Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 68 (Xui Có Thưởng). Mê tít thò lò

Chương 68 (Xui Có Thưởng). Mê tít thò lò


Chạy về chỗ chuẩn bị thuê mặt bằng đối diện quán phở bò Giả, Long được Trụi chuyển khoản 500 triệu.

- Tiền này tao đòi cho mày, mày lấy nó thuê mặt bằng, mở tiệm làm giám đốc ok chưa?

Long lắc đầu: - Ok cái con khỉ... gặp mặt có phần, chia đôi, như vậy mày cũng là nửa ông chủ ở đây!

- Phiền bỏ mẹ... mày thích chia thì chia nhưng coi như tao gửi đó mày xài trước... chừng nào mày khá giả tao lấy lại... trong này tự mày và Đào làm chủ cho dễ, tao chỉ lấy tiền phục hồi thôi!

Long há mồm tính nói nhưng biết tính Trụi nên thôi, nó là đứa chúa ghét dây dưa, phức tạp.

Trụi bỏ Long ở lại tự bơi, số tiền 500 triệu cũng đủ khởi động một tiệm xe cũ không nhỏ rồi, đặc biệt khi có Trụi giúp đỡ phục hồi xe ngon lành, xe cũ nhập chỉ vài triệu làm mới bán vài chục, xe nhập vài chục làm mới bán vài trăm... như vậy mà còn không khá nữa thì đập đầu vào gối ngủ luôn cho nó lành!

...

Mới sáng sớm giải quyết được hai việc lớn, Trụi tranh thủ chạy về nhà giao xe cho cha con Bảo, đưa cục đèn laser cải tiến dặn dò riêng cách dùng, Bảo ta khoái chí lắm nhưng nghe giá tiền thì sững sờ:

- Mày nói cái cục nhỏ xíu này bao nhiêu?

Trụi nhún vai: - 100 triệu... tao không lấy tiền mày nhưng ai hỏi mua thì báo giá đó.

- Hừm... nó đáng cái giá đó không?

- Khà khà... thử phát biết ngay nhưng phải gắn trên nón bảo hiểm và coi chừng chiến sĩ bắt tội g·ây r·ối t·rật t·ự công cộng!

Ba của Bảo: - Nước sơn tàng hình thì bao nhiêu để chú gửi tiền luôn Trụi ơi?

- Lần này con không lấy đâu, chú và Bảo đừng nói ra không tốt.

Ba Bảo gật đầu nhưng lại chuyển khoản luôn cho Trụi 500 triệu tiền xe và tiền sơn tàng hình, riêng ves cỏ mẹ của Bảo không thích vì bà chỉ đi xe hơi cho an toàn, mỗi lần ngồi xe mô tô là bà tim đập chân run.

Trụi cười hì hì cảm ơn không chút khách sáo... không bán thêm ves cỏ không sao, sáng giờ đã vô liên tục 1 tỷ rồi!

...

Thần Gió và Ninja H2 theo cha con Bảo rời đi, Trụi gọi điện cho Yến:

- Xuka ơi... rảnh hông?

- Xời... sáng giờ anh đi đâu mà không có ở nhà?

- Đi với Chaien xử tay giám đốc.

- Rồi xong chưa?

- Xong rồi... tiền bồi thường cũng khá, đủ để Chaien lập nghiệp. Giờ xe vespa bé na của mày xong rồi, ghé coi hông?

- Coi liền... chờ em nha!

Yến chạy tất tả đến nhưng không dám vào:

- Nobita ơi... cứu em!

- Vụ gì?

- Con gà trống tàu kìa... nó nhìn em!

- Rồi rồi... để tao ra... nuôi gà mà như nuôi c·h·ó luôn nè trời!

Trụi từ nhà chạy ra sân chỉ vào Yến và nói với Kê tướng quân:

- Mày nhớ mặt nhỏ này, mai mốt không được cắn nghe chưa!

Kê tướng quân gục gặc cái đầu ra vẻ hiểu, Trụi chọc nó:

- Gáy một tiếng chào Yến Xuka coi!

Quả nhiên Kê tướng quân rướn người dồn khí đan điền rồi gáy lên thật to:

Ò ó o o o o...

Yến tròn mắt kinh ngạc: - Whao... sao anh làm được vậy?

- He he... chuyện nhỏ thôi... nó rất thông minh, chỉ cần làm nó phục thì nó sẽ nghe lời... giờ coi anh đây biểu diễn nè... Kê tướng quân... bay lên tay tao coi!

Trụi vươn tay ngang vai, Kê tướng quân lập tức nhún người quạt cánh bay lên đậu trên tay Trụi nhẹ nhàng. Trụi tung nó lên cao và ra lệnh:

- Bay đậu trên cây xoài đi...

