Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 77 (Xui Có Thưởng). Tỉnh ngộ nhân quả
Đồ Thị không biết hiếu tử vừa trả thù đứa con riêng dùm mình, bà đang vui vẻ thăm người thân, hưởng thụ địa vị Vi kiều cao sang được người thân săn đón trừ một người: ông ngoại thằng Trụi.
Đồ Thị hỏi riêng má ruột:
- Má ơi... ba đâu?
- Ổng nghe mày về hên là không cấm cửa nhưng bỏ đi chơi nhà bạn xa rồi!
- Hic hic... ba còn giận con?
- Ừ... tánh ổng mày cũng biết rồi đó, phong kiến gia trưởng... năm đó ổng hứa làm xui với bạn chí cốt, mày chình ình cái bụng làm ổng quê xém chút thắt cổ cho hết nhục...
- Nhưng chuyện đã 20 năm rồi... lúc đó con trẻ người non dạ...
- Thì cũng nhờ vậy ổng mới lánh mặt cho mày về nhà nè... mày kệ ổng đi!
- Dạ... lần này con về má thấy con thế nào?
- Ngon lành... trắng trẻo, xinh đẹp, vòng vàng đầy người, chồng giàu có, hai đứa con gái ngoan ngoãn... nhất là con Mị, nó giống mày y chang hồi nhỏ.
- Dạ... giống thiệt!
- Nhưng mày ráng giữ... hồi đó cũng ngay tuổi này mày mang bầu!
- Giời ơi... con biết rồi...tụi nhỏ giờ khôn lắm, cái gì cũng biết. Con Mị nó còn khôn khéo hơn con gấp 10 lần luôn á!
- Nghe nói có đứa con riêng của chồng mày đâu sao không thấy... rồi thằng Trụi nữa đâu?
- Tụi nó không về!
- !!!
Cả hai lặng đi hồi lâu cuối cùng bà ngoại Trụi lên tiếng:
- Aizzz... thôi kệ tụi nó đi... nhà này đủ rắc rối rồi, có mày, chồng mày và hai đứa nhỏ cũng được rồi!
- Dạ!
- Nhưng mà lần này mày làm ăn sống nhăn nha Thị.
- Ủa... con có làm gì đâu?
- Sao không... sáng giờ trong xóm chửi ầm ầm nói mày làm mai tào lao... đi dẫn về thằng rể cấp "ông nội" cho con Yến nhà cháo lòng, nghe nói con nhỏ khóc từ sáng đến giờ sưng vù hai mắt!
Đồ Thị cười mỉa: - Cái đó con làm đúng chứ không làm bậy!
- ???
- Má con Yến một hai bắt chọn mối giàu nhất, sính lễ cao nhất thì con phải chìu... tiền sính lễ người ta đưa ra 2 tỷ, mua thêm một biệt thự cho con Yến ít nhất 5 tỷ... con hỏi má có ai sộp như vậy không?
- Trời đất quỷ thần ơi... cưới vợ mà hết 7 tỷ?
- Thì đó... chưa hết đâu, còn tiền làm đám cưới, chụp hình, quần áo, sắm sửa đồ đạc trong biệt thự... ít gì lắm cũng phải cả tỷ nữa!
- !!!
- Má con Yến bất chấp tất cả, ăn dày như vậy nên con Yến khóc hay không cũng vậy thôi... tại má nó hết chứ có phải tại con đâu!
- Nam mô A Di Đà Phật... chuyến này có trời cứu con Yến!
- Kệ nó má ơi... hơi đâu mà lo... đợi chục năm nữa ông già kia nghẻo thì con Yến hưởng hết!
- Aizzz... tao quan tâm con Yến là tại vì nó dính líu đến thằng Trụi!
- ???
- Nghe người ta nói con Yến đeo thằng Trụi lắm, ngồi trên xe mà ôm sát rạt hà... lần này mày đem chồng về cho con Yến y như kiểu giựt vợ của con mày... hay nói cách khác là mày đẩy con dâu vào hố lửa... aizzz... oan nghiệt... thật là oan nghiệt!
- !!!
Mẹ ruột bỏ đi tiếp rể quý, Đồ Thị đứng c·hết trân tại chỗ... tự nhiên bà thấy chán chán cái vòng vàng 1 cây ông chồng già của con Yến cảm ơn bà mai hồi sáng... bà làm đúng hay là sai... đây là nhân hay là quả???
Hình ảnh Trụi ốm yếu 5 tuổi khóc c·hết ngất lúc bà bỏ đi 15 năm trước chợt trùng lặp vào hình ảnh Trụi 15 năm sau đứng ven đường nhìn bạn gái lên xe hoa về nhà chồng... tất cả đều do bà làm ra sao???
Ông trời ơi... tại sao... tại sao tui không làm mai cho người khác?
