Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 85 (Xui Có Thưởng). Nước khế chua là ngọt hay chua

Chương 85 (Xui Có Thưởng). Nước khế chua là ngọt hay chua


Long cười hắc hắc lấy chìa khóa cửa tiệm chạy đi, nó khoái nhìn cái mặt đực ra khi b·ị b·ắt bài của Trụi, thằng này điếm lắm, dễ gì b·ị b·ắt bài.

Trụi nói có 11 chiếc xe chiến lợi phẩm, Trụi giữ chiếc của Tuấn Rô, tiểu đệ mới thu sẽ giữ 1, còn lại 9 chiếc gửi bán giá 2 tỷ mỗi em.

Chỉ cần bán được 9 em này là Long được 1 tỷ 8 thành tỷ phú luôn... hắc hắc... tương lai mua được cửa tiệm như mong ước của Đào là rất cao!

Nhưng đến trước cửa tiệm Long thấy có một nhà già trẻ 3 người đang ngồi chờ.

Đô nhanh nhẹn đứng lên khom người chào cực kỳ lễ phép, khuôn mặt béo tròn cười nịnh cực hài và vô hại:

- Em là Đô, tiểu đệ mới của 9 ly, anh là Long bạn của đại ca phải không?

- Ủa... thiệt hông... sao em đứng đây?

- Dạ thiệt... đại ca thu nhận và cho em ở đây sửa xe.

- Còn hai người này là...

- Dạ giới thiệu với anh đây là ba mẹ em ở dưới quê, em rước lên đây ở chung nhưng hai ông bà không tin, không chịu tách ra, nhất quyết theo sát coi em làm gì...

- ???

Long gãi đầu không hiểu, Đô đành giải thích chi tiết việc mình hoàn lương đi theo 9 ly làm lại cuộc đời, ba mẹ già sợ mất con trai lần hai nên không muốn tách ra...

Long nghe kỹ sau đó gọi điện cho Trụi xác nhận:

- Ê... Nobita... ở đây có người tên Đô, nó nói là... ... ...

Long làm một lèo ngắn gọn trong 30 giây, Trụi cười hì hì:

- A... vụ đó thì đúng... có điều ba mẹ Đô đòi theo sát thì tao bất ngờ quá... mày cứ nhận Đô làm, nó sẽ là Doremon mới cho đủ bộ tụi mình.

- Hả... Đô là Doremon? Tự nhiên mày đặt nickname cho nó làm gì?

- Không phải tao đặt... là có sẵn, lúc trước nó ở trong nhóm Tuấn Rô đã có tên đó rồi, nó làm xe hình như là giỏi lắm, mày đang thiếu thợ chính vậy nhận cho nó làm thử đi!

- Nhận thử thì không sao... nhưng cái tướng nó còn tròn và hiền hơn tao sao ở trong băng Tuấn Rô được?

- Ha ha ha... tao mới thấy cái hình 20 bàn tay bó bột của tụi Tuấn Rô, mày thấy hình đó chưa?

- Thấy hồi khuya rồi.

- Thằng Đô một mình nó cầm gậy bóng chày hợp kim đập ra như vậy đó!

- Hả... bà mẹ nó... quá đỉnh! Thôi tao biết rồi, bai mày!

Tắt điện thoại, Long nhìn chằm chằm Đô với vẻ kính nể phi thường, đây là hàng real xã hội đen không phải Fake như Trụi...

Ủa mà khoan khoan... sao fake mà thu real làm tiểu đệ? Aizzz... thôi bỏ đi, đừng đánh giá thánh Nobita làm gì, nó giờ quá kỳ quái.

Long thay đổi thái độ thân thiết với Đô, thấy ba mẹ già của Đô không muốn rời xa con trai thì Long mở cửa tiệm cho gia đình Đô vào ở luôn căn phòng nhỏ trong tiệm... hic hic... vậy là đi tong hang ổ bí mật của cặp đôi Long - Đào.

Bù lại ba mẹ Đô rất vui, hai ông bà sẽ ở đây phụ việc vặt, mỗi giờ mỗi khắc đều được nhìn thấy con trai, chờ một thời gian nữa có dâu có cháu nội nữa là ngon lành!

- Hả... cái gì đây?

Long sững người nhìn vài giọt máu đỏ rơi trên sàn như những bông hoa mai... không lẽ cũng có ai bị phá tờ rinh ở đây???

Đô cười hềnh hệch:

- Của đại ca chém đứt áo rách da thằng Tuấn Rô đó!

- Bà mẹ... ghê thiệt... lúc đó chắc ngầu lắm!

- Khà khà... không khác gì phim Honkon Lưu Đức Hoa hay Lê Minh đâu...

- Moá... lúc đó phải chi tao ở lại...

- Thôi ông anh ơi... tin tôi đi... tốt nhất không dính vào!

