Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 119 (Xui Có Thưởng). Tiêu sái

Chương 119 (Xui Có Thưởng). Tiêu sái


Đại mỹ nhân nhìn chằm chằm Trụi như muốn ăn thịt rồi nói ra đáp án bất ngờ:

- Kê thần!

Trụi gãi đầu... hồ ly tinh muốn ăn gà?

- Em à... để anh hầm gà mái cho em... gà trống chỉ để đàn ông!

- Xì... tào lao... ai thèm thịt gà đâu!

- Chứ em lấy Kê tướng quân của anh làm gì... anh có tiểu kê kê miễn phí nè!

- Xì... Kê thần đã có người mua 15 triệu đô còn tiểu kê kê của anh bao nhiêu?

- Hắc hắc... tiểu kê kê của anh 1000 tỷ đô cũng không bán... chuyên cho em ăn miễn phí!

- Ăn nó mệt c·hết kh·iếp đi á... sao... anh dám cá độ với em về Kê thần không?

Trụi lắc đầu dứt khoát.

- Ủa... sao anh nói chắc thắng mà lại sợ thua? Hay là sợ em không có tiền theo cược? Yên tâm... tiền mặt cũng được... bất động sản hay cổ phiếu gì cũng được... em định giá luôn 20 triệu đô để cá đó... chơi không?

- Aizzz... dù em có định giá 100 triệu đô hay 1 tỷ đô cũng không được!

- Anh không tin tưởng mình sao?

- Không... anh là chắc thắng nhưng vụ cá này vi phạm nguyên tắc của anh: người thân, vợ con, bạn bè anh sẽ không bao giờ lấy ra cá độ... Kê tướng quân là bạn anh!

- ???

- Chứ em nghĩ coi có thằng khùng bỏ ra 15 triệu đô ngu gì anh không bán Kê thần để đào tạo một Kê thần khác... chẳng qua đó là bạn anh, mỗi ngày gáy cho anh... có anh giúp, nó mới trở thành Kê thần...

- !!!

Cửu Nương bán tín bán nghi nhìn Trụi, ngẫm tới ngẫm lui bà thấy Trụi nói có lý, đừng nói là 15 triệu đô, dù là 1 triệu đô thì cũng bán cho rồi chứ giữ làm gì uổng phí!

Cái quan trọng là Trụi có thể đào tạo Kê thần khác, nếu vậy thì rất hấp dẫn.

- Uy... vậy giờ mình cá độ con kê thần khác... anh thua phải đào tạo cho em một con ngon lành như con kia được không?

- Dễ ợt... chỉ là phải tốn 1-2 năm, em chờ nổi không?

Trụi hứa khống với người đẹp, trong 1-2 năm biết đâu có bảo bối giúp gà thường thành gà thần thì sao, cứ hứa trước tính sau dù gì Trụi không thua cược thì có gì phải lo!

- Hơi lâu nhưng em chờ được... nhưng giờ định giá bao nhiêu để cá cược?

- Ui dào... em có nhà nào nhỏ nhỏ nghỉ mát thì lấy ra làm kèo...

- Vậy em có mấy căn trên Đà Lat, Lâm Đông, Vũng Tau, Nha Tran, Sapa... anh muốn ở đâu?

- Wa... em giàu thiệt!

- Hì hì... thường thôi anh ơi... nhà nhiều chứ có ở hết đâu, bán thì tiếc mỗi năm bảo dưỡng chăm sóc đều tốn bộn tiền...

- Wa... đúng là bỏ thì thương mà vương thì tội! Giờ anh thắng rồi lấy của em càng tội hơn... hay là thôi đi... cá chơi thôi, khi nào có kê thần thứ hai anh đưa em một con tha hồ chơi được không?

Cửu Nương chớp chớp đôi mắt nhìn Trụi đầy si mê... mới bữa mùng 1 anh chàng này quyên góp 400 tỷ không tiếc tay.

Bây giờ kê thần triệu đô nói đưa là đưa không tính tiền... Cửu Nương biết quá rõ đây là tính cách hào phóng khi mình có dư năng lực chứ không phải phô trương cố làm ra vẻ hoặc dại gái nên có gì dâng lên nấy!

Aizzz... đúng là dễ làm người ta thương nhớ mà!

Cửu Nương một lần nữa biết rõ thêm về tính tình của 9 ly, bà cũng hào sảng đâu kém bậc nam nhi:

- Anh đưa em một kê thần?

- Ừ... con thứ hai anh đào tạo được chính là của em!

