Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 118 (Xui Có Thưởng). Đại mỹ nhân triệu hồi
Trụi nghe người đẹp hỏi mình là lưu manh hay là trí thức thì cười dài:
- Anh bị cha mẹ bỏ rơi từ 5 tuổi lăn lộn bụi đời, trước giờ chưa đến trường học chỉ toàn đi trường đời!
Hằng ngỡ ngàng... sau đó lại càng buồn bã.
- Em buồn cho anh hả?
- Còn khuya á!
- ???
- Em buồn cho em nè... con ngoan trò giỏi suốt 12 năm liền... được tuyển thẳng đại học sư phạm ngành Anh Văn, học 4 năm đại học xuất sắc, ra trường cái té từ trên cao xuống cái đụi... vào một ngôi trường siêu kinh khủng... không phải trường tệ về cơ sở vật chất mà tệ về bà hiệu trưởng... em thấy mình như đeo tám cái gông trên cổ ì ạch chạy theo cả trăm quy định lớn quy định nhỏ... nhưng cái em thèm nhất là dạy tụi nhỏ thì lại là khó nhằn nhất vì chương trình nó nhanh như sao xẹt... ... ...
Hằng như bị gãi trúng chỗ ngứa liền bộc bạch thật nhiều, xả bớt để nhẹ lòng vì vài ngày nữa phải tiếp tục chuỗi ngày stress nặng!
Trụi ngồi nghe và gật gù... chuyện dạy và học ở cái xứ sở Vi En này vô cùng thần kỳ, có nói cả ngày cũng không hết chuyện, có góp ý khản cổ cũng chả thay đổi được gì... ví dụ đơn giản nhất là dạy làm sao hoạ sĩ phải giỏi Lý cơ, nhà Văn phải biết toán Cao Cấp, kỹ sư phải biết làm Thơ, nhà Thơ thì phải ứng dụng AI, nhà giáo thì phải dạy ra siêu nhân...
Ngay cả mẹ của Long Chaien, bà là nhà giáo vài chục năm mà còn chua chát lắc đầu than thở: dạy học sinh không sợ mà sợ làm giáo viên, sợ chương trình của bộ, sợ quy định của trường, sợ trăm thứ luật thành văn và bất thành văn...
- Em bị áp lực quá rồi bị điên thì sao?
Hằng cười thảm: - Nghỉ thôi anh ạ! Nhiều người nghỉ lắm... cứ ai chịu không nổi thì nghỉ, ai có hướng ra thì nghỉ, ai bệnh thì nghĩ, ai cãi lại thì bị cho nghỉ... nghỉ nghỉ nghỉ... dẫu sao đâu sợ thiếu giáo viên mới ra trường thay thế... buồn cái em cũng là một trong số đó: thay thế người ta và cũng sẽ bị thay thế...
- Úm ba la... bụt hiện ra nói: con đừng lo! Ta sẽ cho con đường ra!
Hằng chớp đôi mắt nai nhìn Trụi không chớp mắt sau đó buồn bã lắc đầu...
- Em... em rất muốn dạy học. Mấy chuyện khác em không giỏi, có làm thì lương bổng bình thường... dù có làm thông dịch viên cũng vậy... thời bây giờ nhiều người giỏi ngoại ngữ thất nghiệp cạnh tranh nhau rất ghê...
- Đừng hiểu lầm... anh sẽ cho em tiếp tục dạy... dạy dạy mãi cho đến khi em chán thì thôi... không có hiệu trưởng... không có quy định... không cần lo lắng thu nhập... em chỉ cần lo dạy...
- Oa... anh giới thiệu cho em vào trung tâm ngoại ngữ hả... em cũng muốn đi nhưng không dễ và mức lương cũng có vấn đề mà quy định chưa chắc ít đâu nha!
- Em muốn lương bao nhiêu?
Hằng gãi đầu: - Em muốn lương khá để giúp nhà trả nợ nhưng em sợ học trò nghèo đóng không nổi còn học trò giàu trong các trung tâm lớn lại chả coi thầy cô ra gì... thậm chí coi như đày tớ luôn á... không có chút gì không khí giáo d·ụ·c, tôn sư trọng đạo...
- Aizzz... cô bé ơi cô bé à... bé ngây thơ và xanh non quá... may mà đụng anh gia trưởng mới lo được cho em... đợi qua Tết, suy nghĩ kỹ rồi đến nhà anh, anh sắp xếp cho em dạy học cho con nít nguyên xóm miễn phí 100%... như vậy khỏi rắc rối việc đăng ký kinh doanh dạy học rồi thuế má rối ruột... anh trả lương em 20-30 triệu một tháng tùy theo chất lượng... làm thấy ổn thì nghỉ luôn trong trường cho khỏe, ok không?