- Ừ... mày nói đúng!

Đầu Long thoáng hiện hình ảnh Đào sợ hãi co rúm người... mấy tay anh chị trong phim Honkon đều te tua, điển hình là Bến Thượng Hải... không biết thằng Nobita sau này ra sao... nhưng hình như nó đâu tranh giành trong giang hồ... đây chỉ là tự vệ đúng không ta?!!

...

Cả nhà Đô mau chóng hòa nhập vào việc sửa soạn lại tiệm xe, đội quảng cáo đến gắn bảng hiệu, kèo này ngon nên dù 29 Tết họ vẫn ráng làm cho xong, bên trong tạm thời chờ qua Tết trang trí thêm, giờ chỉ cần lau chùi tẩy rửa hết sức là được.

Đào cũng tranh thủ ghé thăm một chút thì thấy Long cùng người lạ đang săm soi 10 chiếc PKL hung thần tối hôm qua.

Đô: - Trời ơi... sao xe tự nhiên đẹp dã man như này hả anh Long?

Long: - Mày là Doremon nhưng Nobita nó là thánh... con xipo của tao nó làm chỉ trong tic tắc.

Đô nổ máy lần lượt từng chiếc, Long nghe sướng rợn người nhưng không hiểu nhiều chỉ có Đô nghe tiếng máy là biết đại ca 9 ly thần thông quảng đại như thế nào.

"Má ơi... chỉ một đêm vừa dọn áo ngoài vừa phục hồi máy móc ngon như mới... làm sao làm được? Còn 10 cặp vỏ nữa... không bơm, không vá suốt đời... cái này chỉ nghe phong phanh trên thế giới có làm thử nhưng chưa từng gặp ngoài đời luôn... nể thiệt!"

Tiếng hét của Đào vang lên cắt ngang Long và Đô:

- Á... đây là... đây là người tối hôm qua nè anh Long... em nhớ có gương mặt này rõ ràng...

Long ôm Đào qua một bên an ủi và giải thích cả buổi trời thì nàng mới bình tĩnh, Đô thì chỉ mỉm cười vô hại tiếp tục cùng ba mẹ vệ sinh cửa tiệm, Đô dùng thuốc tẩy mạnh khiến tiệm rực rỡ sáng sủa hẳn lên, cầm tiền của Long chạy đi mua thật nhiều dây điện và đèn led về tự đi dây lại, gắn đèn led khắp tiệm biến nó thành một showroom nghiệp dư, chỉ chờ qua Tết gắn thêm dàn kiếng và trang trí dán thêm poster là ngon lành.

Đào nhìn Đô làm việc giỏi giang thì tạm tin tưởng, dù sao Trụi nhận người chắc sẽ không đến nỗi nào, đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh người chạy lại, hy vọng Đô sẽ chí thú làm ăn.

Đào kêu Long về nhà Long để tranh thủ cúng kiếng, sau đó qua nhà Đào ăn bữa cơm sum họp và ra mắt luôn!

Cả tiệm chỉ còn lại nhà Đô vẫn tiếp tục vệ sinh trang trí, tranh thủ kịp cúng kiếng cuối năm cho tiệm ấm cúng.

...

Trụi bị Long đánh thức liền nhẫn nha ăn sáng xem tin tức về 9 ly đang nổi như cồn trên mạng võ lâm, sau đó phải trả lời điện thoại giải thích cho Long... vừa mới trả lời xong thì có người tìm đến... nhìn người này Trụi ngũ vị tạp trần, trong lòng rối rắm xoắn xít giữa yêu, hận, nhớ mong, thất vọng...

Vì chỉ có 2 người, Trụi không cần biến ảo sắc mặt ngụy trang, giọng khàn khàn hỏi thăm:

- Mẹ... sao mẹ lại qua đây một mình?

Cao thủ ngụy trang Đồ Thị cũng không buồn ngụy trang chi nữa, gượng cười nhợt nhạt, khuôn mặt hiện vẻ hốc hác vì cả đêm khó ngủ:

- Hai em của con chơi bên nhà ngoại, Mã Vĩ và Tiểu Mỹ còn ở khách sạn...

- !!!

Trụi lặng lẽ vào nhà lấy nước khế ra mời mẹ ở ghế đá, trong nhà chật cứng không ngồi được.

Đồ Thị ngồi im uống nước... hic hic... người ta nói quê hương là chùm khế ngọt sao thằng con này lại toàn pha khế chua?

Khế chua này nghe đâu cả xóm, cả vùng ra quán uống khen nó ngọt ngào nức nở mà sao vào miệng bà nó lại chua lè chát ngắt vậy nè!!!

Đâu đó có tiếng ca vọng cổ vang lên ngọt ngay, đây là bài Lá Trầu Xanh, ngay cái khúc Thanh Sang hát với Phượng Liên:

"... cô nói gánh trầu xanh... nhưng tôi... tôi lại nói gánh trầu vàng..."