- Cảm ơn anh nhiều... vậy lần này em cũng đưa anh căn nhà... không cho phép từ chối... đây là quà tặng... anh thích nhà ở đâu?

Trụi gật gù, nhận thì nhận ai sợ ai, đã cho đi sảng khoái thì bây giờ nhận lại có gì phải lăn tăn!

- Anh thích ở Đà Lat và Nha Tran.

- Ok anh luôn... để em lấy hình cho anh chọn 2 căn...

- Ha ha... 2 căn thì hai căn nhưng anh có 2 yêu cầu. Một là nhà anh lấy sử dụng nhưng đừng sang tên phiền toái lắm, hai là nhà nhỏ thôi nhưng view và sân vườn nhỏ gọn xinh đẹp là được!

- Anh thiệt là... người ta thích nhà lớn anh thích nhỏ... người ta thích đứng tên anh lại thấy phiền phức...

- Ha ha ha... càng ít thứ dính thân càng tiêu dao tự tại... anh chỉ sử dụng nhà để hú hí với mỹ nhân thì cần sở hữu và cần rộng lớn làm gì!

- Cha chả... anh dám lấy nhà của em để đi chơi với gái?

Trụi cười híp mắt nhìn Cửu Nương, cả hai đều biết rõ câu này chả phải giận hờn vu vơ gì mà là muốn xác định ranh giới, xác định kiểu quan hệ giữa hai người trong tương lai...

- E... hèm... nếu anh bắt em ngoài anh ra không được chạm ai hết thì em làm được không?

- Còn anh... anh làm được không?

- Ế... ăn gian... anh hỏi trước!

- Không... lady first!

- Ok... lady first... mời em trả lời trước!

- Xì... ăn gian!

- Ha ha ha... anh trả lời trước cũng được... anh thực sự làm không được!

Trụi nhìn thẳng và trả lời rất nghiêm túc, Cửu Nương thở dài:

- Aizzz... anh đúng là kỳ phùng địch thủ của em... em cũng làm không được!

- Vậy mới đẹp... sống không bị ràng buộc, cũng không trói buộc ai!

- Anh không biết mình vừa mất đi thứ gì đâu!!!

- Ha ha ha ha ha... em muốn anh làm nam hậu cai quản đế quốc sắc đẹp của em... sau đó cùng lắm là cai quản cả Vi En hoặc cả thế giới chứ gì... anh đã từng nói rồi anh không cần giang sơn... anh chỉ cần mỹ nhân!

- Nhưng em là đại mỹ nhân, anh không cần em sao... không sợ mất em sao?

- Thôi đi em ơi... anh và em không ai có thể trói buộc hay chiếm hữu được cả!

Cửu Nương giật mình kinh ngạc... cái anh chàng này nói lên toàn điều kỳ lạ nhưng cũng đúng đến lạ!

Cửu Nương không bàn chuyện nam hậu nữa, bà nhắn tin cho người chuẩn bị giá vẽ, giấy vẽ còn mình thì cùng Trụi chọn nhà trong điện thoại, thích cái nào thì sử dụng cái đó, lấy hết tất cả cũng được vì Trụi không đòi sang tên hay sở hữu... tuy nhiên cuối cùng Trụi chỉ chọn 2 căn nhà nhỏ cảnh sắc sinh đẹp nhất ở 2 nơi!

Giá vẽ và giấy đã tới, Trụi cười hì hì lui khỏi ghế xích đu để lại một mình đại mỹ nhân ngồi, trên trời trăng non chênh chếch giữa khuya, xung quanh bóng đêm bao phủ, các ngọn đèn trang trí lung linh tỏa sáng mờ ảo như giao hòa và tranh đấu với bóng đêm.

Váy trắng buông lơi tự nhiên, cảnh khuya tịch mịch, Cửu Nương đẹp ma mị dã man con ngan... tất cả mau chóng hiện ra trên giấy vẽ to...

Giấy to, ngòi bút thì nhỏ, Trụi sử dụng nhẫn Hắc Miêu tăng tốc độ tay như ảo ảnh, năng lượng tiêu hao như n·ước l·ũ may mà ăn nhiều và có hạt đậu hồi máu chưa xài hết cung cấp đầy đủ năng lượng...

Cửu Nương ngồi làm người mẫu nhưng lại ngắm hoạ sĩ nhí si mê như thể hoạ sĩ mới là người mẫu.

Hoạ sĩ vẽ bằng bút in hình bà vào giấy còn bà vẽ hoạ sĩ bằng mắt in vào đầu, lưu trữ nó trong đó vĩnh hằng!