Kê tướng quân không biết cây nào là cây xoài nhưng vẫn bay lên đậu cành cao, may mắn là đúng ngay cây xoài trên đầu, cây đang treo rất nhiều quả xanh to nhỏ khác nhau.

Trụi: - Mổ rớt một trái bự tặng Xuka đi.

Kê tướng quân thật sự mổ, mỏ nó rất bén, chỉ một nhát mổ vào cuống đã làm một trái kích cỡ nắm tay rớt xuống suýt trúng đầu Yến, may mà Trụi khởi động nhẫn Hắc Miêu lóe lên chụp trái xoài cách đầu Yến chỉ có một gang tay.

- Rồi... cảm ơn... mày bay xuống đất đi chơi đi Kê tướng quân.

Kê tướng quân thở phào quang quác rồi nhẹ nhàng vỗ cánh bay xuống đất lục tục kêu gọi hai con vợ:

"Vọt lẹ đi hai em... thằng chủ nhân này mám gái lắm... ở đây láng cháng nó bắt cho con nhỏ kia nấu cháo thì tiêu!"

Hai gà mái hết hồn cục ta cục tác chạy té khói, báo hại hai đàn gà con chạy dí theo té ạch đụi.

Yến: - Whao... ấn tượng khó phai... mình mở gánh xiếc đi Nobita.

- Mở ra tao với mày biểu diễn trò khỉ hả?

- Đồ quỷ nè! Kêu gà trống biểu diễn chứ!

- Ui trời... có một con gà ai mà thèm tới coi!

- Cũng đúng... nhưng mình có thể quay tictoc, cho nó bay đá biểu diễn, làm game show cho nó, lăng xê nó, thậm chí tổ chức giải đấu cho nó...

Trụi rờ trán nhỏ Yến: - Mày có sao không... sáng giờ uống thuốc chưa? Ngày mai chồng qua coi mắt rồi á!

- Có chồng thì mặc có chồng

Còn xuân ta cứ lông rông tháng ngày!

- Nói hay lắm... ngày mai mà gặp thằng chồng gia trưởng nó uýnh cho bẹp luôn!

- Không sợ... hổng lẽ mấy anh nhìn người ta uýnh em mà không can thiệp?

- Ờ... lúc đó tao và Xeko sẽ xúi Chaien cứu giá... ha ha ha...

- Em nói thiệt đó không phải giỡn đâu!

- Thì tao sẽ xúi Chaien thiệt!

- Không phải vụ đó, là chuyện tổ chức giải đấu cho gà trống tàu này nè!

- Hả... một con gà cảnh thôi mà tổ chức gì mậy? Lớ ngớ các chú vào hốt sới gà là c·hết!

- Em có tổ chức đá gà ăn tiền đâu, đây là tổ chức giải đấu vui xuân, tiền thu được từ vé xem sẽ làm vốn đổ bê tông các con đường, tiền tham gia thi đấu thì bỏ vào giải thưởng ai thắng gà mình thì lấy, kết thúc cuộc chơi chả ai lừa ai, chả ai ăn tiền!

- Wa... mày thiệt là... bao đồng quá đê... muốn làm kiểu đó hình như phải xin phép tùm lum trên chính quyền á... cần làm bê tông thì để tao ra tiền cho lẹ!

- Không được... em muốn làm một việc thật ý nghĩa cho xóm trước khi lấy chồng!

Trụi giơ hai tay: - Mày nói vậy thì tao đầu hàng... nhưng mày tin tưởng Kê tướng quân dữ vậy sao? Rồi giải đấu làm sao hấp dẫn người ta đến coi? Làm sao hấp dẫn người ta bỏ tiền thi đấu?

- Cái này em chưa nghĩ ra... để em về tham mưu quân sư quạt mo ba ba.

- Ok... chú Lâm thì khỏi chê rồi... c·hết cha... nhắc chú tao mới nhớ chưa đưa ổng đồ...

- Cái gì vậy... đưa em, em đem về cho...

- Không được... việc này hơi bí mật!

- Hừ... thấy ghê!

- Thấy ghê rồi đi coi bé na không?

- Bé na nào... em sợ rắn!

- Trời ơi là trời... vespa 946 Snake mày đặt hàng tao á!

- Whao...

Yến chỉ kịp rú lên một tiếng rồi ù té chạy vào nhà... Trụi buồn cười lắc đầu, sợ bà tám này luôn á trời!

Đi lửng thửng chưa kịp vào nhà là Trụi lại nghe tiếng rú, tiếng hét, tiếng nó nhảy tưng tưng bên trong... hắc hắc... anh mà xuất hàng ra là mấy bé phải mê tít thò lò.

