Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 110 (Xui Có Thưởng). Bút thần kỳ

Chương 110 (Xui Có Thưởng). Bút thần kỳ


Ngồi cùng ăn bánh tét Yến cung cấp thông tin cho Trụi: từ tối giao thừa cả nhà Đồ Thị đã kéo nhau đi chơi Vũng Tau - Đà Lat - Nha Tran... đi gấp như vậy là vì ông ngoại Trụi trở về, Đồ Thị phải lánh mặt!

Ha ha ha... xem ra ông già đó còn cố chấp hơn cả mẹ con của Trụi, dù sao hiện tại hai mẹ con đã thông hiểu nhau, không còn thấy đau lòng khi nghĩ về nhau.

Còn ba Trụi ở Mễ giờ ra sao nhỉ? Mẹ nói hy vọng trái đất tròn hai cha con gặp lại... Trụi cũng không biết mình mong gặp hay không mong nữa!

Buổi ăn từ chiều kéo dài đến tối mà nhỏ Yến vẫn chưa tha, cứ xà nẹo nói huyên thuyên đủ thứ, nào là chuyện gà qué thi đấu, drama nấu cháo vịt bị mặn, gà hầm còn hơi dai, bọn nhà giàu trong xóm thua cay cú, Hùng đô đau lòng con becgie bị chột mắt phát khóc...

Nguyên đòn bánh tét 1 kg vào bụng Trụi 9/10 vậy mà không nặng bụng bằng mấy câu chuyện bà tám của nhỏ Yến.

Trụi trốn đi tắm nửa tiếng, ai ngờ đi ra nó vẫn ngồi chờ, gương mặt thất thần ngơ ngác nhìn ngoài sân... aizzz... hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình...

Nỗi lòng của nó đến Kê tướng quân còn nhìn ra làm sao Trụi không biết!

Nó muốn bỏ chồng lấy Trụi theo chuẩn rể ngoại giàu sang.

Hoặc ít nhất nó muốn Trụi ăn nó theo tiêu chuẩn bạn gái người ta, vợ người ta...

Trời ơi... yêu nghiệt... đường nào nó cũng muốn ăn ta...

Tròng mắt đảo quanh tìm cớ xử nó... Trụi rót ca rượu, lấy dĩa hột điều kéo nó ra gốc khế ngồi nhậu lai rai, dụ nó uống vài ly ngà ngà say thì ba chân bốn cẳng lái bé na của nó chở nó về nhà giao cho chú Lâm và vọt lẹ...

Chú Lâm đỡ con gái vào buồng cho nó nằm ôm gối rồi quay ra khép cửa cho nó ngủ ngon... bất ngờ nhỏ Yến bờ vai run rẩy bật khóc ngon lành... nó run run hát lầm bầm, càng hát càng khóc:

... Chắc anh chưa từng điên khi yêu thương một người

Chắc anh chưa từng say khi quên đi một người

Miệng cười mà những nỗi đau lạnh buốt trong đầu

Chẳng phải là vì say mới muốn bên anh đâu

Chẳng phải là vì say mới nói còn yêu anh

Thật ra em đâu có say em đâu có say..

Thật ra em đâu có say…

Anh đâu có hay…

...

Bên ngoài chú Lâm lại cãi nhau với bà vợ:

- Bà vô làm gì... để cho nó ngủ yên đi!

- Tui để yên... thằng Trụi có để nó yên không hay ăn ráo rồi?

- Ăn cái gì? Nó mà chịu ăn thì đem chục tỷ tới đây ai khoái biết liền...

- !!!

Bà vợ bị nói trúng tim đen im thin thít, nhưng mà sao hổm rày cái nhà này loạn vậy ta... hai cha con không ai chịu nghe bà nói nữa...

Chú Lâm thở dài... ông đã nghe tiếng con gái khóc và hát... ruột gan ông đau như đứt từng đoạn... ông bỏ ra ngồi ngoài hiên h·út t·huốc ngắm nhìn dòng sông nước chảy lấp lánh... ngẫm nghĩ chuyện đời được mất.

Lấy bà vợ tham lam ông được gì và mất gì?

Được cái tiếng ăn hại bám váy vợ?

Được đứa con gái cũng bị đầu độc suốt ngày chỉ muốn lấy chồng giàu?

Nhà người ta Tết nhứt vui vẻ, cái nhà này tiền nhiều, vàng nhiều nhưng cả ba người ai cũng ôm cục tức là tại vì sao?