Lần đầu tiên Trụi sử dụng nhẫn Hắc Miêu liên tục nửa tiếng, với tốc độ nhanh 25 lần thì tương đương một người bình thường vẽ nhanh hết mức trong 12,5 giờ.

Bức tranh to hoàn thành, nhưng còn thiếu chữ... không có chữ người ta vẫn cười thúi mũi vậy là Trụi lại vung tay làm một cặp câu đối:

Cửu vĩ bạch hồ nhan tuyệt thế

Ức vạn quần hùng xứng mỗi ta

Tác phẩm: Mỹ Nhân Thức Khuya đồ

Ngày: khuya mùng 3 Tết 2025

Tác giả: Tiêu Dao Tử

Trụi thở phào cất bút thần kỳ, Cửu Nương không nén nổi tò mò không chờ mời gọi lật đật chạy đến nhìn:

- Ôi trời đất ơi... đây là tranh vẽ hay hình chụp vậy trời???

- He he... từng nét bút luôn á... tiếc là màu sắc có hạn không thể hiện ra màu thật 100% nhưng cũng vì vậy nó khác ảnh chụp... tạo ra một sắc thái hoàn toàn mới...

Cửu Nương gật đầu lia lịa, bà cũng không biết đánh giá nhiều về mỹ thuật chỉ biết là nó siêu nét, siêu giống đến từng cọng tóc, từng chi tiết... thậm chí vài vết xước nhỏ của xích đu cũng hiện rõ đầy đủ...

Whao... nó là siêu tuyệt tác 100 triệu đô với bà... hic hic... đẹp quá... cảm động quá!

Sau đó Cửu Nương chú ý đến hai câu đối:

- Trời ơi... chữ quá đẹp... phải nói là rồng bay phượng múa luôn á... thơ này ai làm mà bá đạo dữ vậy anh?

- He he... thích không?

- Thích!

- Thấy nó đúng không?

- Đúng câu đầu!

- Hừm... còn câu sau?

- Cũng... cũng...

Ha ha ha ha ha ha... cả hai phá lên cười rồi Trụi nhấc bỗng đại mỹ nhân đi động phòng... ôi trời... người gì mà nhẹ bỗng mềm mịn như làm bằng bông gòn á trời...

Đêm nay không có giao đấu hay cá cược, cũng không có Thải Dương Bổ Âm... cả hai hoàn toàn động tình, dù không nói chuyện yêu đương nhăng nhít thề non hẹn biển nhưng cả mỹ nhân lẫn anh hùng đều đã có hình ảnh của nhau trong tâm trí.

Trên giường mọi thứ diễn ra thật nhẹ nhàng tình cảm, trai tài ngộ gái sắc, anh hùng cộng độ thuyền quyên... cuối cùng Cửu Nương cũng c·hết ngất đi vì sung sướng trong vòng tay của Trụi... đây hầu như là đêm chăn gối bình thường nhất lần đầu tiên trong đời của nàng!

...

Sáng mùng 4, Tết gần như đã qua, may mà hôm nay không còn đá gà nên Trụi ngủ nướng thoải mái, dù sao tối khuya hôm qua happy xong cũng quá trễ.

Mãi đến 9 giờ sáng cả hai mới thức dậy, cùng đi tắm, happy trong đó khá lâu mới chịu lên đồ đi ra ngoài, Trụi lần nữa dùng lược thần thánh chải đầu cho cả hai, ôi trời... lại đẹp long lanh óng ánh dù không cần thợ tóc chuyên nghiệp.

- Lần trước anh cũng chải tóc cho em như này phải không?

- Đẹp không?

- Siêu đơn giản nhưng siêu đẹp... ước gì anh là thợ tóc riêng của em, mãi mãi bên em...

- Còn thợ vẽ và PT trên giường?

- Cũng vậy luôn...

- Ha ha ha... tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ...

- Không lẽ dang dỡ hoài mới đẹp?

- Chắc chắn là vậy rồi...

- Hic hic... ăn sáng cùng em nhé?

- Không đâu... anh phải về để trả nữ đế Cửu Nương lại cho đế quốc sắc đẹp!

Trui vẫy tay rời đi như một cơn gió... Cửu Nương nhìn theo tha thiết... đây là người duy nhất có thể rời đi bà dứt khoát như này... nhớ năm xưa Nhất Đao cũng không thể tiêu sái từ biệt được như vậy...

9 ly quá đặc biệt!

(còn tiếp)

Chương 119 (Xui Có Thưởng). Tiêu sái