...

Bên trong nhà, Yến trầm trồ xuýt xoa bé na vespa của mình, từng chi tiết đều sang xịn mịn... tâm hồn nàng run rẩy vui sướng như ngày xưa má mua cho con búp bê nhựa đầu tiên, gấu bông đầu tiên...

10 phút sau...

Bộp!

Trụi vỗ vai nhỏ Yến:

- Mày xem đủ chưa?

- Úi... làm em hết hồn!

- Mê vừa thôi... chảy nước miếng quá trời kìa!

- Xạo... nãy giờ em nuốt hết trơn rồi!

- !!!

Trụi câm nín không chọc nữa và chuyển qua giai đoạn bàn giao công trình:

- Giờ thấy ưng cái bụng chưa cô nương... có hai màu thích màu nào?

- Em dĩ nhiên là màu băng trắng... bạch xà có phép thuật thông thiên!

- Ừ... gặp Pháp Hải đánh thua chạy té khói, bị nhốt vô tháp luôn!

- Hì hì... đó là phiên bản trong phim thôi, ở ngoài đời Pháp Hải bị Thanh Xà ăn sống nhai luôn xương rồi á... tu cái kiểu gì mà kêu Thanh Xà quyến rũ rồi chịu không nổi!

- Stop đê... tao sợ cái miệng mày luôn... giờ tao dắt xe ra cho mày chạy về nhà... chiếc này có hai chế độ, tao chỉnh cho mày tốc độ bình thường cho an toàn, ra đường ngó trước ngó sau coi chừng các chú hốt vì nó là xe dựng biết chưa?

- Sao nói xe dựng chỉ là không được buôn bán?

- Ừ... nhưng dựng vừa thôi còn du di, ví dụ như dream tàu thành dream thái... chứ su viva dựng thành xipo lỡ bị hỏi sẽ bị phạt... còn con bé na này nó khác 180⁰ luôn, ăn biên bản là cái chắc... ... ...

Trụi dặn dò Yến thật kỹ các trường hợp, quan trọng là hạn chế chạy ra đường ngoài hoặc tốt nhất đừng đi xa là ok.

- Rồi rồi... em nhớ rồi... hễ có gì là em kêu cứu anh!

- Kêu tao làm gì? Thân tao còn lo chưa xong nữa nè!

- Xì... 9 ly bây giờ số má đầy người!

- Thôi má ơi... dân xã hội thứ thiệt gặp chiến sĩ còn khóc chứ nói gì tao là hàng Fake!

- Hì hì... nhưng ít ra anh cũng làm cho em được chiếc khác mà đúng không!

Lịch bịch... Trụi té ngã trước toan tính của nhỏ Yến... không lẽ suốt đời này bị nó ám hoài sao?!!

...

Cười giỡn sảng khoái xong Yến đi xuống bếp lục tủ lạnh nấu nướng thí nghiệm tiếp tục.

Đồ ăn hôm nay thật phong phú, Trụi ăn khen rất nhiều:

- Ngon... hôm nay rất ngon!

- Dĩ nhiên rồi... em có năng khiếu từ nhỏ... hồi đó chơi bán quán nấu ăn bằng đất sét mà bán đắt nhất trong xóm đó!

- Trời... giỡn nữa... tao nói ngon thiệt, mai mốt chồng mày có phước!

- Tiếc nuối vẫn còn kịp!

- Ặc... bỏ qua dùm đê!

- Bên kia chuẩn bị lên máy bay.

Trụi tính gạt ngang không nghe nhưng biết địch biết ta trăm trận trăm thắng ngu sao không hỏi:

- Bên đó qua mấy người?

Yến vụt sáng mắt, đây là lần đầu tiên Nobita hỏi tin tức về mẹ:

- Đi 6 người. Chồng tương lai của em, mẹ anh, chồng và 3 con gái.

- Ủa... sao lúc trước chỉ nghe nói sanh hai đứa con gái thôi mà?

- Còn một đứa con gái lớn là con riêng của ông chồng.

Nghe đến đây Trụi ôm bụng cười ra nước mắt:

- Ha ha ha ha ha... chuẩn bị tiết mục hội tụ cuối năm... con anh, con tui, con của chúng ta...

Yến vụt nắm lấy tay Trụi an ủi... Trụi lần này không rút về vì hành động này quá quen thuộc... nhỏ Yến luôn làm vậy từ nhỏ mỗi khi Trụi khó chịu hoặc nhớ về cha mẹ...

(còn tiếp)

Chương 68 (Xui Có Thưởng). Mê tít thò lò