Đại Náo Từ 1960
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49 (Xui Có Thưởng). Chớ khinh trung niên nghèo
- 500 củ.
- Thôi mày ơi... trừ cái Rolex này ra trước giờ ba có gạt gì mày nữa đâu?
- Ok... mày khỏi hỏi tao trả lời luôn: 1. Anh có yêu em không... câu trả lời là không... 2. Tại sao anh không yêu em... câu trả lời là tao không yêu ai hết! (đọc tại Qidian-VP.com)
- Hàng chính hãng đáng giá thiệt nhưng chiếc này lại đáng giá gấp mấy lần vì nó đạt 100% chất lượng nhưng lại độc nhất vô nhị trên thế giới...
Whao... có vẻ hấp dẫn đây... không nhận nó làm con rể được thì cũng có thể dựa vào nó phát tài mà, đâu có ai cấm...
- Mày ngu vừa thôi... chừng nào bị sao đưa tao phục hồi chỉ trong một nốt nhạc... nguyên chiếc tao còn làm ra được nữa là!
- Hả... trời ơi... nó chiếu sáng rực y như kim cương thiệt luôn má ơi!
Tim Yến đập bình bịch như muốn nhảy luôn ra ngoài, nàng run rẩy chỉ vào chiếc đồng hồ: (đọc tại Qidian-VP.com)
Yến lại hôn lén và bỏ chạy về nhà!
- Nó khai trương quán nước thì mắc mớ gì đến mày? Rồi còn đi chợ nấu nướng cho nó ăn luôn nữa... quá lắm rồi nghe mậy!
Trụi nhanh tay bịt miệng nhỏ Yến, ai đời giữa đường làng tối thui lại la to như b·ị c·ướp... chán CMN thiệt!
Ngồi nhấp nước trà mân mê đồng hồ Rolex cũ, ba Yến chợt nảy ra ý định kiếm tiền từ nó... ông học hành tốt, kiến thức nhiều, đam mê đồng hồ... nếu giờ hỏi mua mấy chiếc đồng hồ cổ trong mấy group rồi về nhờ thằng Trụi phục chế sau đó bán đi sẽ ngon lành cành đào.
- Tiếc... nhưng sao em dám đeo... lỡ hư hay rớt hột thì sao?
Ba Yến mắc cỡ gãi đầu gãi tai đỏ ửng mặt mày... Yến nhìn thấy vậy liền thôi không nói nữa... nàng nói chỉ để giải tỏa chứ nàng thương ba lắm, dù ba không mượn nàng cũng lén xin hoặc chôm tiền của má cho ba!
- Nhưng tiền này ở đâu ra? Anh c·ướp n·gân h·àng hay sao mà nguyên cọc nguyên tem vậy hả?
Yến tung tăng đi về nhà, vừa vào liền thấy má ngồi hầm hè:
- Tao có muốn đâu... mày cứ yên tâm, tao ra mặt giải quyết chút xíu chứ có kéo bè kéo phái chiếm địa bàn đâm chém gì đâu!
Má Yến á khẩu... vụ này hình như nhỏ Yến nói đúng!
- Nhưng ba có thể tịch thu cho má đeo!
- Vậy hồi sáng anh lì xì trong xóm là dùng tiền này hả?
- Tao sợ mày luôn... không biết thằng Trụi nó cho mày ăn bùa mê thuốc lú gì mà mày mê nó dữ vậy!
- Dĩ nhiên là cất làm của gia truyền... hay để ba cất cho?
- Không được... anh muốn về thì phải trả lời em hai câu hỏi!
- Dạ đúng, ảnh còn cố ý khắc tên Xuka thay cho số sơ ri ba thấy không?
- Whao... giàu qué... đủ chuẩn làm rể má em.
- Mày đi đâu từ hồi sáng đến giờ?
- Không!!!
- Ba thề... lần này ba coi chứ không lấy!
- !!!
Thình thịch thình thịch...
- Không... lần này không được... ba coi xong lấy luôn của con!
Má Yến ngoe nguẩy bỏ vào buồng đếm tiền, một thú vui tao nhã không thể thiếu mỗi ngày của bà!
- Thì con có như vậy đâu!
- Yến... đem đồng hồ lại cho ba coi!
- Con mê trai đẹp mà con vẫn lấy chồng giàu mà má!
- Ừ... tiền mới lì xì nó sướngggg...
- Thì tao đó nhưng tao hối hận cả đời... mày không được như vậy!
Bả thường nói "Chỉ cần ông làm ra nhiều tiền thì tui cho ông gái gú xả láng... con này giờ chỉ cần tiền mà thôi!"
(còn tiếp)
- Vậy... vậy em đeo thiệt hả?
