Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 138 (Xui Có Thưởng). Tạm biệt Đà Lat

Chương 138 (Xui Có Thưởng). Tạm biệt Đà Lat


Liên Châu nổi giận chất vấn, ông chủ nhà hàng hoảng hốt giải thích:

- Không... không bao giờ chúng tôi làm như vậy... chính Tiêu Dao công tử tự chuyển khoản thanh toán với lời nhắn: gái mời nhưng trai trả!

- Thật phi lý... nếu ông không đưa hóa đơn thì người ta sao thanh toán được... chả nhẽ trả tiền vu vơ?

- Oái... đúng là như vậy... anh ấy chuyển đúng 100.000 đô giống bữa trước rồi bỏ đi mất trong khi hóa đơn lần này thấp hơn rất nhiều vì thức ăn đưa lên không nhiều bằng.

- Vậy mà cũng được?

- Aizzz... Tiêu Dao công tử quá bá đạo, tiền xài không hề để ý... vì dư nhiều quá nên tôi mạn phép làm một bó hoa siêu to khổng lồ tặng tiểu thơ thay cho anh ấy!

Liên Châu tâm tình thoải mái dịu lại cơn giận và chấp nhận lời giải thích của chủ nhà hàng, bên ngoài là bó hoa 999 đóa hồng ngoại nhập to đùng, nàng mỉm cười rời đi nhưng ai ngờ ông chủ quán lại kỳ nèo năn nỉ:

- Ôi Phượng tiểu thơ... nếu có thể tôi muốn xin cô một đặc ân...

- Có chuyện gì vậy ạ?

- Hôm trước Tiêu Dao công tử có vẽ một bức tranh... chính là bức này... tôi đã xin phép chụp rửa trưng bày duy nhất ở đây, không mua bán hay trao tặng ai hết... ... ...

Chủ quán giới thiệu chi tiết về bức tranh, Liên Châu giờ mới chú ý và nhìn chăm chú bức tranh "Mỹ nhân thức khuya đồ".

Vừa nhìn liền biết là bút pháp của Tình Ca vì cũng vẽ bằng bút bi và siêu thực.

Trình độ hơi non so với bức Hoả Phượng Hoàng của nàng, như vậy là chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà trình độ hội hoạ của Tình Ca tăng cao vậy sao? Thật kinh khủng.

Cuối cùng vì bức Hoả Phượng Hoàng không có chi tiết n·hạy c·ảm riêng tư nên Liên Châu đồng ý cho ông chủ chụp và rửa ra một bức duy nhất trưng bày nơi này, cũng không cho phép trao đổi mua bán hoặc tặng cho người khác...

Liên Châu rời đi... ông chủ quán si mê nhìn bức tranh trong điện thoại... trời ơi... nó thua xa tranh thật nhưng mà cũng quá hút hồn... đặc biệt là đôi câu đối bút tích thật của Tiêu Dao Tử khiến nó càng thêm xinh đẹp và càng thêm giá trị...

Quan trọng nhất là có Hoả Phượng Hoàng rồi... tỷ lệ thuyết phục thành công con gái rượu vẽ tranh PR bản thân sẽ cao hơn rất nhiều... nếu như này mà nó vẫn từ chối thì ông bó tay hết phép với nó luôn!

...

Giữa khuya Trụi tranh thủ đạp xe về ôm Diễm tỷ ngủ, sáng ra Trụi xem nó như một giấc mơ, không dám kể luôn để tránh cơn bão lòng không đáng có.

Sáng mùng 10 xem như đã hết mùng chuyển qua mền... nếu như bình thường thì đã nên về nhà nhưng Diễm tỷ cần trị liệu cơ thể triệt để... còn Trụi thì cần tránh mặt xóm Bến Đò nhiều hơn, ít nhất là qua đám cưới nhỏ Yến!

Đừng nhìn Trụi kiên trì sắt đá mà lầm... nếu thực sự sắt đá thì Trụi đâu cần bỏ chạy gấp giữa khuya mùng 4 như vậy! Tức nước thì sẽ vỡ bờ... Trụi không biết khi nào sẽ vỡ nhưng cái bờ nó mong manh lắm rồi, những giọt nước mắt của nhỏ Yến còn mạnh hơn siêu axit ăn mòn nữa á!

Hợp hai nguyên nhân từ cả hai người, Trụi và Diễm tỷ thu dọn hành tranh rời đi căn nhà nhỏ, rời đi Đà Lat, tạm biệt chú thím làm vườn.

Trụi để lại tiền nhờ chú thím mua đồ bổ sung những thứ Trụi lấy đi kể cả chiếc xe đạp leo núi... nó bây giờ đã biến hình thành ba lô to chứa hai pet khi chạy đường dài.

