Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 84 (Xui Có Thưởng). Đường về

Chương 84 (Xui Có Thưởng). Đường về


Lúc Trụi ngủ ngon thì đám Tuấn Rô rên rỉ đau đớn trong một bệnh viện tư quen thuộc.

Cùng lúc đó Đô cầm 50 triệu bắt taxi về LA... lần này về cực kỳ im hơi lặng tiếng, thậm chí dù Đô chạy trốn tuốt qua Cam cũng sẽ không ai hay biết nhưng đó chỉ là con đường c·hết, không c·hết vì phản bội 9 ly, Tuấn Rô thì cũng c·hết mất xác bên Cam với đủ thứ kinh khủng bên đó.

Đường sống duy nhất và ngon lành nhất là theo kiếm ăn với 9 ly, có 9 ly che chở bắt đầu kiếm tiền cưới vợ báo hiếu cha mẹ già, đoạn tuyệt hẳn con đường giang hồ mưa máu gió tanh...

Dù đi với 9 ly có phải cầm gậy bóng chày xông pha thì cũng chỉ tự vệ là chính, không phải tranh giành địa bàn, xử lý kẻ thù hay đâm thuê chém mướn không có tương lai.

Có thể nói đêm nay là cơ hội cực kỳ tốt đẹp để Đô đổi đời, đi lại đường ngay nẻo thẳng.

Xe taxi chạy khá nhanh vì đường khuya rộng rãi trống xe, Đô suy nghĩ miên man thấu đáo mọi việc, sau đó trong đầu xuất hiện hình ảnh cha mẹ già...

Lúc Đô bỏ nhà đi bụi là 15 tuổi, vừa do nhà nghèo nợ nần chồng chất không đủ ăn vừa do tụi bạn xấu xúi giục đừng học hết lớp 9 làm gì sẽ b·ị b·ắt đi lính khổ sai!

Hic... hic... bạn bè xấu quả là tai họa... Đô suy nghĩ quá đơn giản và bồng bột đã dứt áo ra đi không lời từ biệt khiến cha mẹ già khóc hết nước mắt, họ lúc đó chỉ tầm 40 tuổi vụt cái trở nên lụm khụm tuyệt vọng... sau đó nhờ người quen nhìn thấy mới báo cho hai ông bà thằng con vẫn bình an nhưng không chịu về nhà... lúc đó cha mẹ già mới có lại sức sống tiếp tục mưu sinh vất vả...

15 tuổi dù xấu xa cỡ nào thì Đô bước vào giang hồ vẫn sạch sẽ như một trang giấy trắng, nó từ từ nhiễm bẩn không cách nào tẩy thoát... cũng may bản tính thích chơi xe, thích sửa xe, độ xe khiến Đô từ từ rèn luyện được tay nghề làm xe xuất sắc, bản thân to lớn tròn trịa mạnh mẽ, rất giỏi vung vẩy gậy gộc đã giúp Đô lọt vào mắt xanh của Tuấn Rô, sau đó qua từng trận chiến kinh tâm, số má của Đô tăng dần cho đến đêm nay bị cả đám đẩy ra làm dê thế tội.

Trong giang hồ, bị phản bội đâm sau lưng quá thường, Đô cũng được tự tay trả thù bọn Tuấn Rô nên không bàn nữa... có xoắn xít là xoắn xít cảnh sắp gặp lại cha mẹ già sau 7 năm trời biền biệt...

Nói nào ngay vì hoạt động ở LA nên cơ hội gặp lại cha mẹ già lúc nào cũng có nhưng tay trót nhúng chàm... Đô không dám đối diện cha mẹ, chỉ lén lút về thăm nhà, nhìn từ xa cho đỡ nhớ rồi ném cục tiền cùng vài dòng chữ: Con xin lỗi... ba mẹ nhớ bảo trọng... lấy tiền trả nợ người ta...

Những lúc như vậy Đô không biết cha mẹ có vui không, có giận không, có dùng tiền đầy mồ hôi và máu của con trai không... nhưng từ lần đầu tiên đó về sau cửa trước và cửa sau của căn nhà nhỏ ọp ẹp đó chỉ khép mà không bao giờ khóa...

Ôi trời... cha mẹ già luôn để cửa chờ con trai về!!!

Và đêm nay cũng vậy, taxi dừng chờ trước nhà, Đô run rẩy bước đến đẩy cửa nhà giữa khuya 12 giờ, cửa vẫn không khóa... hic hic... trong nhà ba mẹ đã ngủ, chỉ có ngọn đèn dầu loe loét trên bàn thờ gia tiên, tiếng thở của ba mẹ nặng nề mệt nhọc không giống như người chưa đến 50 mà giống như đã 60-70 tuổi.