Hằng mở to miệng kinh ngạc:
- Òa... sao tự dưng anh bỏ tiền làm vậy?
- Thì anh nói với em rồi... có tiền tùy hứng thôi! Trước kia anh ăn mày thiên hạ, cả xóm cưu mang đùm bọc... bây giờ anh phát tài giúp lại cả xóm... nói thiệt với em tiền bạc bây giờ đối với anh không thành vấn đề!
- Nhưng anh bây giờ làm ra tiền thì như vậy, em theo anh làm rồi mai mốt anh làm không ra tiền thì sao?
Cốc!
Trụi ký đầu cô bé:
- Đầu năm đầu tháng trù ẻo chi dzậy trời... em cứ yên tâm... anh có vài sản nghiệp khác đảm bảo thu nhập hàng tháng dư sức trả lương cho em cả đời!
Hằng xoa cái đầu nhưng lại thấy vui và yên tâm... có lẽ nên thử bước ra khỏi vùng an toàn của mình, biết đâu có cả một khoảng trời rộng phía trước!
Mới vừa thành công lừa dối tiểu mỹ nữ thì đã có tin nhắn của đại mỹ nhân triệu hồi cực gấp... Trụi không thể từ chối đành nhắn tin chấp nhận và đứng lên tạm biệt ra về, hẹn qua Tết gặp lại, đặc biệt là nếu có rắc rối với giang hồ thì gọi gấp, Trụi ca sẽ xử lý ngay và luôn!
...
Trụi rời đi hẻm nhỏ để lại sau lưng một truyền thuyết trên giang hồ: 9 ly - anh hùng cứu mỹ nhân.
Trụi ngựa quen đường cũ chạy đến hội sở Chim Non, đại mỹ nhân nhắn tin chính là Cửu Nương, việc Trụi xài thẻ ngọc tung hoành giang hồ đã ngay lập tức tới tai bà, bà cho Trụi thời gian xử lý xong thì gọi đến để tính sổ ngay lập tức... hì hì... ăn bánh phải trả tiền... xài thẻ ngọc thì phải nhọc tấm thân rồi!
Trụi vừa vào đã có nhân viên chào đón cất xe và có nhân viên dẫn thẳng lên phòng VIP hôm bữa không cần đưa ra thẻ ngọc.
Vẫn là bữa tiệc ánh nến rượu vang, nến to đã cháy 1/5 chắc là từ lúc nhắn tin, rượu vang đổi loại khác nhưng vẫn người phục vụ cũ, thức ăn chuyển từ bít tếch sang hào nướng mỡ hành, trứng cá thượng hạng, gan ngỗng Phap nhập khẩu.
Whao... thịnh tình không thể từ chối, bo ngay 50 triệu và Trụi lao vào ăn làm đại mỹ nhân cười rung rẩy tháo mắt kiếng to ra.
- Ăn từ từ thôi ông thần ơi... có ai giành của anh đâu...
- He he... ăn ngon là lời khen tốt nhất dành cho đầu bếp... với lại phải ăn lấy sức chút nữa phục vụ cho em chứ!
Cửu Nương lại cười, thực lòng mà nói bà chỉ mới khôi phục 1/5 công lực bị mất hôm mùng 1 chiến đấu với Trụi... tuy nhiên hai ngày tạm hoãn bổ sung bà đã lấy lại vẻ mặt tươi tỉnh và dung nhan tuyệt thế của mình, thậm chí còn rất nhớ nhung hương vị Củ To Thần Công quá tuyệt vời từ Trụi nên mới nhân cơ hội gọi người đến phó ước khuya nay.
Thức ăn vơi đi nhanh chóng, rượu đã cạn bình, nến khóc thành dòng kiêu sa... cả hai không vội lăn ga giường mà ra ngồi ghế ngắm cảnh giữa khuya.
Đêm nay mùng 3, trăng non lên cao chót vót, từ sân thượng nhìn ra xung quanh thấy trung tâm Sài Gon đèn hoa tráng lệ, khu ngoại thành chỉ nháy nháy lấp lánh xen lẫn những mảng tối huyền bí...
- Đêm nay 9 ly tức giận ra tay vì hồng nhan sao?
- Có ra tay đâu... chẳng qua thấy việc bất bình nhiều chuyện xen vào vậy thôi!
- Anh làm em bất ngờ lắm... không ngờ anh bắt cái thằng kia đi làm vịt... anh không sợ đời nó tàn sao?
