Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 67 (Xui Có Thưởng). Đòi nợ
- Nobita ơi...
Có người vào kêu thật quen thuộc nhưng tiếng kêu không nao lòng như Yến Xuka, không the thé thấy ghét như Bảo Xeko mà là ồm ồm điếc tai của Long Chaien.
Trụi tạm rời mấy chiếc xe vừa độ xong, mở cửa bước ra ngoài:
- Ui... tao nè... đi đâu sớm vậy?
Long: - Tối qua ngủ không được, qua sớm chở mày đi ăn sáng rồi tính toán cái thằng giám đốc kia nữa!
- He he... ăn sáng là chuyện nhỏ, thằng giám đốc kia cũng chuyện nhỏ...
- Cái gì là chuyện lớn?
- Đi tìm chỗ thuê mặt bằng làm chỗ mua bán, phục hồi xe cũ... có chỗ rồi mày mới làm giám đốc được chứ!
- Ủa... cận Tết quá rồi... không để qua Tết?
- Việc hôm nay chớ để ngày mai!
- Wa... phải mày không đó Nobita? Thanh niên tích cực của năm hả?
- Bà mẹ nó... tao là vì mày đó biết chưa!
- ???
- Tao hỏi mày Tết này có chở người yêu đi họ hàng hai bên ra mắt không?
- Dĩ nhiên là có!
- Vậy họ hàng nhà gái hỏi mày đang làm gì thì mày trả lời ra sao? Thất nghiệp hay làm cò bán xe cũ?
- A... đúng đúng... phải tìm chỗ gấp... có cái tiếng giám đốc trước mới được!
- He he... trẻ ngoan dễ dạy!
- Ngoan cái đầu mày... giờ đi đâu?
- Xẹt ra quán phở bò Giả đó... mày ra đó ăn trước một tô đi, tao sắp xếp xong tự chạy ra đó!
- Ok...
Long chạy xipo đi, Trụi gọi điện tìm người ngoài quán nước vào nhà lấy 4 chiếc ves cỏ đi ra để ngoài đó cho trống nhà, sau 20 phút Trụi khóa cửa chạy ves cỏ Special của mình đi ra quán phở.
Cái quán tên thật lạ... vừa nghe cái nghi ngờ bò giả liền á bà con, tội nghiệp chủ quán người nơi khác đến, dùng tên mình đặt cho quán, mở ra bán 1 tuần lễ chỉ được vài chục tô suýt phá sản sập tiệm... cũng may tay nghề cao, những người ăn về khen ngợi không ít nên từ từ cũng có khách đi đến ăn phở bò Giả!
Đến quán, Long đã giải quyết xong một tô phở đặc biệt, Trụi không vào mà ngoắc Long tính tiền đi ra nhường khách mới.
- Giờ đi đâu?
- Chuẩn bị đi tìm thằng giám đốc của mày nhưng để tao chỉ chỗ cho mày thuê mặt bằng.
- Chỗ nào?
- Bên kia đường á...
- Ồ... tiệm đó lúc trước sửa xe, rửa xe lớn lắm nhưng thằng chủ chuyên phá xe bị giang hồ kéo đến đập nằm viện luôn!
- Ai biểu làm ăn thất đức, gặp người hiền lành người ta khóc bỏ đi, gặp tụi giang hồ kéo đến thì chủ tiệm vô viện nằm khóc. Bây giờ nó đóng cửa trả mặt bằng, mình thuê lại sửa sang xinh đẹp, một nửa để xe, một nửa để phục hồi xe... ngoài sân vẫn rửa xe lai rai cho bà con xung quanh!
- Có lý... lấy tên tiệm gì đây?
- Long xế nổ!
- Ngầu quá mậy!
- Hè hè... gọi cho lạ để người ta nhớ là được... giờ chạy lẹ qua đòi bồi thường lấy tiền làm vốn, hôm nay 27 Tết rồi coi chừng thằng giám đốc đi du lịch thì thua đó!
- Chính xác... để tao dẫn mày qua nhà tập kích nó luôn... nhưng mà nó keo và bẩn c·hết mẹ, làm sao mày bắt nó bồi thường được?
- Aizzz... gặp trước rồi tính!
...
20 phút sau Long dẫn Trụi chạy vào một biệt thự to, xe hơi xịn 4 chiếc toàn biển số đẹp, kế bên đó là 4 chiếc xe máy mô tô cực đẹp và đắt giá, đáng công sưu tầm, dĩ nhiên trong đó có chiếc xipo Trụi và Long mới bán, được gắn biển số cực vip.