- 2 cây vàng.
- Cái con này... tao bó tay mày luôn... tao hỏi mày bộ mày mê nó hả... người ta thấy mày ôm nó trên xe xà nẹo suốt ngày.
- CMN... cái này thiệt 100%... thằng Trụi làm sao mà làm được...
- Xời... trai đẹp ai không mê má! Hồi đó ai cãi mẹ cãi cha lấy trai đẹp?
- Bao nhiêu?
- Cái của ba có không?
- Bao nhiêu?
- 150 thôi... còn thua tiền bên nhà Đào lại quả sính lễ cho tao nữa á!
- Có.
Đời ta từ đây hết bị bà vợ khinh khi coi thường.
- Hàng real hả ba?
- Ừ... giá trị nó cao hơn hàng chính hãng nhiều vì tính độc nhất vô nhị và còn ở đám kim cương trên đó nữa... ba không có dụng cụ kiểm tra nhưng ba thấy chất lượng nó cao hơn hàng real ở website chính thức luôn.
- Ừ... nó đẹp và rất bền y chang hàng real... chỉ có điều số sơ ri tao thay bằng tên "Xuka" ở trong mặt đồng hồ á... sáng mai coi kỹ sẽ thấy!
- Ừm... vậy còn tại sao anh vừa tới quán thì tụi nó tới... à còn nữa... chỗ đầu đường công an cố ý chờ anh phải không? Nào giờ họ có đứng ở đó đâu.
Chốc... (đọc tại Qidian-VP.com)
Ba Yến nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ đang ăn đèn tỏa sáng lung linh dập dờn trên tay con gái mà da gà nổi lên lớp lớp, trong đầu ông gào thét: trời... bà mẹ nó.... là hàng thiệt sao?
Cốp!
Nói xong nhỏ Yến chạy biến đi vì sợ bị ba tịch thu! Ba Yến nhìn theo tiếc ngẩn ngơ nhưng con gái đeo được thì xin nó coi chừng nào lại không được!
- Xì... má mày chỉ thích đeo những thứ vàng khè... cỡ bạch kim mà bả còn chê nữa là!
- Ừ... sướng nhưng bay màu hết mấy trăm luôn chứ gì!
- Đi phụ quán nước của anh Trụi khai trương.
- Thiệt?
- Ừ... mà khoan... tao có đồng hồ tặng mày rồi... lại đây chiếu đèn tao kiếm cái coi! (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ba đừng gạt con nha... lần này con tin ba lần cuối thôi đó... nếu ba lấy nữa thì con nghỉ chơi, con nhờ anh Trụi làm chiếc khác không sao còn ba thì bị mất lòng tin của con gái vĩnh viễn đó!
- ???
Chương 49 (Xui Có Thưởng). Chớ khinh trung niên nghèo
- Ba nói nó trị giá mấy tỷ luôn hả?
- Thì đó... giờ nguyên xóm chỉ có anh Trụi là bách độc bất xâm, chua cay mặn đắng cỡ nào cũng xơi hết... không tới nhà ảnh nấu thử nghiệm thì bao giờ mới biết nấu ăn?
- Vậy ngon rồi... uổng là của con không chính hãng... nghe ảnh nói hàng chính hãng giá tới 500 củ lận.
Yến yên tâm đưa cho ba giám định thưởng thức nhưng kèm theo một câu:
Trụi hí hoáy mở túi đeo eo căng phồng, nhỏ Yến khoái chí mở đèn điện thoại chiếu vào, đây là cái túi thần kỳ, có chứa đủ thứ hầm bà lằng của Nobita, nhưng vừa nhìn vào Yến liền la làng:
- Không tiếc?
- Trời ơi... tiền... ti...
- Ôi trời...
- Sao không có... năm nào ba cũng dụ mượn tiền lì xì, tiền ống heo mà có trả đâu?
Yến rùng mình giật lấy đồng hồ đeo ngay vào tay và ve vuốt liên tục.
- Vậy giờ đeo hay cất ta?
Chốc...
- CLQ... nó mà dám mua đồng hồ 500 củ tặng mày thì tao cùi liền nè... ba cái hàng Fake trên mạng bán đầy... có mấy trăm k thôi con ngu à!
Ba Yến ngồi suýt sặc nước trà, trời ơi... ngồi cũng trúng đ·ạ·n!
- Xì... thấy gớm... ai thèm hỏi mấy câu xanh non như vậy... đàn ông là siêu dối trá... chỉ có tiểu đệ đệ bên dưới là thật lòng, má em dạy chỉ cần ngồi sát bên lấy tay sờ nó, nếu nó cứng thì thằng đó yêu mình, đơn giản vậy thôi!
