Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 150 (Xui Có Thưởng). Lời hứa ngày vu quy

Chương 150 (Xui Có Thưởng). Lời hứa ngày vu quy


6 giờ sáng Ngọc Hoa thức giấc hoảng sợ vì Trụi ca biến mất tuy nhiên thật nhanh nàng tìm được Trụi ca của nàng đang đứng tấn rèn luyện cực kỳ nghiêm túc, hai mắt nhắm nghiền an tĩnh như nhập thiền.

Ngọc Hoa âm thầm xuýt xoa... thì ra Trụi ca biết võ công và tu luyện nội công thật sự, hèn gì Nhất Ma phải kính nể cực kỳ, giao nàng ra để lôi kéo giao tình.

Ngọc Hoa nhẹ nhàng vào nhà tắm rửa, nấu nướng như một người vợ mới về nhà chồng đảm đang giỏi dắn, niềm vui được chăm sóc người thương hiện rõ trên nét mặt... càng biết sẽ chia ly Ngọc Hoa càng quý trọng từng phút giây ở bên nhau, nhưng chỉ là quý trọng trong thầm lặng chứ không phải đeo dính không buông không bỏ!

Đến 7 giờ xả công, Trụi tỉnh táo và cảm thấy... oa... trời ơi... rã rời cả người suýt đứng không vững.

Há miệng định chửi bới than khóc nhưng nàng thơ xứ Huệ đã bước đến đưa khăn lau mặt... Trụi đành nuốt lệ vào trong, giả vờ phong phạm cao thủ vô địch đứng yên hưởng thụ nhưng bên trong là đang hồi sức c·ấp c·ứu!

Ui má ơi... dù hack hết cỡ thì tập võ chưa bao giờ là ngon xơi hết cả!

Venus âm thầm cười... thực ra điều này là do nàng hơi tham lam, tăng cường độ luyện tập ngay từ đầu khiến chủ nhân ăn không tiêu... nếu chỉ thực hiện 1/3 hoặc 1/4 thì sẽ không có vấn đề gì!

Trụi không biết điều này, cứ ngỡ ai cũng như vậy... nhưng bù lại buổi tập ngắn ngủi này đã bằng người khác vật vã tập luyện cả tháng... nếu kiên trì như này 1 năm sẽ bằng người khác luyện tập vài chục năm hoặc bằng người ta luyện tập cả cuộc đời... đây cũng là lý do Venus tham lam bắt chủ nhân chịu khổ chút xíu...

Đi vào ngồi ăn cơm mà Trụi cứ ngỡ mình điều khiển thân thể của người khác... ăn một hơi 4-5 chén lủng luôn nồi cơm, hết sạch thức ăn làm Ngọc Hoa ngạc nhiên trợn mắt... Trụi ca quả nhiên là dân tập võ, ăn như rồng cuộn... mai mốt phải nấu nhiều hơn mới được.

...

Người là thép, cơm là sắt... phải có sắt mới rèn ra thép.

Ăn uống ào ào giúp Trụi khôi phục cơ thể nhanh chóng... sau đó ngồi ở mái hiên uống trà như một đại lão gia nhìn người đẹp lăng xăng rửa chén bát, lau dọn nhà cửa, ra hẳn ngoài sân tưới cây nhổ cỏ...

Tuổi 20 lại được Venus trợ giúp nên Trụi hồi phục rất nhanh, cơ thể như một cọng dây bị xoắn từ từ nhả ra và trở nên cường đại hơn.

Một cảm giác thoải mái tràn ngập toàn thân như kiểu sau khi chạy bộ, sau khi tập gym... đại lão gia ngồi gật gù nhâm nhi nước trà, thân an, mặt ăn, tâm an... nhưng hồn bất an...

Đến gần 8 giờ là Trụi ngọ nguậy ngứa ngáy bồn chồn... thở dài thật sâu, đại lão gia chấp tay sau đít ngoe nguẩy đi tắm rửa thay đồ... lần này không biết là trùng hợp hay định mệnh an bài mà Trụi còn có mỗi một bộ đồ sạch bằng da đen rất híp pi...

Aizzz... trong minh minh Trụi cảm thấy vận mệnh đang tác động gì đó nhưng biết làm sao đây... không tắm không thay thì mặc đồ ướt mồ hôi hoặc thay đồ cũ chua lè... hay là thử tìm bộ không chua?

Ặc... mới nghĩ đến đây đã thấy nàng thơ xứ Huệ gom hết đồ bỏ vào máy, xả nước, châm nước giặt... hic hic... ác thiệt...

Đành tắm thôi... thậm chí Ngọc Hoa còn hối thúc đưa đồ cũ để nàng giặt luôn á!

Tắm rửa nhưng tâm hồn bất an... thay bộ đồ full da càng thêm bất an bởi vì bộ này là đi xa, ai lại ngồi uống trà mà mặc chúng bao giờ?