Giám đốc Vương không chút ngần ngại cho hai người vào và tiếp đón ở bàn đá bên ngoài với vẻ mặt đểu giả, hắn cười hềnh hệch như kiểu người thắng cuộc.
Long tức lắm nhưng Trụi không cho lên tiếng, Trụi muốn một mình ra mặt dạy dỗ thằng keo bẩn này một trận.
- Hello... tui biết anh là giám đốc bảo vệ, tui là 9 ly hơi có chút danh tiếng trong võ lâm, nay đến đây để hỏi cho ra lẽ chuyện thằng Long bị hất cẳng.
Vương giám đốc nhíu mày, cái tên 9 ly đang nổi đình nổi đám sao lại có liên quan đến thằng Long ngu này?
- Người anh em... bên tôi làm bảo vệ, nhân viên mấy ngàn nên không sợ võ lâm gì cả... ai lớ ngớ là đập... nếu phạm luật thì mời lên phường!
Trụi lạnh lùng cười khuẩy:
- Đừng khè... chuyện quỵt nợ thằng Long ông anh tính sao? Nhìn nơi này bề thế giàu có sao lại gạt nó tiền mua bán xipo?
- Đời nào có chuyện đó... tất cả đều là thuận mua vừa bán, xipo tôi đã sang tên xong, giờ tôi là chính chủ giấy tờ hợp lệ... không ai nói vào nói ra được đâu!
- Ha ha... vậy là ông anh quyết định ỉm luôn 100 triệu thật sao?
Vương giả đò ngây thơ: - 100 triệu nào?
- Chiếc xipo đó thị trường trị giá 250 triệu, ông anh nhất định mua nó 150 triệu không đúng sao?
- A... chuyện mua rẻ bán đắt là bình thường, tôi đã nói rồi thuận mua vừa bán... chuyện hứa cho thằng Long làm trưởng khu cũng đã cho... nhưng điều nó đi...
Trụi phất tay ngăn cản:
- Im mẹ cái miệng ông anh đi... thúi lắm không ngửi được đâu! Hôm nay 9 ly này chỉ nói một câu tại đây: ở đời, tham thì thâm! 100 triệu đó ông anh nuốt không trôi đâu...
Trụi chỉ tay vào dàn xe sưu tầm:
- Ở đó có 8 chiếc chắc chắn trị giá mấy tỷ đúng không...
Vương giám đốc tự hào: - Cũng tạm gần hai chục tỷ thôi!
- Whao... vì 100 triệu mà nát cái đống xe này chắc tiếc lắm đây... chặc chặc...
- Khà khà... thằng này không phải tôm tép đầu đường xó chợ dễ bị doạ đâu... cứ thử cho người đụng tới chúng đi thì biết... nhân tiện tôi xin nhắc những cuộc nói chuyện như thế này tôi luôn ghi âm lại làm bằng chứng lúc cần thưa kiện tố cáo!
Bốp bốp bốp...
Trụi mặt mày lạnh lẽo vỗ tay khen ngợi:
- Làm hay đấy, cố gắng lên nhé ông anh... có điều... chuẩn b·ị đ·au lòng đi thằng khốn keo bẩn!
???
???
Vương giám đốc và Long không hiểu Trụi nói gì nhưng biến cố lại xảy ra ngay lập tức giải đáp câu nói của Trụi: chiếc siêu xe vượt địa hình to lớn, cứng cáp nhất trong nhà xe bất ngờ tự khởi động, tự lái lùi về sau và tăng tốc càn quét nhà xe...
Ầm... ầm... ầm... ầm ầm ầm...
Nó to lớn và cứng cáp nhất nên đám em út còn lại không thể chịu nổi trò xe điện đụng một phía này.
Chỉ mười mấy giây nhà để xe đã trở thành bãi chiến trường, xe nào xe nấy dẹp lép, bể vụn, vỡ nát kể cả chiếc xe gây hoạ.
Và rồi tai họa chợt dừng lại thình lình như cái cách mà nó bắt đầu, Long không biết thằng bạn thân làm bằng cách nào nhưng thấy sướng tợn, Long cười sằng sặc không khép được mồm.
Vương giám đốc dụi mắt liên tục ngỡ mình nằm mơ sau đó nước mắt tuôn rơi chạy đến nhà xe xem xét:
Mở cửa xe gây hoạ... hoàn toàn trống rỗng không có ai, không có cả chìa khóa...
