Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 136. Lý tưởng

Chương 136. Lý tưởng


- Hừ, không khủng hoảng về chính trị? Ông nói thì hay lắm, thế ông có biết ngày mai là ngày nào không?

- ???

- Trời ơi là trời, ngày mai là 8/2 đó, là ngày Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ chính thức bị mất tiểu bang California đó. Tiểu bang này gia nhập Liên Bang ngày 9/9/1850, cách đây 110 năm.

- Phải, còn hai bang cuối cùng gia nhập Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ của chúng ta là

Alaska: ngày 3 tháng 1 1959

Hawaii: ngày 21 tháng 8 1959

Chỉ mới 1-2 năm nay thôi. Thậm chí quốc kỳ của chúng ta chỉ mới đổi được qua 50 sao tượng trưng cho 50 tiểu bang từ ngày 4 tháng 7 năm 1960, cách đây có 7 tháng.

Giờ không lẽ phải đổi quốc kỳ nữa sao?

- Đổi quốc kỳ là chuyện nhỏ, mất tiểu bang California là chuyện nhỏ, khủng hoảng chính trị cũng là chuyện nhỏ vì thật ra khủng hoảng không lớn. Nhưng có một chuyện lớn khác khủng khiếp hơn nhiều mà các ông không chịu chú ý.

- Đừng đùa, mất cả một tiểu bang to lớn và trù phú như California mà ông nói là chuyện nhỏ. Ông đúng là chỉ biết về tài chính kinh tế mà thôi.

- Này, đừng công kích chuyên môn của tôi. Hoa Kỳ của chúng ta rộng lớn về lãnh thổ, tài nguyên nhiều vô số kể, cho dù mất California thì chỉ là thua một hiệp, còn cả tương lai phía trước nên nó chỉ là chuyện nhỏ, được mất nhất thời.

- Thế còn đổi quốc kỳ, dân chúng hoang mang, thượng nghị viện và hạ nghị viện tranh cãi thì sao?

- Hừ, quốc kỳ chỉ do một học sinh thiết kế, thay đổi quá dễ dàng, chúng ta là tư bản, đâu thể c·h·ế·t sống vì một ngọn quốc kỳ. Còn thượng viện và hạ viện tranh cãi thì có gì lạ đâu, bao giờ mà họ không cãi nhau, chúng ta lập ra hai viện đó là để cãi nhau mà. Riêng dân chúng hoang mang thì sẽ có thời gian xoa dịu hết, rồi cũng sẽ qua thôi, mọi người không thể chỉ sống mãi với niềm tự hào hoặc nỗi nhục trong quá khứ được. Quan trọng là tương lai kìa.

- Này không quan trọng, kia không quan trọng, vậy ông nói chuyện lớn khủng khiếp là cái gì?

- Là Liên Minh Thịnh Vượng thu nhận California.

- Ơ hay, thu nhận thì thu nhận có gì đâu. Không lẽ chúng lấy California rồi làm bàn đạp đánh chiếm chúng ta à?

- Hừ, đầu óc của tướng lĩnh các ông cứ tối ngày đánh với chiếm, bên S quốc và Đại Thịnh đế quốc muốn đánh chiếm Hoa Kỳ thì đã đánh chiếm từ lâu rồi, cần gì phải có bàn đạp. Ngay cả đương kim tổng thống Mỹ mà chúng còn bắt luôn ba người qua Hano lót gạch làm đường, bộ ông không thấy à?

- Thấy sao không thấy. Nhưng chúng không đánh chiếm chúng ta thì mạnh ai nấy sống, có gì ảnh hưởng đâu mà ông nói khủng khiếp.

- Trời ơi, ông đúng là chỉ biết cầm quân, cầm tiền đi đánh trận, chả quan tâm gì khác cả. Ông có tin một bang California có thể kéo sập 49 bang còn lại của Hoa Kỳ không?

- ???

- Này, đừng nói chuyện giựt gân tào lao nữa. Không thể nào có chuyện ấy được, chỉ cần vừa tách ra mạnh ai nấy sống thì có gì mà kéo sập ở đây.

Tôi đồng ý là hiện giờ Hoa Kỳ rất suy yếu về quân sự, không có bom nguyên tử, không có máy bay tiêm kích siêu thanh, hải quân cũng tàn phân nửa, còn kinh tế thì đang túng quẫn...

Nhưng Hoa Kỳ chúng ta vẫn còn nội lực dồi dào, cơ sở hạ tầng hoàn thiện, nền công nghiệp vẹn toàn tiên tiến, khoa học kỹ thuật đứng đầu trên thế giới... làm sao lại sập được?

