Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 137 (Xui Có Thưởng). Hoả Phượng Hoàng
- Khoan...
Liên Châu tròn mắt ngạc nhiên xen lẫn tức giận hét lên, Trụi ngạc nhiên dừng quá trình tạm biệt... ủa... hổng lẽ không có tiền trả đòi share 5/5 như tụi Mễ???
- Anh có biết nãy giờ anh nói câu đó mấy lần rồi không?
- Câu nào?
- "Ngủ ngon nhé baby"
- À... hình như là...
- Là 3 lần luôn á... điện thoại 2 cuộc nói 2 lần và bây giờ 1 lần.
- !!!
Trụi gãi đầu... vụ này là sao ta... hơi căng đa!
- Anh biết bữa tiệc này ý nghĩa là gì không?
- Biết á... em cảm ơn anh!
- Còn gì nữa?
- Hai anh em mình làm quen, giao lưu, hiểu nhau hơn... em thấy anh đẹp trai con bà hai bán khoai còn anh thấy em đẹp gái nhưng rất khó hái...
- Haaaa... hài hước quá... nhưng không phải... bữa tiệc này mới qua phân nửa... còn một nửa là phòng vip tổng thống!
- À... vậy để anh dẫn em vào, trong đó rất tuyệt... em cứ ngủ một đêm cảm thụ...
- Còn anh?
- Anh dìa!
- Hả... anh giỡn em nữa sao... rõ ràng hôm bữa trong vũ trường anh nhìn như muốn lột đồ em... rồi anh ăn tiệc với vợ thằng bạn lại đá lông nheo với em vậy sao giờ xìu xìu ển ển hử?
- Hôm bữa khác hôm nay khác...
- Khác sao nào?
- Hôm bữa anh tưởng em là hoa lan rừng ai ngờ hôm nay phát hiện em là cành vàng lá ngọc...
- Vẫn chưa hiểu...
- Aizzz... anh là Tiêu Dao Tử chuyên hái hoa ngắt cỏ giúp đời làm niềm vui nhưng đâu thể nào hái em... em là hoa khôi, là tài nữ xuất sắc nhất trên này... lỡ có gì bọn công tử nhà giàu và fan cuồng của em nát hết tim thì sao?
- Em vẫn chưa thấy đáp án chính xác?
- Ok... nói thẳng ra là anh chỉ mang lại happy chứ không cung cấp được gia đình...
- Ha ha ha... trùng hợp là em cũng chỉ cần happy chứ không cần gia đình... let go!
Hoa khôi kẹp tay soái ca lôi thẳng vào phòng tổng thống... lúc này tự nhiên cả kho bảo bối của Trụi "mất linh" nhẫn Hắc Miêu "không" hoạt động nên Trụi không né được... dùng vũ lực rút tay ra thì lại cọ ngọn núi tuyết chân không bên trong nên "đánh mất" hết lực chống cự... hic hic... a mi phò phò... sắc tức thị không không tức thị sắc...
...
Bên trong phòng tổng thống Liên Châu dồn ép Tình Ca vào sát vách và cười ngạo nghễ, tự mình tháo gỡ váy áo trên hai vai cho chúng tuột xuống theo định luật Newton...
- Khoan từ từ... em sẽ hối hận á...
- Hừm... thiếu nợ thì phải trả... em treo giải thưởng 20 tỷ anh không chịu lấy nên giờ em phải dùng thân báo đáp...
- Em coi chừng... chút nữa sẽ khóc đó...
- Có sức chơi phải có sức chịu... mấy đứa bạn nói đau trước sướng sau...
- Ok... cứ nghe lời bạn xấu đi rồi chút ôm đầu khóc rống cho coi...
Xoạt!
Newton đã đúng về định luật... áo váy của Liên Châu quả nhiên rơi tự do xuống đất để lộ thân hình vệ nữ... cao 1,65 mét 85-61-88, nặng 52 kg, làn da trắng mịn như sữa dê...
Trụi nhìn không chớp mắt và rồi giơ tay đầu hàng số mệnh:
- Em là lần đầu đúng không?
- Đúng... anh phải nhẹ nhàng với em nha...
- Hừm... anh sẽ nhưng em cũng phải nhẹ nhàng với anh.
- ???
- Anh cũng là lần đầu...
- Lần đầu cái đầu của anh á... đồ sắc langggg...
Đại mỹ nhân tức giận lao vào b·ạo h·ành, Trụi rơm rớm nước mắt chịu đựng trong tủi nhục... ... ...
Nói đùa chút thôi chứ sau 20 phút dạo đầu sành điệu của soái ca là đại mỹ nhân đã mê man, mê mẩn và mê ly, nằm bẹp một chỗ run rẩy từng cơn cao trào không nhấc nổi cánh tay.
