Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 56 (Xui Có Thưởng). Có phước cùng hưởng có hoạ cùng chia

Chương 56 (Xui Có Thưởng). Có phước cùng hưởng có hoạ cùng chia


Bảo ngồi đồng từ sáng đến giờ ở quán... thấy Trụi vào liền mừng rỡ ngoắc tay:

- Nobita... qua đây nè!

- Ủa... mày chui vô góc kẹt này chi vậy... nóng lắm!

- Xì... tao lắp cái quạt lạnh rồi, không nóng!

- Á đù... định trường kỳ kháng chiến ở đây sao?

- Ừ... thay đổi môi trường biết đâu lần này thi đậu.

- Ba má mày cho không?

- Cho rồi... ba tao còn định đặt mày phục hồi một chiếc Thần Gió nữa đó.

- Suzuki Hayabusa?

- Ừ... Ba tao mới tìm được một em giá rẻ, đời thấp nhưng cũng 1300 cc.

- Ok thôi... cứ chạy vô nhà để tao phục hồi.

- Chiếc này nếu mày làm ngon lành ổng sẽ thưởng nhưng không bằng khủng long bạo chúa.

- Chuyện nhỏ, tùy hỉ ba mày thôi.

- Ổng sợ 168 nên muốn đặt hàng mày một công năng không biết mày làm được không... nếu làm được trên hai chiếc thì lì xì thêm.

- U là trời... công năng gì?

Bảo kề sát tai Trụi thì thầm: - Làm sao không b·ị b·ắn tốc độ, không bị phạt nguội!

Trụi tá hỏa há hốc mồm nhưng đè giọng thật thấp:

- Đ M... làm vậy là khét luôn đó... lỡ vít ga cao quá c·hết luôn thì sao?

- Ai khùng chịu c·hết kiểu đó, chỉ là lâu lâu quên vượt tốc độ quy định một chút thôi.

- Ừ... nói vậy còn nghe được... nhưng làm sao làm được... tao vẫn chưa hình dung ra!

- Ba tao nói chỉ cần khi chạy bị camera hoặc s·ú·n·g bắn tốc độ chụp hình ảnh nhòe đi không nhìn ra xe là được!

- À... ra là vụ này... giống giống chế độ tàng hình tránh thoát rada của máy b·ay c·hiến đ·ấu chứ gì!

- Ừ... đại loại là tàng hình camera vậy đó.

- Khà khà... cái này thì tao không làm được... tao sẽ không bao giờ phạm pháp, tao chỉ có thể phun một lớp sơn chống trầy xước, chống bám bụi cho hai chiếc xe mà thôi... sơn này xịn lắm... chỉ dùng cho người quen thật quen thôi nha mậy!

Trụi nháy mắt với Bảo... thằng này ban đầu chưng hửng nhưng thấy nháy mắt thì hiểu ngay... whao... siêu xe sắp được tàng hình... ủa lộn... sắp được chống trầy xước chống bụi rồi bà con ơi... sướng quá!

- Mày mà sơn được như vậy thì đúng là Thánh Nobita luôn á!

- Đừng mừng quá sớm, chờ làm xong thần gió, sơn phủ hai xe xem có chống trầy xước thật không đã rồi tính sau.

- Hè hè... tao hiểu... thanh kiu mày nhé!

- Rồi... ngồi học đi cu... ráng thi đậu chạy siêu xe cua gái đại học!

...

Trụi để cho thằng bạn thân càng ngày càng "xấu xa" ngồi học một mình, bước ra phía sau xem chị Phương làm ăn ra sao.

Cũng tội nghiệp chỉ, mang tiếng làm công mà mọi việc lo hết, có ông chủ mà suốt ngày không thấy mặt đâu hết, Phương cũng nhận ra cái quán này hình như làm ra chỉ là để giúp đỡ chị đi vào lại đường ngay còn Trụi thì đã có nguồn thu rất khủng từ làm xe.

Nghĩ như vậy Phương càng thêm cố gắng quán xuyến, tự đặt mình vào vị trí bà chủ để suy nghĩ sắp xếp công việc thật hợp lý.

Người chạy bàn đã có 5-6 đứa bạn gái của Yến đăng ký làm chính thức, lương không cao nhưng sẽ thưởng theo tiền lời.

Vấn đề còn lại là pha chế, một mình Phương gặp lúc khách đông là c·hết ngay, nhất là khi nhiều người cùng lúc mua về... vậy nên cuối cùng Phương chia tách làm 3 công đoạn:

1: xay và lọc nước khế chua.

2: pha chế

3: vô ly 3 cỡ, thêm đá, ép nhựa nếu mang đi.