8 giờ đã qua... nỗi bất an càng lớn... là bạch đạo truy đuổi hay là chuyện kia?

"Venus... cảnh giới chặt chẽ các con đường quanh đây 20 km... nếu thấy người tìm tới, báo ngay để ta đi trước!"

"Yes sir!"

Venus vâng dạ nhưng biết tỏng chủ nhân không phải vì bạch đạo truy đuổi, nếu vì truy đuổi thì chạy mất dép từ lâu chứ làm gì bồn chồn chi cho mệt!

...

8 giờ 15 phút... Trụi lọ mọ lôi gậy như ý ra kêu nó biến hình thành côn nhị khúc và tập tành theo giáo án cơ bản một cách siêu chậm.

Múa may quay cuồng điệu bộ không ngầu mà thành ra tấu hài... thế nhưng Trụi lại nhờ thế giảm đi nỗi bồn chồn... rồi lại ngay cái lúc không đề phòng nhất thì cú điện thoại không mong muốn nhất lại đến...

Giọng Long khàn đặc như bị ho cả tháng vang lên:

- Mày đâu rồi Nobita?

- Nha Tran.

- ???

- Tao gửi định vị nè...

- Trời ơi... thôi rồi... 400 km lận... chuyến này toang rồi...

Tới phiên giọng Trụi khàn đặc:

- Xong cái quỷ gì... tao đã nói tao đi du lịch, hết Đà Lat thì qua Nha Tran...

- Đ M... nửa tiếng nữa là tới 9 giờ... người ta rước dâu Xuka rồi... mày còn tít ngoài kia...

- Thì sao?

- Sao trăng cái éo...

- Thực ra là chuyện gì?

- Xuka nó nhờ tao nhắn mày một câu: còn nhớ lời hứa sẽ làm gì vào ngày nó vu quy không?

- Zời... sao không nhớ... Chaien làm cổng hoa... Xeko dựng rạp cưới...

- Còn mày?

- Tao... tao làm tài xế chở cô dâu...

- Rồi giờ tài xế đâu?

- !!!

- !!!

Tút tút tút tút tút...

Điện thoại đã tắt, tiếng "đâu đâu đâu" như có echo vang vọng khắp đầu Trụi... Trụi ngã người ra ghế, mặt mày méo xẹo...

Ngọc Hoa chạy đến hỏi han:

- Chuyện chi mô rứa anh?

- Aizzz... anh lỡ hẹn với người ta rồi... một cái hẹn rất quan trọng...

- Là tại vì em?

- Không... là tại anh...

Ừng ực... nước trà còn sót nên đắng ngắt... Ngọc Hoa nhu mì đi pha bình trà khác...Trụi thẫn thờ nhìn đồng hồ đếm thời gian trôi qua...

Bất ngờ Venus lên tiếng:

"Trụi ca từ lúc bước ra giang hồ... đã nói được thì tất làm được!"

"Ừ... nói được thì làm được..."

"Vậy giờ sao không làm... nếu muốn người ta sẽ tìm cách... nếu không muốn người ta sẽ tìm cớ..."

"!!!"

...

9 giờ kém, 14/2/2025.

Cách 400 km ở Nha Tran, phe bạch đạo cử đội chiến sĩ tìm đến nhà nhỏ để tìm hú hoạ xem có còn 9 ly hay không... nhưng khi đến nơi thì người không nhà trống...

Ở Sài Gon, trong xóm Bến Đò, ngay nhà nhỏ Yến mọi thứ đã sẵn sàng tươm tất để chờ đến giờ lành đón nhà trai đến.

Trong phòng cô dâu, Tiểu Muội đang chăm chút thêm cho nhỏ Yến, chủ yếu là trang điểm lại đôi mắt... hic hic... nó cứ khóc hoài kiểu này sao làm hả má ơi!

Long, Đào và Xeko cũng có mặt... Long tắt điện thoại nhún vai... nãy giờ mở loa ai cũng biết mọi chuyện.

Yến gần như đã tắt tiếng, giờ chỉ còn thều thào thật nhỏ:

- Ổng ở Nha Tran thiệt sao Chaien?

- Ừ... hơn 400 km...

Xeko chu mỏ:

- Có khi nào nó xài bảo bối giả vờ vị trí xa như vậy không... chút nữa nó tới liền á...

- !!!

Tất cả im lặng chỉ có Tiểu Muội là chửi bới:

- Trời ơi... đừng nói nữa ông Bảo kia... tao lạy mày Yến ơi... trôi hết phấn, nhòe hết mắt rồi...

Long lắc đầu: - Kệ nó đi Tiểu Muội... cứ coi như nó thương ba má không muốn xa nhà là được!

Xeko lại thì thào:

- 400 cây số... chong chóng tre bay không kịp nhưng còn cánh cửa thần kỳ...

Tiểu Muội điên đầu:

- Trời ơi... đi ra hết... đi ra hết để tui làm việc... tui khổ quá mà...