Trụi nằm kế bên cười hì hì:
- Sao rồi cô bé... chịu thua chưa?
- !!!
- Hừm... thua mà cũng không dám nhận sao... bây giờ ngừng lại nhé?
Liên Châu nổi khùng:
- Anh có phải đàn ông không... đến bây giờ mà còn dừng lại là sao?
- Thì dừng chân trên bờ vực chứ sao... anh sẽ là người đầu tiên của em nhưng em vẫn còn hoàn bích!
- Không... em ứ chịu... em muốn anh cơ!
- Ủa... rồi vầy là trả nợ 20 tỷ hay sao?
- Thấy ghét... anh ăn h·iếp em!
- !!!
Trụi im lặng ngần ngừ không biết có nên ra tay lạt thủ tồi hoa hay không...
- Anh làm sao vậy? Anh sợ cái gì... hay là chỗ đó của anh không xài được?
Đét!
Trụi vỗ mông trừng phạt và thực sự tức giận:
- Em thực sự là nghé con không sợ cọp... anh có sợ nhưng là sợ em yêu anh rồi lụy tình, tương tư khổ sở về sau...
- Thôi thôi anh ơi... em bận muốn c·hết làm gì rảnh mà tương tư...
- Rồi... lời này anh nhớ... miễn là sau này đừng khóc vì anh...
Liên Châu dở khóc dở cười chả hiểu tại sao Tình Ca lại quá quan trọng chuyện này... nàng thấy bạn bè quan hệ thoải mái rồi chia tay thoải mái chứ có phiền lụy gì đâu?!!
Trụi không lấn cấn nữa, ra tay giúp hoa khôi khai hoa nở nhụy cực kỳ nhẹ nhàng tình cảm... cả gian phòng lập tức vang vọng ma âm rên rỉ, sau đó đại mỹ nhân khóc lóc ỉ ôi rồi kêu gào vì bay lên thiên đường.
Liên Châu yếu hơn Tiểu Mỹ rất nhiều nên chỉ mới lên đến thiên đường tầng 1 đ·ã c·hết ngất b·ất t·ỉnh... đây đã là Trụi chỉ dám động đậy 1% công lực... Aizzz... Củ To Thần Công quá lợi hại, chắc chắn nó sẽ làm đại mỹ nhân ấn tượng khó quên cả đời...
...
Mỹ nữ ngủ... Trụi nhẹ nhàng đắp mền cho nàng, tội nghiệp ngủ mà nước mắt đầy mặt... hồi nãy đã bảo là khóc thét mà không nghe!
Bỏ đi tắm sơ, Trụi bước ra chuẩn bị trở về với Diễm tỷ... hic hic... tối nay từ chối nhiều lần để thủ thân cho Diễm tỷ mà không được!
Tay đặt lên cửa phòng Trụi phát hiện trong phòng có sẵn giá vẽ, giấy vẽ giống lần trước!
"Ủa... mình nhớ đem đi rồi mà ta? Khà khà... ông chủ muốn ta vẽ tranh tặng giai nhân nữa đây mà... thật là có tâm... ta cũng nên tặng quà kỷ niệm lần đầu giao lưu chứ!"
Lần này Trụi thử không vẽ tranh trước mắt mà là vẽ theo trí nhớ, có bánh quy thuần phục nên trí nhớ Trụi rất tốt, không cần Venus chiếu hình ảnh trong đầu thì Trụi vẫn nhớ rõ mồn một.
Khung cảnh chọn để vẽ là lúc ấn tượng nhất đêm nay: cảnh mỹ nữ mở cửa xe bước ra như một Hoả Phượng Hoàng xuất hiện... lộng lẫy... kiêu sa... nóng bỏng... bất tử...
Bút thần lay động, Trụi nhập tâm, nhân bút hợp nhất... hình ảnh trong ký ức dần dần hiện ra trên giấy vẽ.
Tác phẩm: Hoả Phượng Hoàng
Ngày: mùng 9 Tết 2025
Tác giả: Tiêu Dao Tử
Dọc bức tranh còn thêm vào câu đối:
Hoả Phượng tái sinh tâm như hoả
Liên Châu tỏa sáng hạnh như liên
(liên châu cũng có nghĩa là chuỗi hạt dây chuyền)
Một tờ giấy nhỏ ghi tái bút:
"Tạm biệt em, tặng em bức tranh làm kỷ niệm... luôn vui nhé baby... Tiêu Dao Tử"
...
Cửa phòng khép... một đoạn tình ngắn ngủi tạm khép, soái ca về với tình tỷ, mỹ nữ ngủ say với nỗi sung sướng ngất ngây.