Gặp ma sao???
- Hu hu hu... 20 tỷ của tao... tiền của tao... xe của tao...
Vương giám đốc nổi điên chụp lấy một cái ghế inox gần đó chạy đến đập Trụi bất kể hậu quả...
Trụi nhếch mép cười không thèm sử dụng nhẫn Hắc Miêu chỉ lách nhẹ người né ghế rồi kê chân cho đối thủ vấp té dập mặt!
Vương giám đốc bị té đau không những không nổi điên nữa mà trái lại thanh tỉnh, trí khôn trở về:
- Đ M... mày chơi tao hả 9 ly?
- Chơi thì sao... không chơi thì sao?
- Mày chơi kiểu này dù tao éo hiểu bằng cách nào nhưng tao không sợ... xe này đều có bảo hiểm, bảo hiểm sẽ chi trả...
Bốp bốp bốp bốp...
Trụi vỗ tay: - Ông anh nói cũng có phần đúng... hy vọng ông anh có người quen bên bảo hiểm hoặc quỳ lạy chúng để được bồi thường thành công!
- Kệ mẹ tao... tao thề sẽ không bao giờ xì một đồng ra bồi thường cho tụi mày... dù sao chiếc xipo đó cũng nát rồi!
- Hảo hán... có chí khí... xe hư có bảo hiểm... vậy không biết cái biệt thự này có bảo hiểm không?
- Mày định làm gì?
- Ngồi coi xe điện đụng mà thôi.
Tách!
Trụi búng tay... xe gây hoạ ban nãy lại tự khởi động và bắt đầu hành trình cày náy sân vườn đầy cây cảnh quý giá của khổ chủ.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm...
Vương giám đốc gầm lên:
- Thằng khốn nạn... mau dừng tay.
Trụi giang tay: - Có làm gì đâu... đã chạm vào đâu!
Vương giám đốc nhấp nhổm muốn cứu cây quý nhưng sợ xe điên cán... những người trong nhà cũng trốn biệt không dám bước ra sợ bị xe đụng, họ không biết rằng xe không có người lái nếu không còn sợ vãi đái thêm nữa!
- Dừng lại đi... tao bồi thường... tao bồi thường... thằng khốn nạn.
- Ok... mau chuyển khoản bồi thường gấp 5 lần.
- Mày cho xe dừng lại trước đi!
- Xe nó tự chạy... tui đâu biết... chuyển tiền trước nói chuyện sau!
- Bao nhiêu?
- 500 triệu.
- Mày c·ướp à?
- Chứ lúc ông anh ép mua xe giá rẻ thì sao?
- Số tài khoản?
- *************
Tin tin! Chuyển khoản thành công
5 phút chuyển tiền là 5 phút xe điên chơi xe điện đụng rất vui vẻ, Venus đang điều khiển nó từ xa tỏ ra rất thích thú, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc làm hại con người là được... dĩ nhiên trừ trường hợp tự vệ bảo đảm an toàn cho chủ nhân!
Xe điên dừng lại, cả khu sân vườn của biệt thự như trở lại hiện trạng ban đầu lúc đang xây dựng: gạch ngói, cây kiểng đổ bể vương vãi khắp mọi nơi, thảm cỏ xanh rì giờ chỉ là bãi bùn đất...
Trụi phất tay tạm biệt rất thân thiết:
- Chào ông anh nhé... nhân dịp năm mới chúc công ty bảo vệ ăn nên làm ra, chúc ông anh ăn tết vui vẻ... nếu muốn tìm thì tui luôn luôn sẵn lòng tiếp đón... kéo luôn mấy ngàn nhân viên đến cũng được... nếu muốn chơi luật sư thưa kiện cũng không sao... nhưng lúc đó ông anh nên đi lại dây điện cho công ty và biệt thự đi... cũ quá dễ chập điện cháy giữa khuya lắm! Cháy kiểu đó không biết có bảo hiểm bồi thường không ta... Ha ha... bai bai...
- &₫@₫₫#₫@&@&@...
Vương giám đốc chửi ra rả sau lưng Trụi và Long... sau đó lục tìm điện thoại ghi âm nãy giờ để nghiên cứu có cách nào k·iện c·áo hay bắt chẹt không... ai ngờ con iphon 15 tắt ngúm, c·hết máy, báo hỏng toàn phần... hic hic... thằng 9 ly này là thần thánh phương nào... nó giống siêu h·acker hơn là giang hồ nữa mọi người ơi!
(còn tiếp)