- Em à... đời nó tàn lâu rồi... giờ cho nó tàn thêm biết đâu có thể làm lại cuộc đời... hay ít ra là không thể bạc ác với gia đình.
- Và với người đẹp chứ gì?
- Ha ha ha... cái đẹp không phải sinh ra để mọi người gìn giữ nâng niu hay sao?
- Vậy ai chà đạp em mấy tiếng đồng hồ khuya mùng 1 qua tới sáng mùng 2...
- Ặc... cái đó là giao lưu á...
- Vậy giao lưu kiểu gì mà sáng ra chạy mất dép để lại lá thư chữ xấu như cua bò lổn ngổn nhìn cái suýt loạn thị luôn???
- Ậy dà... tụi mình giao lưu nhiệt tình quá nên ai cũng tổn hao công lực, anh biết em cần thời gian hồi phục nên đi trước... còn vụ viết xấu là tại vì...
- Tại vì không đi học chứ gì?
- Không à nha... không đi học không có nghĩa là viết xấu... mấy người ca sĩ có nhiều người có học hát gì đâu mà nổi tiếng quá trời luôn á!
- Sao biết người ta không học?
- Đoán!
- Xạo quá đi à...
- Không xạo đâu... tập hát một mình không đi trường lớp thì là không học... ví dụ anh nè... không học trường lớp nhưng tự học cũng được vậy... vẫn văn hay chữ tốt như thường!
- Rồi rồi... trúng ngay kho lựu đ·ạ·n luôn!
- Hừm... đừng khinh thiếu niên nghèo nghe bậu! Em không tin thì cứ khảo vấn đi!
- Ok... anh đọc Bình Ngô Đại Cáo thử đi...
- He he... trúng ngay cái tủ bự... ông Nguyễn Trãi ổng làm bài này hay lắm, anh đọc cái thuộc liền... hãy nghe đây...
Việc nhân nghĩa cốt ở an dân
Quân điếu phạt trước lo trừ bạo... ... ...
Trụi xổ một lèo trầm bổng du dương, hùng bi tráng chí đều có đủ cả... thật sự là lào thông kinh sử... dưới sự giúp sức của Venus!
Cửu Nương há hốc mồm ra đề tiếp theo về thơ hiện đại một tí:
- Anh biết bài thơ Đây Thôn Vĩ Dạ không?
- Úi giời... cái ông Hàn Mặc Tử đó nghèo không khác gì anh ngày trước!
Sao anh không về thăm thôn Vĩ
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên... ... ...
- Quá dữ... vậy tác phẩm Chuông Nguyện Hồn Ai là của ai viết?
- Ernest Miller Hemingway, một nhà văn Mễ, viết năm 1940 về một người lính Mễ chống lại p·hát x·ít.
- Ối dồi ôi... y như tra google vậy luôn á trời...
- Hì hì... google mà nghĩa địa gì... nó gặp anh thì phải gọi là ông nội đó!
- Lại nổ!
- Không nha... lần này thề không nổ!
- Vậy coi như văn hay đi... còn chữ tốt? Hôm bữa viết nhìn ói mửa luôn á!
- Em à... bữa đó tay run... quan trọng là không có cây viết quen tay.
- Tào lao... dù tay run hay không quen bút cũng không thể quá xấu hay quá đẹp được!
- Không tin thì lấy giấy ra đây anh biểu diễn... à mà khoan... chỉ viết không thì không sướng... em lấy giá vẽ to với giấy vẽ to ra đây anh biểu diễn cho xem!
- Ể... ở đây sao có...
- Không có thì thôi...
- Hì hì... định trốn sao... không được đâu á... em cá là anh viết chữ xấu!
- Cá? Hôm bữa cá thua 250 tỷ rồi chưa sợ hả em?
- Hừm... có chơi có chịu... em là đàn bà nhưng chuyện tiền bạc em cũng không để ý giống anh vậy đó...
- Vậy là muốn cá thật?
- Thật!
- E... hèm... đầu lâu vàng?
- Hừ... bên bạch đạo nuốt luôn rồi... còn cố ý tạo v·ụ c·háy để đánh lận con đen... vờ đi tra hỏi anh để cho đầu lâu vàng m·ất t·ích nên em không thèm nó nữa!
- Ha ha ha... vậy em thèm cái gì?
Cửu Nương le lưỡi liếm môi siêu gợi cảm, mắt biếc lóe lên ánh sáng hút hồn theo đúng nghĩa đen... bà nhìn Trụi và nói ra một đáp án làm Trụi té ghế...
(còn tiếp)