Hai lần trước làm mai cho con Yến không phải tui... tại sao họ không thành công?
Ý ông là sao... ý ông là sao???
...
Trong bữa cơm đoàn tụ gia đình đông đúc, Mã Vĩ nhận thấy nét mặt Đồ Thị rầu rĩ, hai mắt ửng đỏ không cao hứng, hỏi thì vợ chỉ nói cảm xúc nhiều, buồn vì ba ruột còn giận chuyện xưa...
Cơm nước xong xuôi Đồ Thị dẫn chồng đi dạo quanh vườn, Mã Vĩ tranh thủ bàn chuyện đại sự:
- Em có thể chuyển quyền sở hữu cho tiểu Trụi không... anh biết em thiệt thòi... điều này anh cũng không hề muốn nhưng anh sẽ đền bù bằng cặp vòng phỉ thúy gia truyền, nó không thua mảnh vườn nhỏ kia đâu!
Mã Vĩ hồi hộp nhìn vợ, ông sợ nhất vợ không chịu vì vòng ngọc không thể tăng giá trị nhiều và dễ buôn bán như bất động sản, đặc biệt là bất động sản ở vùng đất Sài Gon năng động này!
Tuy nhiên thật kỳ lạ là Đồ Thị gật đầu ngay không nói lời nào, trái lại khi gật đầu xong tự nhiên bà thấy nhẹ nhõm trong lòng... hy vọng đền bù kiểu kỳ lạ này sẽ bù đắp được phần nào vết nứt của hai mẹ con.
Câu chuyện nhân quả giữa Trụi và Yến cũng như lời mẹ ruột nhắc nhở coi chừng Tiểu Mị có bầu đã làm Đồ Thị tỉnh ngộ một phần... bà cũng là phận nữ nhi, cũng có hai đứa con gái nhỏ... Trụi thì bà có thể không thương vì nhìn nó là nhớ thằng cha vô dụng kia... nhưng hai đứa con gái thì bà rất thương, bà không muốn mình cứ mãi tranh giành đấu đá, tham lam vơ vét tất cả để rồi mai mốt hai đứa con gái nhỏ gánh hết nhân quả nặng nề từ bà.
Nói như vậy có vẻ quá xa xôi và phật hệ... nhưng hậu quả nhãn tiền trước mắt vẫn có thể ứng nghiệm ngay lập tức với bà ví dụ như: Mã Vĩ thấy bà quá tham lam ích kỷ mà lại không đẻ được con trai cho ông thì trong cơn giận dữ, thất vọng ông có thể cưới vợ mới trẻ đẹp hơn để kiếm con trai, đuổi ba mẹ con bà bơ vơ không nơi nương tựa...
Đồ Thị thông minh có thể kịp nhìn thấu nhiều chuyện rồi hóa thành cái gật đầu nhẹ nhõm khiến mọi việc trở nên dễ dàng cho Mã Vĩ, cho bà, cho thằng Trụi đáng thương...
Quả nhiên người thông minh biết lùi đúng lúc luôn đạt được kết quả tốt, Mã Vĩ vui vẻ thầm biết ơn vợ, thấy vợ vượng phu giúp được sự nghiệp cho chồng... chuyện sinh không được con trai là do số ông chứ không liên quan đến Đồ Thị, bằng chứng rành rành là vợ đẻ ngay con trai đầu lòng rồi còn gì!
...
Hồi lâu sau Mã Vĩ vui vẻ để vợ con ở lại nhà mẹ đẻ, ông quay về khách sạn coi sóc con riêng, không thể nặng bên này nhẹ bên kia.
Cha con gặp nhau trong khách sạn, Mã Vĩ nhìn con gái xuân tình lai láng, má đỏ hây hây đầy thỏa mãn thì nghi ngờ:
- Không lẽ con và tiểu Trụi đã...
- Dạ vâng.
- Trời đất... tụi con mới gặp nhau vài tiếng thôi mà?
- Thì con nghe lời ba ba kêu.
- Ba ba kêu bắt rễ chứ đâu kêu con cho nó hốt!
- Ba à... tiếc mỹ nữ sao bắt được soái ca?
- Rồi con bắt được chưa?
- Gần rồi... rất sướng a!
- ???
Mã Vĩ đánh lô tô trong bụng... nhìn cái mặt mê trai của con gái tự dưng ông thấy phiêu phiêu sao đó, không ổn chút nào!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, con gái nó đổi người yêu như đổi quần áo, dù có bắt rể không được cũng chả thiệt thòi gì!
Aizzz... coi bộ tự mình giao dịch thấy chắc cú hơn à nha...
Bất chợt ông thấy con gái ngắm nghía cái Rolex nữ siêu cấp trên tay quen quen:
- Uy... tiểu Mỹ... cái đồng hồ đó ở đâu ra vậy?