Nước mắt rơi lã chã, Đô bật công tắc đèn, căn nhà nhỏ sáng bừng lên trong chớp mắt, ba mẹ già giật mình thức giấc nhưng không hoảng hốt... thậm chí họ còn tưởng mình đang trong giấc mơ quen thuộc, mơ thấy con trai về thăm mình... hàng ngàn lần...

Hai người như mộng du, bật ngồi dậy trong mùng cùng nhìn về phía giữa nhà để tìm hình bóng thằng con mập ngày nào...

Và rồi mọi thứ cũng diễn ra như trong mơ, họ thấy một bóng đen to lớn quen thuộc, bóng đen vụt quỳ xuống và kêu khóc:

- Ba mẹ... con đã về rồi đây... hu hu...

Hai ông bà ngơ ngác nhìn nhau rồi cũng như trong mơ, họ bật mùng chạy ra ngoài ôm con trai trùng phùng.

Người ba run giọng: - Mày về thiệt hả Đô?

- Dạ thiệt... con đã trở về.

- Sao mày bỏ tao với mẹ mày?

- Con xin lỗi ba... từ rày con không đi nữa!

Mẹ khóc nức nở không nói được gì, ba chợt tỉnh táo biết đây không phải là trong mơ:

- Bà nó ơi... là thiệt... là thiệt không phải nằm mơ!

Mẹ vừa khóc vừa cười mắng:

- Cái ông già này tào lao... tui biết nãy giờ nên mới khóc dữ dzậy nè!

Ba sực tỉnh: - Đô... mày không đi nữa còn đám giang hồ kia thì sao?

- Con bỏ hết rồi... con không đi giang hồ nữa... nhưng ba mẹ phải đi...

Mẹ: - Trời đất quỷ thần ơi... hổng lẽ tao với ổng đi giang hồ thế cho mày dìa?

- Dạ không... ba mẹ phải đi gấp theo con khỏi chỗ này... nếu chậm sẽ nguy hiểm... taxi đang chờ ngoài kia.

Ba giật mình: - Mày g·iết người? Nếu gây hoạ thì đầu thú hoặc bỏ trốn đi... mang theo tao với bả vướng bận làm sao trốn hả con?

- Dạ không có g·iết người, không gây hoạ nhưng con bỏ giang hồ tụi kia sẽ đến quậy... ba mẹ không ở lại được đâu... giờ đi Sài Gon, ở đó con có việc làm, con kiếm tiền nuôi ba mẹ, cưới con dâu, đẻ cháu nội cho ba mẹ...

Mẹ chùi nước mắt cười thỏa mãn, cha thì bán tín bán nghi:

- Mày nói nghe ngon nhưng sao giống kịch bản bán người qua Cam quá vậy con?

Mẹ tức giận: - Cái ông này điên à... thằng Đô gửi cả đống tiền đó, nó có thiếu tiền đâu mà bán người... dù nó có bán tui cũng đi... ông sợ thì ở nhà đi!

Ba giật mình gãi đầu cười và tin tưởng:

- Ba xin lỗi con... giờ đem gì đi...

- Chỉ lấy tiền, giấy tờ, hình thờ cúng thôi ba mẹ.

- Còn nhà?

- Bỏ đại ở đây, gọi điện về nhờ bà con coi chừng dùm hoặc cho luôn cũng được.

Hai ông bà biết việc gấp nên chia nhau ra làm, chỉ 5 phút cả ba đã khép cửa rời đi... nơi chôn nhau cắt rốn rất quan trọng, họ hàng lối xóm và mồ mả ông bà cũng rất quan trọng... nếu rước đi hưởng phước thì chưa chắc ông bà đi nhưng rước đi để giúp con trai làm lại cuộc đời thì phải đi... dù đi c·hết họ cũng phải đi!!!

Tài xế thấy người ra chỉ có thêm hai ông bà già thì thở phào nhẹ nhõm không lo b·ị c·ướp, bị g·iết... hic hic... 20 triệu chạy cuốc xe cuối năm quá ngon, đủ tiền ăn Tết nhưng sợ VL...

Xe lăn bánh an toàn, tài xế thở phào, Đô thở phào, cha mẹ già càng thêm thở phào vì hướng xe thật sự chạy về Sài Gon chứ không đi hướng biên giới Cam...

Ha ha ha... vậy là thằng Đô nói thật... cuối cùng cũng chờ được đến ngày này... chuẩn bị mua heo quay tạ ơn trời đất mới được!

...

Sáng sớm 29 Tết, bên nhà chú Út vui vẻ tưng bừng vì thím Út đã có thể ngồi dậy đi ra sân, sắc mặt hồng hào, hết ho, tay chân bắt đầu thấy có lực, cả người đã tăng cân chút xíu.

Whao... không biết thằng Trụi cho bột dinh dưỡng gì mà quá tốt, bệnh tình thuyên giảm thấy rõ dù rằng phải nằm ngủ li bì.

Mấy đứa con tra nhãn hiệu ra được hàng Mễ, giá khuyến mãi là vài triệu 1 kg, nếu nguyên gốc thì hơn chục triệu 1 kg.