Long kéo Xeko đi, Đào ở lại phụ Tiểu Muội, nàng rất muốn hỏi tại sao mọi chuyện ra đến nông nỗi này nhưng không dám hỏi... hỏi nữa cô dâu xỉu luôn là toang!

...

9 giờ đã đến... đàng trai lũ lượt đi tới, quần là áo lượt, phú quý giàu sang... có luôn người thổi kèn đánh trống tưng bừng kiểu như rước dâu trong phim cổ trang.

Bà con lối xóm, đặc biệt là con nít bu đen bu đỏ để xem, bất ngờ là Đồ Thị cũng có mặt vì phải làm bà mai, chồng và mấy đứa con về Đài Lon làm việc và học hành.

Bà mai bình thường thì cười không thấy con mắt còn bà mai này mặt mày méo sẹo, có nét rất giống con trai méo mặt ở ngoài Nha Tran...

Cảm giác dẫn người ngoài cưới con dâu hụt của mình nó ác lắm...

Đồ Thị bây giờ cực kỳ ác cảm cái vòng vàng 1 cây được trả công đang đeo trên tay... càng ngày bà càng muốn ném... chắc chắc phải ném, đặc biệt là sau ngày hôm nay!

Tùng tùng cheng cheng...

Cô dâu chú rể

Làm bể bình bông

Đổ thừa con nít

Bị ăn đòn tét đít

Cô dâu ngồi khóc

Chú rể ngồi cười

Cô dâu năm mười

Chú rể chạy trốn...

Bài đồng dao quen thuộc được lũ trẻ hò reo càng lúc càng lớn... cô dâu ngồi trong buồng nhỏ càng nghe càng bấn lòng... bài này thuở xưa nàng cùng Nobita rống lên to nhất... vậy mà bây giờ Nobita đang ở đâu?

Chú rể đi sau bà mai, chống luôn cây gậy ba toong cho chắc không khác gì mấy ông hội đồng hay là Thạch Sáng lão gia, bộ hỉ phục màu đỏ, cái cầu hoa màu đỏ treo trên ngực ông ta trong thật buồn cười không hợp tí nào.

Đồ Thị dắt chú rể vào làm lễ... chú rể đeo thêm cọng dây chuyền cưới cả chục cây vàng cho cô dâu... trời ơi... nó nặng chình chịch không khác gì sợi dây xích cổ... thôi rồi... từ đây cổ đã đeo gông như chim vào lồng như cá cắn câu...

Cá cắn câu biết đâu mà gỡ

Chim vào lồng biết thuở nào ra

Từ đây xa mẹ xa cha

Em lấy chồng già anh có xót không?

Yến như con rối gỗ, đầu lẩm bẩm những câu thơ vô nghĩa, may phước mà mắt nó đã cạn nước mắt, được Đào và Tiểu Muội dặm vá ngon lành để đỡ làm xấu mặt giới trang điểm xóm Bến Đò...

Nhất bái thiên địa

Nhị bái cao đường

Phu thê giao bái

Rồi xong, dắt nhau đi ra xe hoa rước dâu, chạy lòng vòng hưởng thụ cảm giác lên xe hoa lần duy nhất trong đời sau đó ghé nhà hàng đãi tiệc cưới... cuối cùng về biệt thự mới mua để bắt đầu sanh quý tử cho nhà chồng!

Giọng Đồ Thị vang to rõ lãnh lót, Yến vẫn đơ như khúc gỗ, hoàn toàn tuyệt vọng... đến bây giờ Yến mới thấm thía câu gieo nhân gặt quả... hai má con chỉ thích lấy chồng giàu sang, cuối cùng đạt được như ý nhưng đổi lại cái giá quá đắt...

Ngay cả quan hệ với Nobita cũng là một chuỗi sai lầm...

"Giá như mình đừng thích Nobita...

Mà thích thì cũng ít ít đừng nhiều...

Mà có nhiều cũng im lặng đừng nói ra...

Có nói thì cứ vờ như nói chơi đừng nói thật...

Có nói thật cũng đừng ép Nobita phải bỏ trốn... hu hu... Nobita ơi... em muốn nhìn anh một lần trước khi bước lên cái xe hoa c·hết tiệt ngoài kia...

Anh đang ở đâu... cánh cửa thần kỳ đâu... mau mang Nobita về đây...

Chỉ còn vài mét nữa thôi... Yến ơi... mày hãy bỏ chạy đi... bỏ chạy rồi trốn dưới gốc khế... trốn như ngày xưa để chờ Nobita hiện ra... phải... phải... ta phải trốn thôi..."

Suy nghĩ nhanh như chong chóng... cách xe hoa 3 mét Yến bỗng nhiên nở bùng sức sống trong hai mắt, nàng giãy dụa khỏi tay gầy yếu của chú rể già, hai tay xách váy co giò bỏ chạy...

???

???

???

(còn tiếp)

Chương 150 (Xui Có Thưởng). Lời hứa ngày vu quy