- Tôi đã nhắc nhở về Liên Minh Thịnh Vượng của cái tên Giang Bình An thủ tướng c·h·ế·t tiệt kia, mấy ông vẫn không nhìn ra sự lợi hại ư? Không lẽ nào mấy ông không biết toàn nước Mỹ bây giờ, các tay đại tư bản đều đang rục rịch chạy qua California hết rồi à?

- Sao bọn nhà giàu chạy qua đó làm gì?

- Thì qua đó để trở thành công dân của Liên Minh Thịnh Vượng chứ sao.

- Có gì hấp dẫn đâu?

- Có gì hấp dẫn đâu! Hừ... chỉ nội một việc miễn tất cả thuế cho cá nhân và doanh nghiệp là đã đủ c·h·ế·t Hoa Kỳ rồi. Mấy ông nói xem, người dân Hoa Kỳ sợ cái gì nhất?

Họ sợ thuế nhất đấy, nhất là mấy tay nhà giàu, không nói thuế thu nhập, chỉ riêng thuế thừa kế thôi là đã đủ lột mấy lớp da rồi... Vì vậy bọn nhà giàu đang chuyển qua California hết rồi. Bọn họ mà đi hết thì nước Mỹ chỉ có húp cháo loãng sống qua ngày mà thôi.

Nghe đến đây, xung quanh các lãnh đạo khác đã bắt đầu hít hà lo sợ, Hoa Kỳ là nước tư bản, mà tư bản nói trắng ra thì chính là tiền vốn, là tài chính. Nếu tư bản mà chạy hết thì Hoa Kỳ phải sụp đổ tan tành.

- Ta không tin, làm sao chỉ dựa vào chiêu thức thuế suất 0% mà California kéo sụp được Hoa Kỳ. Trên thế giới cũng có nhiều nơi thuế suất 0% đấy, mà có ảnh hưởng gì nhiều đến với chúng ta đâu, chỉ có bọn trốn thuế là thích thôi.

- Ông không tin đúng không. Được, tôi sẽ nói cho ông vài tin tức cực kỳ đen tối, thứ nhất là khu vực Hollywood, nền tảng điện ảnh của nước Mỹ, đã quyết định ở lại California, không ai di dời đi hết, thậm chí các diễn viên đình đám còn ào ào chạy vào California định cư để tránh thuế.

Thứ hai là theo nguồn tin tình báo, đã có 1/5 các nhà tài phiệt chính thức chạy qua California, 2/5 thì âm thầm lén lút chuyển tài sản, chuyển công ty qua đó. Số còn lại thì chỉ rục rịch quan sát, nếu thấy ổn, có lẽ họ cũng sẽ bỏ chúng ta ngay thôi.

Lúc đó đa phần các trụ sở công ty, đặc biệt là các ngân hàng, các tổ chức tài chính sẽ ồ ạt qua California, Hoa Kỳ sẽ thất thu nguồn thuế to lớn từ họ, khi đó ngân sách sẽ không có cho các ông phung phí đâu. Lúc đó đừng hỏi tôi tiền đâu? Cũng đừng bảo sao tôi không báo trước nhé.

Bỗng nhiên một vị lãnh đạo bực tức gầm lên:

- Không, không thể được, không thể để tư bản chạy khỏi nước Mỹ. Chúng ta phải ra đạo luật cấm chuyển dời tài sản.

- Ha ha ha... Ông nói hay quá, ông quên nước Mỹ ta luôn giơ cao ngọn cờ Dân Quyền, Dân Chủ, Tự Do rồi à? Chưa kể tất cả nghị viên của cả hai viện đều phụ thuộc vào các tài chủ phía sau lưng của bọn họ, làm sao thông qua đạo luật cấm của ông đưa ra?

Đó là chưa kể về mặt thời gian, vừa cãi cọ, vừa chuyển tới chuyển lui, nếu may mắn đạo luật cấm được đưa ra thì lúc đó đàn cá sấu tư bản của nước Mỹ đã chạy hết qua California rồi, lúc đó ông cấm ai?

- Tôi không hiểu, cái tên khốn Giang thủ tướng kia bày ra mấy chuyện thuế suất 0% này để làm gì? Đâu có thu lợi gì được đâu? Ngay cả nước Mỹ chúng ta thu thuế cao như vậy rồi mà ngân sách mỗi năm còn thiếu trước hụt sau, cãi nhau chí chóe, thậm chí phải thiếu nợ nước ngoài...