Phải chăng ông cũng quá tham lam, đã có vợ giỏi biết thu vén làm ăn, giờ còn bài đặt tính chuyện trầu cau sang chảnh...

Dĩ nhiên trong ba người chỉ có ông là tự hỏi rồi tự dằn vặt, bà vợ chỉ bực mình vì chồng con không nghe lời, nhỏ Yến thì tức tưởi không được anh Nobita ăn sống nuốt tươi!

Aizzz... mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh... chờ thêm vài ngày qua Tết, con Yến đăng ký kết hôn, mua biệt thự, làm đám cưới theo chồng... lúc đó nhà còn hai ông bà già đồng sàng dị mộng.

Bà theo đuổi cuộc sống tiền vàng... ông theo đuổi cuộc sống tinh thần thăng hoa tốt đẹp, lúc đó hợp tác với Trụi kiếm chút tiền tự lập về tiền bạc... lúc đó ông sẽ chả thèm ngó ngàng gì bà vợ, mạnh ai nấy sống!

Một cơn gió lạnh ngoài sông thổi vào làm ông rùng mình... c·hết rồi... mình còn nghĩ như vậy huống chi là thằng Trụi... nó muốn một mình không vướng bận còn không phải giống hệt mình bây giờ sao???

Loáng thoáng ông nhớ lại một triết lý khá khét:

Tận cùng của sự tự do là cô đơn!

...

Đúng lúc đó Trụi cũng cô đơn bước đi tập tễnh trên đường làng gồ ghề để về nhà, anh chàng nhìn con sông chảy dài cũng thấy lòng cô đơn đến lạ, vậy là hát ư ử cho khuây khỏa:

Gió lung lay bàn tay nâng cánh hoa tình

Dẫu trăm năm người thương vẫn cách xa mình

Thuyền mãi ra khơi đi về nơi con sóng vô hình

Chốn xa xăm trùng dương muôn hướng vạn lý...

Hát bình thường không sao... đến lúc vừa hát nhạc chế cái sự cố nó tới liền á mọi người:

Gió lung lay cành cây nó rớt xuống đầu

C·hết cha chưa đầu tao nó banh làm tám...

C rắc... ầm!

Quả thật có nhánh cây khô khá to rớt xuống thiệt... Trụi định đứng yên xem thử có rút thưởng được không nhưng nhánh cây to quá, lỡ gãy cổ là rồi đời thằng tham lam và bản năng cũng làm Trụi dùng nhẫn Hắc Miêu loé ra 1 mét tránh thoát trong gang tấc.

Hic hic... nhưng cái tật chảnh choẹ không chịu lóe ra thật xa làm Trụi lãnh đủ: một tổ ong vò vẽ trên nhánh cây cùng rớt xuống sau đó bay túa ra vây công Trụi.

Khung cảnh này thật quen thuộc, Trụi tức giận dùng nhẫn Hắc Miêu tăng tốc tối đa để bắt từng con ong... đêm tối? Không hề gì vì có thể kết hợp với kiếng như ý sát tròng, nhìn ban đêm như ban ngày, nhìn ra tia hồng ngoại luôn, còn kết hợp nhìn cực nhanh nên lũ ong chợt chậm như rùa bò.

Bắt được con nào bóp đầu ném xuống đất thành đống con đó, chút nữa mang về ngâm rượu!

Bắt được gần hai trăm con, Trụi tiến lại nhìn cái tổ, nó to như trái bóng rổ, ha ha ha... giờ chỉ còn em ong chúa... đem về nấu cháo hay ngâm rượu đều ngon, còn nhộng thì chiên giòn, hay nấu cháo đều được!

Vốn dĩ Trụi có thể cho ong chúa ăn bánh quy thuần phục rồi thông qua nó khống chế đàn ong để canh vườn, chống trộm... nhưng đã có ý kiến khuyên không nên nuôi thả tự nhiên vì chúng sẽ ăn hết ong mật, mà ong mật thì có lợi quá nhiều và quá rõ ràng, nên cuối cùng Trụi đành hạ sát thủ gom hết ong lớn và tổ ong về, sẵn tiện vứt luôn nhánh cây khô khỏi cản đường bà con!

Hắc hắc... nếu mọi người nghĩ rằng Trụi thu hoạch như vậy đã ngon thì lầm lắm luôn á... anh chàng này kêu gào ầm ĩ trong đầu:

"Hệ thống ơi... hệ thống à... mau mau làm việc đê!"