- Hả... 500 củ? Kim cương thiệt?
- ???
Mặt già đỏ ửng, ba Yến dụ dỗ:
- Vậy em trả...
Ba Yến cầm được đồng hồ vào tay, càng nhìn càng bị thu hút, sau đó ông lấy luôn kính lúp xăm xoi em nó từng chi tiết, từng đường ron... sau 10 phút ông thở phào sung sướng buột miệng chửi thề luôn một câu để biểu thị sự sung sướng trong lòng:
Whao... câu nói này thật quen thuộc!
- Hí hí... hên xui. Em về nha...
- Thiệt... nó là kiểu nữ sao ba đeo được!
Ầm!
Trụi phải dùng Nhất dương chỉ chọt lét thì Yến mới cười nắc nẻ buông tay, cả hai lồm cồm bò dậy, quần áo xốc xếch không khác gì mấy cặp thích chui bụi lùm giao lưu... (đọc tại Qidian-VP.com)
Aizzz... ba mẹ thằng Trụi gây tổn thương cho thằng nhỏ quá nhiều... giờ nó thành ra như vậy cũng là chuyện bình thường!
- Thấy chứ sao không... kiểm tra Rolex chính hãng là đầu tiên kiểm tra số sơ ri á!
Yến cười ha hả giơ cao chiếc đồng hồ mới được tặng:
Một âm thanh lớn vang lên nhưng không phải là sấm sét bổ xuống trừng phạt yêu nghiệt mà là chiếc 67 té ngã chổng gọng, Trụi vứt xe định chạy trốn nhưng Yến không buông, cả hai ngã xuống theo xe.
- Cái gì... mày đòi nấu ở nhà? Không được... hôm bữa tao ăn xém ói luôn...
Đầu ông thoáng hiện hình ảnh thằng Trụi... nó là thằng rể ngon lành trong mắt ông nhưng oái oăm nhất không phải vợ ông không thích nó mà là thằng Trụi không muốn cưới vợ sanh con mới ác!
Hừ... hãy chờ xem... ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây... chớ khinh thiếu niên nghèo... à quên... chớ khinh trung niên nghèo!
Trụi nhìn nhỏ Yến chu môi phụng phịu thật sự là đáng yêu nên anh chàng lấy tay... cốc đầu một cái:
- Trời... mày định đeo đồng hồ mấy tỷ này rửa chén hả?
- Aizzz... số tao xui thôi... mày không thấy tao bị c·h·ó cắn... rắn cắn hả... thôi về đi... ngủ ngon... đừng mơ thấy tao nha!
- Thôi đừng nói nhảm, trả lời em hai câu đi... câu thứ nhất là tại sao anh dính vô tụi giang hồ chi vậy?
- Real... nhưng lại không chính hãng!
- Ừ.
- Hì hì... kệ con... anh Trụi nói cứ đeo thoải mái nó bền lắm, chừng nào bị gì thì ảnh phục hồi lại cho!
Yến giấu nhẹm đồng hồ sau lưng:
- Hừm... tao trịnh trọng thông báo với mày tất cả đều là kim cương thật nên mới long lanh như vậy! Tao làm nó mô phỏng theo đúng mẫu Ngọc Trinh đeo 500 củ... tất cả đều là thật 100% chỉ có nguồn gốc là giả!
- Trời ơi... cứu tôi... má con mày yêu nghiệt quá!
- C·ướp cái đầu mày, tiền này là ba Xeko đưa trả tiền phục hồi khủng long bạo chúa.
...
Lần này nhỏ Yến rên rỉ nho nhỏ không dám la to nữa.
- Vậy con tập nấu ăn ở nhà nghe?
- Trời ơi mày báo quá báo Yến ơi... giờ này mà má mày ra hay ai đi ngang thấy vầy chắc tao đội quần luôn á! Thôi về lẹ đi bà!
Yến vừa pha bình trà mới lật đật châm một ly cho ba và hỏi dồn dập:
- Đây nè... ảnh mới tặng con chiếc đồng hồ y chang nhỏ Ngọc Trinh đeo, giá 500 củ.
- Ha ha ha ha... cái này thì mày lầm rồi.
Trụi đứng nhìn đến khi nó vào trong mới quay xe về! Vậy là trả nợ xong cái đồng hồ, còn lại cái xe vespa độ nữa thôi!
Ba Yến ngồi săm soi chiếc Rolex, ông nhấp ngụm trà cười tủm tỉm không biết là vì chiếc đồng hồ quá đẹp hay là biết vụ con gái cố tình nêm mặn lè, chua loét để má nó đuổi đi...
- Tao lạy mày... má mày xách roi ra đây thì tao không biết nói sao luôn á!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.