- Nó là của ca ca lén đeo tặng cho con, ảnh cũng rất có tâm, lựa chiếc đẹp nhất, đắt nhất trong đống đồng hồ để cho con á!
Mã Vĩ méo mặt la thầm trong lòng: "C·hết mẹ rồi... nó lấy một chiếc thì ta mất lời một chiếc... lại còn là chiếc đắt nhất nữa... hu hu... biết là cho con gái cưng đeo nhưng mà sao ta có cảm giác thằng nhóc đó lấy tiền ông già để bo cho con gái sau khi chơi xong vậy trời... cay... cay... cay quá cay."
...
Trở về thời điểm đêm qua, Bảo - Long - Đào đều lần đầu tiên xyz. Cả ba đều gọi điện thoại báo ở lại nhà bạn chơi không về, kết quả Bảo vào khách sạn hạng sang với hot girl rất số má trong giới chơi xe PKL.
Nhờ cặp kè với hot girl này mà Bảo từ một cậu ấm chưa biết gì lột xác trở thành bab boy đình đám trong giới chơi xe.
Long và Đào thì khác, cả hai tình cảm bộc phát đến chừng sáng sớm 28 Tết tỉnh lại Long vô cùng hối hận.
- Ô... anh xin lỗi em Đào ơi!
- Hi hi... chúng ta yêu nhau thật lòng thì có lỗi gì đâu anh... em lần đầu thì anh cũng lần đầu...
- Anh... anh xin lỗi chuyện khác!
- Không dùng bcs sao? Lỡ có thì cưới luôn... ba mẹ em thèm cháu lắm òi!
- Cảm ơn em... nhưng anh vẫn xin lỗi chuyện khác... anh muốn lần đầu tiên dành cho nhau ở một nơi tốt đẹp hơn nhưng mà...
- Ha ha ha... anh ngốc quá... khi yêu nhau thì dù bất cứ nơi nào chỉ cần vắng vẻ kín đáo thì đều trở thành nơi lãng mạn nhất, tình cảm chân thành bộc phát là điều tốt đẹp gấp ngàn lần trong cung điện vàng son nếu không có tình cảm... anh hiểu không?
- Ừm...
- Huống chi nơi này thô sơ nhưng cực kỳ ý nghĩa... nó là nơi bắt đầu sự nghiệp của anh, của chúng ta... em muốn sau này nếu chúng ta thành công thì anh nên mua luôn chỗ này để cả đời nó thuộc về mình mãi mãi!
Long say men ái tình gật đầu cái cụp... sau đó trong bụng đánh lô tô vì thực tế cuộc sống khó khăn... nguyên miếng đất mặt tiền thế này thì mua thế nào? Mỗi ngày trả góp 500 k đến bao giờ mới xong nhỉ?
Bất chợt hình ảnh Nobita thần kỳ hiện ra trong đầu... ha ha ha... đúng rồi, Nobita trong truyện và ngoài đời có thể tạo ra được phép màu... nếu có nó trợ giúp thì biết đâu ước muốn của Đào trở thành sự thật, Long lại yên tâm hăm hở và... tranh thủ thêm phát nữa để chào buổi sáng!
Ngay lúc đó Bảo cũng thức dậy trong khách sạn 5 sao, cũng tranh thủ làm thêm phát nữa để ôn bài cho thuộc lòng hơn, điều kiện trong phòng vip này hơn 1000 lần tiệm xe của Long và Đào... tuy nhiên nó chỉ có nhu cầu thể xác nguyên thủy chứ không có tình cảm... Bảo mặc kệ, miễn cứ happy là ok, còn hot girl thì chỉ cần anh giai mạnh mẽ, tiền nhiều và chịu chi là được... nàng còn không ngờ mình may mắn đến nỗi vớ được cậu ấm còn zin... đây là trúng số độc đắc luôn á, nàng sẽ nhớ cậu ấm này thật lâu, kể về cậu ta cho lũ bạn thật nhiều!
Và suốt ngày 28 Tết năm này, Long - Đào đeo dính nhau như sam, Bảo - hot girl ăn chơi shopping tẹt ga... có hot girl hướng dẫn Bảo mau chóng đạt chuẩn một bad boy sành điệu.
Tội nghiệp... chỉ có mình Yến là gọi điện khóc với Trụi từ sáng, sau đó khóc đến trưa và làm luôn đến chiều... lũ bạn biết tin đi thăm an ủi đưa 5-6 ly trà sữa cứu đói và bổ sung nước để nàng khóc sung hơn, vài đứa thông cảm và an ủi thật, vài đứa an ủi nhưng thông cảm giả và thầm chửi lén:
"Bà mẹ nó... ham lấy chồng giàu... giờ vớ được hủ vàng bày đặt khóc lóc như kiểu vô tội ấy... có ngon từ hôn đi... bà đây hốt liền luôn á!!!"
(còn tiếp)