Phương giao người làm công đoạn 1 và 3, nàng chỉ cần làm công đoạn 2 thật nhiều và để sẵn là được, lâu lâu làm một mẻ to bán được vài tiếng rồi Phương sẽ rảnh đi lòng vòng chạy bàn, chào khách...

Như vậy lực khống chế quán càng tốt, quán trở nên trật tự rõ ràng, khách cũng thích bà chủ xinh đẹp này, đi đến đâu là thơm phức và mát rượi đến đó... bởi vậy lượng khách nam tăng cao mãnh liệt từ mấy đứa choai choai cho đến mấy cụ già hom hem rảnh rỗi!

Trụi thấy pha theo công đoạn nâng cao hiệu suất thì khen ngay:

- Làm vầy hay quá chị ơi!

Phương vuốt mồ hôi trên trán:

- Ừm... hiện tại ổn chỉ lo nguồn khế... xung quanh vùng khế chua chỉ có lác đác, hái liên tục chỉ sợ càng ngày càng ít!

Trụi gật đầu suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định:

- Mình dán bảng mua khế chua chín đẹp ngay cửa để khách nào ở quê có thì ship lên. Sau đó chị thử lên mạng tìm mua, gom nhiều chỗ thì thế nào cũng đủ.

- Còn nếu không đủ?

- Khà khà... lúc đó có nhiêu bán nhiêu... việc này không tham lam chi cho mệt... ráng kiếm mỗi ngày "con khô - chỉ vàng" là được.

Phương hiểu ý cười hì hì dí sát người thì thầm vào tai Trụi, với tư thế này Trụi cao hơn nên phải cúi đầu xuống nghe, hai con mắt lập tức rớt xuống vùng ngực áo khoét sâu hun hút...

"Bà mẹ của tui ơi... không bra luôn á..."

Trụi mới nghĩ đến đây thì lỗ tai nhột nhột vì chị Phương thì thầm:

- Hôm qua kiếm được con khô chỉ vàng thiệt... thu hơn chục triệu lận.

Trụi bị t·ấn c·ông ở tai, mắt nên đành lui ra, à quên còn lỗ mũi nữa... chị Phương xài nước hoa nhẹ nhưng kết hợp với mùi hương bản thân cũng gây ra lực sát thương cực lớn...

- Chưa trừ chi phí phải không chị?

- Ừ... nhưng em đừng quên mình đang giảm giá 50%.

Trụi rờ cằm: - Ừm... rất khả quan nhưng hết khuyến mãi không biết có giữ được khách hay không... hy vọng chiêu trưng bày xe phát huy tốt.

- Chính xác... xe phải ngon và có đổi mới người ta càng khoái!

Trụi nheo mắt cười chọc ghẹo bà chị:

- Em thấy bà chủ ăn mặc như này mới càng làm người ta khoái!

- Dĩ nhiên rồi... buôn bán phải vậy thôi... mấy đứa bạn của Yến cũng chịu mặc đồ mát mẻ lắm!

- Ui... coi chừng khét đó chị!

- Chị dặn tụi nó không được vì tiền làm bậy rồi, đứa nào đi "dù" là chị đuổi liền... chị nghĩ tụi nó cũng biết hết và chủ yếu muốn câu đại gia thôi!

- Có chị dòm ngó là em yên tâm rồi!

Chị Phương lúng liếng đôi mắt nhìn Trụi:

- Nhưng em phải dòm ngó chị thì chị mới yên tâm được!

Trụi thấy khét quá lật đật bỏ chạy, chuyện tiền bạc Trụi đã nói rõ: mua cái két sắt bỏ tiền vào, sổ sách thu chi rõ ràng, buôn bán có hóa đơn biên lai được lưu vào máy hẳn hòi, đợi cuối tháng tổng kết chia tiền, lúc cần đóng thuế thì đóng, dù sao cũng thuế môn bài thuộc dạng khoán nên cũng dễ dàng.

Phương nhìn Trụi chạy mà cười khanh khách, nào ngờ Trụi vừa đi ra ngoài cửa thì gặp bảy anh em hồ lô đi vào, bảy cái tay thuận của tụi nó thì có 6 cái bị bó bột, trừ thằng Còi.

Còi nhỏ nhất trong đám nhưng lại tiến lên đại diện cả đám chào hỏi:

- 9 ly lão đại... xin lão đại cho tụi em gặp riêng ít phút.

- Có việc?

- Dạ có!

- Aizzz... thôi được, vào đây ngồi tao đãi tụi bây uống nước miễn phí!

- Cảm ơn lão đại.

Cả đám đồng thanh đáp làm Trụi giật mình... bộ tụi nó tính đóng phim hồ lô thiệt sao ta?

Tám người vào ngồi góc dành riêng cho boss... chỗ này dù quán hết chỗ ngồi thì vẫn để trống.