Ba lô nhìn như kim loại nhưng chỉ nặng 0,5 kg siêu cứng, siêu bền khiến Diễm tỷ thích thú trải nghiệm nó ngay với hai pet, chúng được đặt vào trong khá thoải mái nhưng ló đuôi ra hai bên nên nhìn Diễm tỷ rất buồn cười, tuy nhiên tình yêu cho Bạch Tuyết và Băng Tuyết giúp nàng vượt qua tất cả, đặc biệt là khi nàng đã thành công dạy chúng bập bẹ được 2 chữ đầu tiên... nhưng đừng nghĩ là ba ba, ma ma mà là:

Diễm tỷ

Trụi ca

Thế là chúng cứ suốt ngày luyện tập khiến hai người dở khóc dở cười trong nhiều tình huống.

Diễm tỷ nói với Trụi là tụi nó học nói y như con nít... bập bẹ... bập bẹ... ai cũng vậy... cực kỳ cute!

Câu này Diễm tỷ nói chuyện bình thường nhưng không ngờ nó lại chạm đến cõi lòng của Trụi...

Bánh quy thuần phục không chỉ giúp Trụi nhớ về đắng cay mà còn nhớ những ngọt ngào hiếm hoi khi bú tí bầu sữa mẹ ngọt ngào, khi ba mẹ dạy Trụi bập bẹ nói chuyện... lúc ấy nụ cười của ba mẹ thật là toả nắng dù rằng lúc ấy hai người chỉ mới 15-16 tuổi... rồi lúc Trụi tập tễnh bước đi, ba mẹ cười reo vỗ tay cổ vũ... lúc đi được vài bước đầu tiên ba đã ẵm Trụi xoay vài vòng làm Trụi cười nắc nẻ và mẹ cũng cười tít mắt...

Hồi tưởng hồi tưởng... trong lòng ngọt ngào nhưng nước mắt lại tràn mi... lần đầu tiên Trụi thành tâm cảm ơn bánh quy thuần phục, nó giúp Trụi tìm lại những kỷ niệm đẹp siêu quý hiếm, Trụi thề sẽ nhớ mãi không quên, sẽ giữ nó đi theo mình suốt đời... thậm chí Trụi còn có một ý tưởng điên rồ và tham lam:

"Venus... ngươi đọc được suy nghĩ của ta vậy ký ức của ta ngươi có phục dựng ra được video không?"

"Hi hi... chuyện nhỏ... Trụi ca nhớ càng rõ, càng chi tiết thì phục dựng ra video càng rõ ràng sắc nét, nếu không nó chỉ mờ mờ ảo ảo như kiểu hoạt hình!"

"He he... gì chứ nhớ rõ chi tiết thì là nghề của chàng... giờ ngươi chuẩn bị nha..."

Trụi hồi tưởng, Venus ghi nhận sóng não, giải mã, chuyển đổi hoàn thành video... và kết quả thành công ngoài sự mong đợi nhưng có điều video sẽ chỉ là ánh nhìn của Trụi nên cả clip không có Trụi trong đó mà chỉ có ba mẹ, khung hình cũng rung lắc dữ dội vì hai mắt là camera...

Chà chà... kiểu này nếu làm video về các mỹ nhân của ta chắc ngon lành cành đào luôn... nhưng thôi... để ta ghi nhớ một mình đủ rồi!

...

Từ Đà Lat xuất phát đi Nha Tran có vài đường, Trụi chọn tuyến đường dài nhất có những con đèo tuyệt đẹp kéo dài gần 200 km.

Lần này không làm vua tốc độ nữa mà rề rà đi đi dừng dừng, rẽ vào các bìa rừng săn bắt hái lượm ở những chỗ có suối, có sản vật phong phú do Venus tuyển chọn... và dĩ nhiên những nơi này cảnh sắc phải đẹp, có hoa thơm cỏ lạ, chim bướm chập chờn...

Diễm tỷ say mê cảnh sắc như điếu đổ, cùng hai pet hòa mình vào thiên nhiên... Trụi chịu trách nhiệm camera man, đôi khi làm hoạ sĩ vẽ người đẹp cùng hai pet... Trụi bây giờ vẽ theo ký ức những view đẹp nhất nên không cần làm mẫu, nhờ vậy khung hình càng thêm bay bổng tự nhiên, công lực hội hoạ tiến triển thấy rõ.

Nhiệm vụ hái lượm bây giờ giao hẳn cho ba chủ tớ Diễm tỷ, có hai pet trợ giúp nên thu hoạch rau nấm quả rừng tăng cao đột biến về lượng và về chất.

Trụi đảm nhiệm săn bắt cá ở suối, sông... vẫn chơi trò săn cá huyền huyễn dụ bằng mồi câu Sáng Thế thần và bắt bằng tay nhanh như chớp... chơi kiểu này có 1 viên mồi câu mà xài hoài không hết vì nó vào nước chả có hư hao gì, có thể sử dụng lại nhiều lần với độ bền và thời gian lâu nhất!

