thì đành chịu, phải từ từ hồi phục.
Giang Bình An theo thói quen rời khỏi giường massage, không thèm nhìn nữ sát thủ, quẹo thẳng vào nhà tắm để tắm.
- Ah... đồ dâm tặc, ta đang tắm mà... đi ra ngoài đi.
- Ồ, thì ra cô ở trong này, vậy thôi ta đi đây.
Xui xẻo gặp ngay nữ sát thủ đang tắm trong bồn, Giang Bình An đành rời khỏi phòng tập trọng lực về phòng tắm trong nhà để tắm.
Lý Tố Linh nhìn Giang Bình An bỏ đi sau khi nàng cố ý la hét khiêu khích mà rất ngạc nhiên và tò mò.
"Tên này rõ ràng là cực kỳ háo sắc, đã có mấy mỹ nữ làm thê tử, rồi luôn dán mắt vào người của ta... Ấy vậy mà lại không hề muốn chạm vào ta, kể cả lúc đánh nhau khi nãy ta có cố ý để ra sơ hở...
Kiểu người này quân tử thì không quân tử, tiểu nhân lại không phải tiểu nhân, làm sao đối phó, làm sao quyến rũ và thu phục được đây?
Hồi nãy ta t·ấn c·ông như vậy mà vẫn không làm gì được đối phương, xem ra ta còn phải cố gắng vượt lên chính mình.
Tin vui là chu quả rất tuyệt, khi nãy nó đã giúp ta đột phá được tốc độ bản thân, thậm chí lực độ cũng đã đột phá một ít.
Nếu dựa vào chu quả để kiên trì luyện tập trong này, chắc chắn ta sẽ tiến bộ nhiều hơn mục tiêu vì hắn mỗi ngày chỉ tập luyện có 1-2 lần, mỗi lần vài chục phút quá ngắn ngủi.
Sẽ có ngày ta bắt kịp và vượt qua mục tiêu. Lúc đó sẽ là ngày Hắc Phượng Hoàng ta hoàn thành mục tiêu á·m s·át, thoát khỏi ngục giam này, tái xuất giang hồ..."
Đáng thương thay cho nữ sát thủ Lý Tố Linh, nàng vĩnh viễn không biết bí mật của phòng tập trọng lực này, tuy mỗi lần Giang Bình An chỉ tập luyện vài chục phút ngắn ngủi, nhưng vài chục phút đó lại tập trong môi trường cao trọng lực, dưới sự kèm cặp sát sao đúng quy trình của Venus... vì vậy hiệu quả còn tốt hơn so với tập luyện vài giờ bình thường.
Ngoài ra Lý Tố Linh chỉ ăn một chu quả, Giang Bình An mỗi bữa tập lại ăn tới vài trái.
Cuối cùng Giang Bình An vẫn còn hai điểm lợi thế hơn Lý Tố Linh, đó là tố chất thân thể của hắn quá cao so với Lý Tố Linh, đã vậy còn liên tục học tập được kỹ năng võ thuật từ nàng.
Cho nên kế hoạch tái xuất giang hồ này của Lý Tố Linh vẫn còn xa xôi không hẹn.
Lý Tố Linh không biết những điều đó, nàng tắm rửa thật kỹ, hưởng thụ massage bằng nước, hưởng thụ dầu gội đầu, sữa tắm tuyệt vời, sau đó lau khô mình bước ra ngoài.
Căn phòng tập luyện quái quỷ này vẫn ghê gớm như cũ, thần không biết quỷ không hay thay đổi bộ đồ mỏng dính của nàng bằng một bộ đồ khác kiểu dáng cũ nhưng khác màu.
Nó thay đổi màu mỗi ngày, làm Lý Tố Linh thấy mình cứ y như là bảy sắc cầu vồng, sặc sỡ lòe loẹt.
Nàng tiến lên giường ngồi thiền dưỡng thần như mọi khi. Nhưng chỉ qua 5 phút, không hiểu sao trong người cứ nóng bức khó chịu, Lý Tố Linh không thể ngồi thiền được nữa, nàng thấy cả người khát khô, phải uống nước ừng ực.
"Quái lạ, không lẽ ta trúng phải dâm dược của tên sắc ma kia? Nhưng hắn ta đâu có lý do gì làm như vậy, nếu muốn chiếm hữu hay chinh phục ta thì có quá nhiều cách, đâu cần phải dùng cách này, vả lại hắn cũng đã bỏ đi, đâu còn ở đây.
Ồ, hay đây là tác dụng phụ của chu quả, nếu là như vậy thì có vẻ hợp lý hơn. Thường thì mấy loại dược liệu bổ dưỡng đều có ít hoặc nhiều tác dụng tư âm bổ dương, kích thích sinh lý.
Trời, giờ ta phải làm sao đây, ta vẫn còn là con gái mà, đâu thể tự xử chứ!"
Lý Tố Linh vô thức vươn tay sờ soạng các chỗ hiểm của mình, nàng càng sờ càng thấy phê và càng hiểu lầm đáng sợ rằng chu quả có tác dụng kích dục.
Thật là oan ức cho chu quả, nó chỉ có tác dụng bổ dưỡng, cải thiện thể chất, chứ không hề kích thích dục vọng. Chẳng qua nó có một ít hỏa thuộc tính làm người ta thấy nóng bức, chính vì vậy người bán đã có cảnh báo nên sử dụng ở những nơi trời đông giá tuyết để tránh khó chịu vì nóng bức.
Còn về trường hợp của nữ sát thủ Lý Tố Linh, nàng ta hiểu lầm là do thiếu kiến thức về chuyện phòng the.
Lý Tố Linh chưa từng động tình, chưa từng gần gũi với ai, nên nàng không phân biệt được cảm giác nóng bức khó chịu với cảm giác nóng bỏng kích tình, nàng chỉ nhớ lời thầy dạy về cảm giác khi bị trúng xuân dược thì sẽ thấy nóng bức trong người.
Sự thiếu kinh nghiệm và thiếu hiểu biết đó làm Lý Tố Linh tưởng tượng đủ thứ rồi tự thôi miên rằng mình bị kích thích, sau đó đến lượt đầu óc của nàng bị thôi miên tự động tiết ra hormone kích thích nàng thật sự, chúng làm nàng động tình, tự sờ mó rồi tự sướng.
Mới có vài phút thôi mà cả người của Lý Tố Linh đã ửng đỏ hết như tôm luộc, có vài nơi nào đó của nàng trở nên cứng ngắc, rồi lại có nơi nào đó trở nên lầy lội bất kham...
Động tình đến gần cao trào, Lý Tố Linh không thỏa mãn, nàng nhìn chằm chằm vào nãi chuối to lớn trong bao thức ăn tiếp viện của Giang Bình An.
"Hừ, đúng là một tên sắc ma đáng ghét, đã cho ta ăn chu quả kích thích dục tiên dục tử, lại còn đưa cả nải chuối to lớn này là có ý gì... Ôi c·hết ta rồi!"
Bên phía xa kia Giang Bình An đang ngâm mình trong bồn tắm bỗng nhiên ách xì thật mạnh vì bị chửi lén... Còn bên này Lý Tố Linh đang vươn tay ngọc về phía nãi chuối to, rất gần... rất gần...
Tình hình rất ư là căng thẳng, cuối cùng... cuối cùng nàng bỏ chạy ra ngoài để đi tập luyện, phát tiết tinh lực dư thừa.
Một quyết định quá sáng suốt, vừa cứu được nãi chuối, vừa giữ gìn được sự trong trắng của nàng.