Trời ơi... Đồ Thị trong lòng tê tái... phải rồi, nước khế này người ta uống ngọt còn bà sao uống ra vị ngọt được? Lòng chua chát thì nước gì ngọt được bây giờ!!!

Bà có thể vờ như không biết mình đã lần thứ hai phá nát cuộc sống con trai, tự tay dẫn mối c·ướp đi bạn gái nó bằng sức mạnh đồng tiền... nhưng một đêm không ngủ yên bà biết mình không vô cảm.

Thà rằng không biết thì thôi, biết rồi nó cứ nhói đau không yên, bởi vậy mới sáng sớm bà đã lặn lội đến nơi quen thuộc này để nói một lời gì đó cho vơi đi bớt...

5 phút trôi qua hai mẹ con lặng im theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Trụi cảm thấy mẹ có gì đó rất khác ngày hôm qua. Cuối cùng Trụi lên tiếng hỏi thẳng:

- Mẹ tới đây làm gì?

- Mẹ muốn xin lỗi con... mẹ không biết Yến thích con, nếu mẹ biết thì dù cho vàng nhiều gấp chục lần mẹ cũng không làm... thiếu gì mối khác người ta nhờ mẹ...

- !!!

Trụi lại im lặng, tâm tư phức tạp, mẹ hiểu lầm thôi nhưng cũng làm Trụi mát lòng mát dạ rất nhiều, ít ra mình không phải là con số 0 trong lòng bà ta.

- Con nói gì đi... chuyện con Yến giờ mẹ không thể can thiệp... mẹ nó đã lấy tiền chờ ngày chính quyền làm việc lại là đi đăng ký kết hôn...

- Không sao đâu mẹ!

- ???

- Trước sao gì nó cũng lấy chồng, không người này thì người khác!

- Nó thích con mà? Con giờ tiền bạc quá trời, dư sức lo sính lễ vài tỷ...

- Aizzz... là tại con không chịu cưới.

- Cái gì... con không thích nó?

- Ngu sao không thích... nhưng suốt đời này con sẽ không cưới vợ!

- ???

- Ha ha ha... cái này là nhờ ba mẹ...

Giọng Trụi cười chua chát hơn cả khế, Đồ Thị ngã ngửa ra ghế đá... trời ơi... lại một cú nhân - quả thứ 3!

Rồi mai mốt con cái thằng Trụi sẽ học theo nó không lập gia đình nữa sao... vậy là nhân quả lại tiếp tục kéo dài như kiểu Chí Phèo và cái lò gạch bỏ hoang sao?

Ủa... nhưng mà sai sai... nếu Trụi không lập gia đình sẽ không có con, nhân quả chấm dứt... trừ phi... trừ phi nó có con rơi con rớt...

Đồ Thị càng nghĩ càng nhức đầu chóng mặt... cuộc sống giàu sang sung sướng bà vẫn nghĩ là hoàn hảo ai ngờ che đậy bên dưới quá nhiều bất ổn... nhất là khi dính với thằng Trụi, trừ phi bà dứt bỏ không quan tâm nó, thậm chí không biết nó còn sống, còn tồn tại trên đời!

Bà đã hỏi lòng thật nhiều, nhiều suốt 15 năm nhưng bà không thể dứt bỏ!

Mối tình đầu với ba thằng Trụi quá sâu, nhưng cư xử giữa hai người, hai gia đình quá tệ làm bà dần dần chuyển yêu thành hận, yêu bao sâu thì hận bao sâu... cuối cùng cứ nhìn mặt thằng Trụi là bà không chịu nổi phải tìm mối lấy chồng xa xứ, chối bỏ tất cả làm lại từ đầu!

Giờ nghĩ lại tất cả chỉ là nghiệt duyên.

Giá mà khi xưa hai người dằn lòng đừng trót dại hoặc ít ra biết cái bcs là cái gì, cần thiết ra sao...

Giá mà khi xưa ba của bà đừng quá phong kiến cay nghiệt đòi bỏ tù ba thằng Trụi, đừng từ mặt bà và con...

Giá mà hồi xưa bà khôn khéo nhẹ nhàng như bây giờ thì ba thằng Trụi sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay bà, gia đình êm thấm hạnh phúc mỹ mãn, thằng Trụi đâu bị mẹ ruột nó hủy hoại hết lần này đến lần khác...

Hic... hic... hic...

Hai dòng suối lệ tuôn rơi... đã quá lâu rồi bà mới khóc nức nở thật lòng như thế này...

Nước mắt đau đớn, hối hận muộn màng rơi thẳng vào ly nước khế như muốn nó mặn đắng thêm...

(còn tiếp)

Chương 85 (Xui Có Thưởng). Nước khế chua là ngọt hay chua