Đâu đó có tiếng gió thổi vi vu như lời than thở nhận chủ vô ý của hệ thống, âm thanh điện tử vang lên đầy bất đắc dĩ trong đầu Trụi:

"Chúc mừng ký chủ xui xẻo lần thứ 17: bị cây khô và tổ ong vò vẽ rụng trên đầu.

Mức độ: ít nguy hiểm. Được rút thưởng rương đồng.

3-2-1... ten ten ten tèn... phần thưởng ngẫu nhiên là một cây bút thần kỳ, cầm bút này viết chữ siêu đẹp, vẽ tranh truyền thần siêu đẹp, tự phiên dịch ra mọi loại chữ viết, có 999 màu mực thay đổi tùy ý, xài 100 năm rồi vứt.

Chúc ký chủ tiếp tục xui xẻo nhiều hơn!"

Whao whao whao... há há... ta biết ngay là gào khóc mới có phần thưởng mà! Moá... hồi nãy gan đứng yên cho bể đầu và ong chích hấp hối chắc phần thưởng siêu gấp 100 lần luôn á!

Hệ thống: "@&₫&#&₫&₫&@@..."

...

Không biết hệ thống chửi rủa gì và có linh nghiệm không mà mới có nửa tiếng rời nhà đi xong quay lại mà nhà Trụi đã có biến:

Thập sĩ mai phục!

10 chiến sĩ lố nhố tỏa ra đằng đằng sát khí khi nhìn thấy Trụi, người đội trưởng cao to, râu quai nón cực kỳ manly hình như Trụi có cảm giác rất quen, đứng ra khoe lệnh xét nhà của tòa án và nhân tiện sẽ mời Trụi về điều tra một vụ đại án...

- Anh là ai... xét nhà tui để làm gì?

- Tôi là Hồng Như Hoả, là đội trưởng tiểu đội h·ình s·ự hành động lần này... lệnh xét nhà do toà án phê duyệt chúng tôi chỉ chấp hành!

Trụi ngó người đội trưởng đắm đuối: bà mẹ nó... hèn gì thấy quen quen... đây là chồng hờ Tuyết tỷ!

- Đại ca à... hôm nay mới mùng 2 Tết, người dân và tòa án đều nghỉ ai ký giấy xét nhà làm gì?

- Đối với những vụ đại án thì bắt buộc phải làm việc cả ngày lễ, ngày nghỉ!

- Ok... nhưng đại án gì anh cũng cho tui biết chứ không lẽ cứ xồng xộc đến khám xét người không liên quan?

- Xin lỗi anh... đại án không thể tiết lộ nhưng chắc chắn anh có liên quan đến đại án này.

- Trời ơi... vậy bằng chứng đâu... bằng chứng tôi liên quan đâu?

- Hiện tại công tác điều tra cần giữ bí mật chưa thể công bố.

- Hừm... nói đi nói lại là tui không được biết bất cứ điều gì mà vẫn bị xét nhà rồi lôi đi điều tra?

- !!!

- Tui muốn có mặt luật sư lúc xét nhà và lúc thẩm vấn... điều này có hợp luật không?

- Có hợp luật!

- Ok... vậy chờ chút luật sư tui đến làm chứng rồi các anh hãy xét nhà, dù sao cái nhà và tui đều ở đây không chạy đi đâu được!

Trụi không thèm quan tâm các chiến sĩ nữa mà gọi điện cho Thủy Tiên:

- Hello người đẹp...

- Hi hi... chào anh 9 ly.

- Anh cần em chi viện...

- Chuyện gì... ai dám đâm chém gì sao?

- Aizzz... không phải đâm chém... anh cần gấp luật sư vì có đội h·ình s·ự đến đòi xét nhà, đem anh đi thẩm vấn điều tra mà chẳng nói gì hết... có luật sư anh mới tự bảo vệ mình được!

- Ok em hiểu rồi... anh cần bao nhiêu?

- 1... 2... à không... 10 luôn đi cho chắc!

Thủy Tiên le lưỡi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu đồng ý trợ giúp soái ca.

Nàng cúp máy và báo cáo lại cho Nhất Đao, ông gật đầu đồng ý, Thủy Tiên gọi điện điều động luật sư đến nhà Trụi, còn Nhất Đao thì tức giận lấy điện thoại gọi cho một đỉnh chóp trong bạch đạo hỏi cho ra lẽ.

Bây giờ ai ngồi trên đầu trên cổ của 9 ly không phải cũng ngồi trên đầu trên cổ Nhất Đao này sao?!!

(còn tiếp)

Chương 110 (Xui Có Thưởng). Bút thần kỳ