Sáng mùng 10 thức dậy thì Tình Ca đã biến mất, Liên Châu cũng đã linh cảm được chuyện này nên không hề quá ngạc nhiên hay thương cảm... tất cả xem như một giấc mộng là xong!
Nàng nhỏm dậy thì thấy bàn bên giường có tờ giấy tái bút, nét chữ rồng bay phượng múa đúng style soái nhưng tiêu dao của Tình Ca.
- Oa... có vẽ tranh nữa sao?
Liên Châu trần trụi chạy đến giá vẽ, nó xoay tranh về hướng cửa nên nàng vừa vòng qua vừa hồi hộp... là tranh gì... đẹp hay xấu?
- Á...
Không nhìn thì thôi... vừa nhìn Liên Châu chỉ biết la hoảng một tiếng rồi không thốt ra lời được nữa...
Ôi trời... đây là nàng đó sao... sao đẹp kinh thế này...
Thật sự như một Hoả Phượng Hoàng trong hình hài con người luôn á... đặc biệt cây trâm Phượng Cầu Hoàng thật quá giống và quá sinh động...
Bức tranh to như này mà chỉ hoàn thành ngắn ngủi trong 1 đêm vậy sao?
Nhìn kỹ thêm thì Liên Châu phục sát đất khi người ta vẽ bằng bút bi... trời đất... đây là thiên tài hội họa cỡ nào đây???
Đến đôi câu đối... hic hic... từ ngữ phóng túng không quá trau chuốt nhưng rất bá đạo, đặc biệt là so sánh đức hạnh của nàng như hoa sen: trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn!
"Hí hí... khen gì mà khen dữ vậy chòi... khen kiểu này hóa ra cả Phượng Gia như vũng bùn sao? Nhưng mà nếu tính bên chú bác thì cũng tanh hôi thiệt!
A... mà không... còn một tầng ý nghĩa khác sâu hơn... ảnh muốn mình phải tự trọng, tự giữ trong sạch để đẹp và thơm như hoa sen, không bị nhuốm mùi tiền tài bạc bẽo..."
Cô nàng ngây thơ cứ suy diễn thật xa cuối cùng so sánh Tình Ca của nàng ngang ngửa với kiếm tiên Lý Bạch, văn võ song toàn, thiên hạ vô địch... ghê chưa!!!
Mãi hơn nửa giờ cô nàng mới tỉnh táo đi vào phòng tắm.
Dư vị tuyệt vời của tối qua vẫn còn nên cô nàng vui vẻ hát hò khe khẽ, nàng đâu biết Tình Ca của nàng đã khổ tâm nhờ Venus dùng sóng âm chữa trị cho nàng bớt đau bên dưới nên nàng mới thoải mái tận hưởng như bây giờ!
...
Mãi đến 9 giờ rưỡi Liên Châu mới cuộn bức tranh rời đi trong sự chờ đợi nôn nóng của ông chủ nhà hàng.
Nhân viên nào không biết nhìn thấy vậy liền trêu chọc nói ông chủ gấp gáp muốn thanh toán hóa đơn combo chí tôn... nhưng thật ra ông nôn nóng không biết Tiêu Dao Tử có vẽ bức tranh nào tặng mỹ nhân hay không... nếu có thêm tranh xuất sắc nữa thì ông càng dễ dàng thuyết phục con gái rượu qua đây vẽ tranh để phát triển sự nghiệp...
Đến chừng thấy tài nữ cầm cuộn tranh ra ông vui sướng run người... yaaaa... kế hoạch đặt giá vẽ sẵn đã thành công mỹ mãn... Tiêu Dao Tử đúng là vẽ đẹp và siêu nhanh!
- Xin chào Phượng tiểu thơ! Chúc cô một buổi sáng tốt lành!
- Xin chào buổi sáng ông chủ... cảm ơn ông và mọi người, bữa tiệc và phòng tổng thống quá tuyệt... tôi sẽ không thể quên được chúng! Bây giờ xin hãy cho tôi hóa đơn để thanh toán...
- Ô... rất xin lỗi tiểu thơ... cô không thể nhìn thấy nó được!
- Ủa... vậy tôi trả theo combo 50.000 đô kèm theo tiền boa hay sao?
- Cũng không thể thưa cô... tôi rất lấy làm tiếc nhưng hoá đơn đã không còn tồn tại
- ???
- Tiêu Dao công tử đã thanh toán chúng hết rồi!
- Sao... không thể được... các ông không thể làm như vậy... rõ ràng tôi mới là người đặt tiệc tại sao các ông đưa hóa đơn đòi tiền anh ấy?
(còn tiếp)