Vậy thì chính quyền của Đại Thịnh đế quốc, của Liên Minh Thịnh Vượng làm sao duy trì, làm sao vận chuyển, làm sao phát triển đất nước, làm sao thực hiện phúc lợi cộng đồng và bảo vệ an ninh quốc gia được?

Câu hỏi khá hóc búa, mà lại thiếu thông tin cực kỳ từ đế quốc Đại Thịnh và Liên Minh Thịnh Vượng làm vị lãnh đạo nắm quyền về tài chính phải im lặng suy gẫm khá lâu. Cuối cùng ông ta cố gắng đúc kết ra câu trả lời hơi mơ hồ:

- Thứ nhất là Đại Thịnh đế quốc và Liên Minh Thịnh Vượng bằng một cách thần kỳ nào đó, họ không cần tốn phí an ninh quốc gia, không cần nuôi quân đội, điều này đã tiết kiệm 20-30% chi phí cả một quốc gia rồi.

Thứ hai là họ không tốn nhiều phí cho giáo d·ụ·c bắt buộc, chỉ có học hết cấp 1 mà thôi. Các phúc lợi xã hội hầu như cũng không có, người dân không đóng thuế nhưng phải tự khám bệnh, tự dưỡng lão. Và như vậy quốc gia lại tiết kiệm thêm được 20-30% ngân sách.

Thứ ba là quan trọng nhất, đế quốc Đại Thịnh không có thất nghiệp, tất cả mọi người đều có việc làm, thậm chí trẻ em vừa tốt nghiệp cấp 1, mới 11-12 tuổi là đã có việc làm nông nhàn, lãnh lương bằng 1/2 người lớn. Thử hỏi một đất nước nhiều việc làm như vậy, ai cũng có thu nhập... Thì làm gì cần phúc lợi xã hội, làm gì cần dưỡng lão, làm gì cần nhà nước chu cấp...

Dĩ nhiên là còn nhiều lý do khác, nhưng phía trên là 3 lý do chính mà Đại Thịnh đế quốc và Liên Minh Thịnh Vượng vận hành tốt đẹp trong khi không cần thu thuế cá nhân và doanh nghiệp. Họ chỉ thu thuế 5% khi giao dịch hàng hóa và dịch vụ, rồi dùng số tiền này để tập trung xây dựng cơ sở hạ tầng.

Còn một thông tin cực kỳ quan trọng nữa mà vừa rồi phái đoàn của chúng ta đến thăm đại lễ đăng cơ của Thịnh Đế Phổ Nghi đã thu thập được.

- Thông tin gì? Vũ khí bí mật à?

- Ui giời... tối ngày cứ đánh đấm. Nếu ông nói vũ khí thì đây cũng có thể được xem như là một vũ khí bí mật của họ, nhưng không phải để đánh nhau, mà là để trị quốc. Thông tin mà phái đoàn điều tra thu thập được là các quan chức cao cấp của Đại Thịnh đế quốc có sự tin tưởng của dân chúng đạt tới 100%.

- Không đời nào! Trên đời này làm gì có con quạ nào không đen. Làm gì có quan chức nào không cầm phong bì. Đừng nói là tất cả quan chức bên đó mấy ngàn, cả chục ngàn người, cho dù là 1-2 người thôi cũng đã không có rồi.

- Chính vì thế cho nên ta mới bảo đó là vũ khí bí mật của họ. Gần cả mười ngàn quan chức tối cao bên đó đều không nghe ai bị lên án là tham nhũng.

Trái lại họ làm việc như điên, không hề tồn đọng bất kỳ công việc nào cả, thậm chí không có một chút nào dấu hiệu kéo bè kéo phái, tranh cãi nhau như ở nước ta hoặc các nước khác.

Việc họ làm việc hiệu suất quá cao, không tham nhũng tác tệ... cũng đã tiết kiệm chi phí cho ngân sách Đại Thịnh đế quốc thêm 20-30% nữa rồi đấy.

- ???

- Ông có bị hoang tưởng không?

- Điều đó chỉ tồn tại trong các quốc gia lý tưởng, trong các câu chuyện cổ tích thần tiên.

Vị lãnh đạo về tài chính của Mỹ nghe các đồng liêu nói vậy, ông ta cũng thất thần lầm bầm:

- Đúng, nó chỉ xuất hiện trong các quốc gia lý tưởng... Nhưng các ông không biết đâu...

- Biết cái gì?

- Tên thủ tướng cực kỳ trẻ tuổi kia khi trả lời các phái đoàn nguyên thủ quốc gia, hắn ta đã từng vô tình nói rằng:

"Ta muốn thành lập một quốc gia, một Liên Minh lý tưởng..."

Chương 136. Lý tưởng