Trời đất ơi... 5 kg nó đem qua cả 20 chục triệu chứ ít gì. Chú Út ấm áp trong lòng rồi xúc động muốn đại khai sát giới làm thịt hết bầy gà đem qua cảm ơn Trụi... nhưng làm vậy chắc chắn nó không chịu... phải tìm cách khác!

Thím Út mỉm cười yếu ớt:

- Ông nghĩ cái gì hoài vậy... hôm nay 29 giao thừa... không cúng kiếng rước ông bà về ăn Tết hay sao?

- Khà khà... cúng chứ... cúng thiệt lớn để mời thằng Trụi qua đây ăn.

- Ừ... tui muốn gặp nó để cảm ơn bột dinh dưỡng...

- Ha ha ha... cả nhà mình cùng cảm ơn luôn!

...

Ầm... ầm...

Ân nhân nhà chú Út đang ngủ chưa dậy thì Long đã đến đập cửa.

- Nobita... mày dậy chưa?

- Trời ơi... chưa 7 giờ... tha cho tao đi Chaien...

Miệng nói tha nhưng Trụi đã đi ra mở cửa nhà, gương mặt tươi tỉnh đầy sức sống sau vài giờ vừa ngủ vừa rèn luyện bằng sóng âm... kiểu này thật sướng, giống bảo bối giường hàn băng của phái Cổ Mộ kiếm hiệp Kim Dung, chỉ cần nằm ngủ trên đó là võ công tự động tu luyện!

Long vừa dọm chân định bước vào thì vội giật bắn người lùi về sau cả mét, tay run run chỉ vào Tiểu Kim:

- Trời ơi... sao mày dám đem hung vật đó về nhà... mày muốn c·hết hả... Đ M... ngủ sát bên cả đêm luôn má ơi!!!

- Mày cũng biết Kim Lâu Huyết Nhãn?

- Sao không... đêm qua tao rối quá lên mấy trang võ lâm đọc về tụi Tuấn Rô.... lúc đó lòi ra cái đầu lâu vàng mắt bằng hồng ngọc từ thời Ponpot...

- Vậy mày thấy giờ tao có sao không?

Trụi quay một vòng, mặc đúng cái tà lỏn, thân hình vẫn gầy nhưng đã nổi cơ bắp không ít, nhìn rất hữu lực, đảm bảo đủ chuẩn hồng hài nhi!

- Bà mẹ nó... tự nhiên nhìn mày ngon VL...

Trụi tung cước, may mắn không phải là Vô Ảnh Thần Cước nên Long bay né được!

- Ậy... nói chơi thôi... tao chỉ yêu Đào của tao... nhưng sao mày bình thường, không bị đầu lâu vàng ảnh hưởng chút nào vậy? Nó là giả hả?

- Không... hàng thiệt 100% nhưng bị tao thu phục rồi!

- Đ M... lại xạo VL...

- Không tin thì mày thử lại vuốt nó đi!

- Được không đó ní?

- Hừ... mày không phải Chaien vô địch sao? Nobita yếu ớt còn dám ngủ cả đêm nữa là!

Long bị khích tướng xông tới ngay và chỉ 1 giây sau nó la như heo bị chọc tiết bỏ chạy ra ngoài vì bị Tiểu Kim vừa phóng điện chích vừa t·ấn c·ông sóng âm vào đầu.

- Trời ơi... danh bất hư truyền... hèn gì Tuấn Rô vô địch lâu như vậy...

- He he... đó là tại chưa gặp tao thôi!

- Phục... tao lần này phục mày sát đất... vừa thu phục được đầu lâu vàng vừa một mình chống m·afia.

- Là sao?

- Thì một mình xử nguyên băng Tuấn Rô nè, tịch thu hết v·ũ k·hí, chiến mã thêm cây s·ú·n·g nữa á... đó là chưa kể mấy chục tỷ và hai căn nhà phố bồi thường...

Lần này đến phiên Trụi lảo đảo:

- Sao... sao mày biết?

- Khửa khửa... muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm!

- ???

- Ha ha... không phải mình tao biết đâu, cả nước đều biết luôn rồi... sáng nay tin tức tràn ngập các trang mạng võ lâm... hắc đạo bạch đạo đều nhảy ra kiểm tra tính xác thực và...

- Và sao?

- Thì đúng chốc chứ sao... mấy đàn em Tuấn Rô tuồn tin ra... mặc dù tam sao thất bổn nhưng hình ảnh 20 bàn tay bó bột của băng Tuấn Rô là không chạy đi đâu được!

Trụi sững sờ... chuyến này chắc tới câu chuyện thiệt rồi quá!

Ông trời ơi... con chỉ muốn làm giang hồ Fake thôi mà!!!

(còn tiếp)

Chương 84 (Xui Có Thưởng). Đường về