Không đủ ghế nên chỉ có Còi ngồi nói chuyện, tất cả bọn nhóc còn lại đứng xung quanh nhìn... Trụi chờ nước ra liền giao cho tụi nó sau đó đuổi đi cho tụi nó coi xe, chỉ mình Còi ở lại bàn chuyện.

Còi rất khẩn trương:

- Lão đại... cứu tụi em với!

- Vụ gì?

- Tụi em vay tiền góp 23 triệu để chồng vào bồi thường... ai ngờ tụi em vừa bị bó bột thì đại ca khu vực đuổi không cho tụi em theo kiếm ăn nữa... vậy là không có tiền trả góp mỗi tháng 6,9 triệu tiền lãi...

- À... là bạc 13?

- Dạ đúng!

- Tụi bây 7 đứa đi làm ở ngoài gom lại ít nhất 10-20 triệu một tháng mà!

- Trời ơi... tay bó bột không ai nhận... mà bản mặt tụi em khu này ai cũng biết, cũng ghét nên không xin được việc bên ngoài, làm công ty thì chưa đủ tuổi! Nếu lão đại không giúp chắc tụi em phải bỏ xứ chạy trốn!

- Rồi giờ hổng lẽ tụi mày muốn tao trả tiền lại?

- Dạ không... tụi em đâu dám... tụi em muốn xin theo làm cho lão đại để kiếm cơm và trả nợ!

- Ừm... khá đó... có sức chơi có sức chịu, dám vay dám trả mới là hảo hán, nhưng tao có địa bàn giang hồ gì đâu mà cho tụi mày kiếm ăn?

Còi nghe lão đại hạ giọng thì thấy hy vọng mênh mông lật đật vuốt đuôi:

- Cả cái khu này đều có đại ca Tín Chuồn làm chủ thì em đâu hy vọng theo lão đại thu tiền bảo kê... nhưng em biết lão đại thần thông quảng đại, tài phép thông thiên, võ công cái thế... đi theo lão đại là chắc chắn không bị đói!

- Wa... nghe mày nói sướng lỗ tai lắm... vậy tao thuê mày đi theo tao làm việc... mỗi ngày hót líu lo như vừa rồi là được, cơm tao bao, chỗ ở tao lo, nợ 23 triệu tao trả nhưng... chỉ nhận mình mày!

Còi vui mừng nhưng cũng rầu thúi ruột... lão đại chịu thu nhận thì đã có phúc khí 3 đời, bối phận tăng lên một bậc ngang ngửa với đại ca khu vực... nhưng bảy anh em đã cắt máu (gà) ăn thề làm sao có thể bỏ anh em hưởng phước một mình.

Còi bắt đầu uốn bảy tấc lưỡi để tìm cách xin cho anh em:

- Lão đại... có phải vì muốn thu em làm tiểu đệ nên lúc đánh chày không ra nặng tay?

- Thông minh đó... đánh thằng To gãy xương là để đánh tan cái ác của nó... năm thằng còn lại là tổn thương kinh mạch mai mốt tay run không đánh lộn, không cầm mã tấu c·hém n·gười được. Còn mày nhỏ con nhất nhưng thông minh lanh lợi, đáng được bồi dưỡng thêm.

- Hic hic... cảm ơn lão đại giơ cao đánh khẽ nhưng tụi nó bị như vậy thì em càng không đành lòng bỏ tụi nó hưởng phước một mình!

- Không nghiêm trọng như vậy đâu... vấn đề lớn nhất của tụi bây lúc này là gì?

- Dạ là thiếu 23 triệu vay lãi nặng.

- Vậy mày hy sinh đi theo tao một mình để trả nợ hết cho tụi nó rồi còn gì.

- Hic hic... nếu hy sinh thiệt thì không sao nhưng đây là đi hưởng phước... tụi em đã thề có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia...

- Hảo hán... vậy tao cũng không cản mày... tụi mày cùng nhau đi đi... chúc thượng lộ bình an... đừng đi qua Cam nó cắt chim... ủa lộn, nó cắt n·ộ·i· ·t·ạ·n·g thì c·hết luôn đó!

Còi nước mắt lưng tròng hết nhìn Trụi lại nhìn đám anh em đang hút nước khế rột rột và bàn tán về xe ngất trời... có thằng uống ngon quá còn đi xin thêm ly khác, dù gì lão đại 9 ly đã nói đãi uống nước miễn phí.

Một thằng xin được lập tức 5 thằng khác xin theo... CMN đúng là có phước cùng hưởng có hoạ cùng chia thiệt!

Còi rối não... giờ quyết định sao đây???

(còn tiếp)

Chương 56 (Xui Có Thưởng). Có phước cùng hưởng có hoạ cùng chia