...

Đi đi dừng dừng, mỗi buổi sáng - chiều - tối là một địa điểm cắm trại khác nhau: sáng và chiều thường là sát suối, sông để tiện việc săn bắt cá, nấu nướng và tắm tiên.

Riêng buổi tối sẽ là đỉnh đồi trống trải để dựng lều, đốt lửa trại nướng cá tôm, rau củ rừng ăn khuya và ngắm sao trời chi chít...

Diễm tỷ vẫn liên lạc thường xuyên với con gái và bạn bè, kể huyên thuyên những trải nghiệm sinh tồn tự nhiên, up hình hai pet, cảnh thiên nhiên hoang sơn dã lĩnh, cảnh tắm tiên, ngắm sao... làm con gái và bạn bè thèm thuồng không chịu nổi, hối hận đấm ngực dậm chân tại sao lại từ chối không đi theo...

Vấn đề lăn tăn duy nhất là Diễm tỷ đi với ai? Đến lúc này Trụi đành nhờ Venus ra tay làm vài chục tấm ảnh hiện ra đoàn người đứng lố nhố nhưng chỉ có mình Diễm tỷ là thật... vậy là xong, thiên y vô phùng!

Ông chồng ở nhà cũng bắt đầu cảm nhận được bà vợ hình như chuyến này làm thật chứ không phải đùa... ông tức giận tuyên bố cắt trợ cấp để bà vợ phải quay về làm bà nội trợ cho mình... tuy nhiên chiêu này bây giờ vô dụng... Diễm tỷ hoàn toàn dửng dưng, bắt đầu xây dựng mai rùa phòng thủ tâm linh của mình với chồng, không để cho ông ta dễ dàng tổn thương mình như trước nữa.

Mai rùa phòng thủ này rất lợi hại, nó giúp Diễm tỷ coi chồng như người không quá quan trọng, giảm nhẹ tổn thương nhất với những lời trì chiết quát nạt... nhưng ngoài cái lợi thì còn cái hại, nó hình thành một bức tường ngăn cách không khác gì li thân về mặt tinh thần, làm hai người mất đi mối liên lạc vợ chồng như xưa.

Nghe thì khá phức tạp nhưng mọi chuyện lại thật đơn giản: ta không còn coi trọng một người thì người đó sẽ không tổn thương ta được nữa!

...

Về phần Trụi thì cũng liên lạc với bên ngoài không ít:

* Tài nữ Đà Lat cảm ơn rất nhiều, nhất là về bức tranh Hoả Phượng Hoàng, ông nội của nàng nói rất muốn nhìn thấy tác giả Tiêu Dao Tử để cảm tạ!

* Long gửi 2 tấm thiệp cưới qua tin nhắn: một của nhỏ Yến và một của Tiểu Muội con chú Thoòng.

* Thánh nữ Kỳ Tiên Thủy Tiên gọi báo luật sư đã đóng tiền phạt xe đầu lâu vàng và đang chờ ngày lãnh xe... tuy nhiên thông tin nội bộ truyền ra là đầu lâu vàng đã m·ất t·ích như n lần trước... minh chủ Nhất Đao bắn tiếng thẳng với bên bạch đạo là làm sao thì làm, không trả được đầu lâu vàng real thì phải trả xe kèm cái đầu lâu bằng vàng - hồng ngọc đúng giá 100 tỷ... không được đánh lận con đen, ỡm ờ làm hàng kém đánh tráo cho qua chuyện... phía bạch đạo đang rối não vì việc này!

* Anh Bình chiến sĩ khu vực gọi báo Trụi về làm CCCD, làm dùm thêm chiếc Dream II tặng bố... đặc biệt là Tuấn Rô nhờ luật sư đến kết hợp với anh để hoàn thành hồ sơ chuyển tặng 2 căn nhà ở Bình Triêu và chợ Vườn Chuôi cho Trụi, mọi việc đã xong, lệ phí nộp thuế gì đó Tuấn Rô chịu hết, giờ chúng thuộc quyền sở hữu của Trụi.

* Bảo thì réo gọi nói đơn đặt hàng đèn laser quá nhiều rồi... mong thánh Nobita về giao hàng kiếm chút cháo happy với hot girl!

Các cuộc gọi cứ lai rai hiện ra, ai cũng muốn Trụi có mặt nhưng Tiêu Dao Tử đang tiêu dao làm sao có mặt, Trụi cười hì hì hẹn lại sau hết, kể cả hai đám cưới... chỉ riêng các cuộc gọi của Bảo Xeko là Trụi thấy có vấn đề... cái thằng nhóc này sao càng ngày càng nôn nóng rất kỳ lạ...

(còn tiếp)

Chương 138 (Xui Có Thưởng). Tạm biệt Đà Lat