Đại Náo Từ 1960
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 164 (Xui Có Thưởng). Chuyến "bay" bất ổn
Chuyện này là sao?
Trụi tỉnh lại sau đó ngạc nhiên... sao Tiểu Gia là nhà siêu cấp lại không có cách âm?
- Hello cô giáo...
"Ok thôi... tối qua ta múa côn nhị khúc đã có cảm giác hơn rồi."
Cùng lúc đó Bảo Xeko đang đi theo đuổi niềm đam mê xe PKL với bạn gái hot girl... sau đó vào vũ trường, cắn chút xíu kẹo để quẫy... chỉ cần chút xíu kẹo lắc thì cũng đủ với tay mới như Bảo nhưng hot girl thì phải cả viên.
- Hì hì... tại ba mẹ nói to thôi chứ con nghe lén gì đâu!
Ngó qua bạn gái thấy nó vẫn phê pha bình thường... vậy là kẹo không có vấn đề... bối rối không biết làm sao Bảo phải rời sàn nhảy về chỗ ngồi chịu trận giữa hai cảm giác quá quái đản, trái ngược nhau hoàn toàn.
"Vậy là quá tốt... có lẽ Trụi ca chuẩn bị nhập môn rồi..."
- Dạ đúng... em sẽ thử dạy chỗ anh buổi tối trước... nếu ổn và cần thiết thì em nghỉ luôn ở trường.
Người ba giật mình ngoắc tay kêu con gái nãy giờ vừa dọn dẹp vừa nghe lén:
Tối thứ Bảy 15/2, tại một hẻm cụt nhỏ ở Sài Gon, cô giáo trẻ dạy Anh văn cấp 1 đang lui cui lau dọn nhà cửa thì ba mẹ nàng than ngắn thở dài với nhau:
Nếu không lắc tập thể cũng có chơi Ke tập thể... rồi đường nào cũng tới quan hệ bừa bãi, hại não và tàn đời.
Bảo như kiểu có hai hệ điều hành, một hệ đang phê nhưng hệ còn lại thì cực tỉnh và cực kỳ khó chịu...
- Chứ ai mới bữa bắt em gọi là Hào ca?
Bảo đổ mồ hôi lạnh thay vì mồ hôi nóng vì quẫy. Bảo biết có gì đó đang xảy ra trong người nhưng không biết đó là gì, chỉ thấy bất an, bực bội, đầu thì tỉnh táo dù cơn phê kẹo vẫn còn đó.
Kiểu chơi này rất khác kiểu chơi tập thể... nếu là tập thể thì có thể sử dụng tiếp tục kẹo lắc nhưng có kích d·ụ·c... giá đắt và khiến mọi người cứ cởi tung đồ rồi quan hệ bầy đàn... hoàn toàn không xài bao... rất phê nhưng hoàn toàn sa đọa và dễ nhiễm các bệnh lây truyền qua đường t·ình d·ục.
Chắc là có, cũng giống như dị ứng thuốc và thức ăn vậy thôi...
May mắn cho Bảo, lăn lộn một hồi cơn phê giảm bớt, ghê tởm cũng giảm nhiều, bạn gái lăn ra ngủ như c·hết... Bảo cũng quá mệt mỏi ngủ th·iếp đi khi trời đã gần sáng.
Trụi hoạt động hết công suất, công thành đoạt lũy... không khí phòng ngủ lập tức thiêu đốt hừng hực... Yến kêu gào khản cổ nhưng làm gì có ai nghe đâu mà cứu nó...
- Tui sợ ngựa quen đường cũ... nó thề thốt cả chục lần rồi mà có bỏ đâu.
- Con... con sợ...
- Aizzz... nhục kiểu này tui hết dám ra đường...
...
...
Thử uống rượu... oà... muốn ói bà cố... phải chạy vào toilet nôn thốc nôn tháo... may sao nhờ nôn nên cảm giác phê kẹo giảm bớt... mà cơn phê giảm thì cảm giác ghê tởm trong tâm hồn cũng giảm...
- Ông đừng nói vậy... hàng xóm láng giềng thông cảm cho mình... họ nói làm biếng b·án t·hân mới nhục, cái này là đi làm trả nợ... nhục là nhục làm khổ cha mẹ em gái, giờ không làm khổ nữa là được.
Chơi với nhau vài tuần, Bảo đã hiểu rất rõ bồ mình và mấy nhỏ hot girl tương tự... tụi nó trẻ đẹp có số má, không thích chơi bầy đàn mất giá và mau tàn... chỉ cặp kè riêng với soái ca nhiều tiền, chịu chơi, chịu chi nhưng sinh lý phải mạnh... chỉ cần thiếu một trong các chỉ tiêu trên là tụi nó "say goodbye" ngay để đỗ bến mới.
Nghĩ vậy nên Bảo yên lòng trở về ghế ngồi uống rượu giải sầu... Bảo biết mình không phải 9 ly, chỉ hớp nhâm nhi nếu không lát nữa cập bến vào khách sạn nằm ngay đơ chắc bồ bỏ luôn là cái chắc.
...
Giữa hai mẹ con đã gỡ nút thắt nhưng thật ra vẫn chưa có gì nhiều để nói chuyện, vết rách quá khứ vẫn còn ở đó... cần chờ bụi thời gian lấp đầy khe hở...
Sau vài giờ sau rời vũ trường đáp bãi khách sạn, Bảo cùng hot girl bắt đầu màn thứ hai: hít tí Ke để bay và lăn ga giường.
- Dạ không... con sợ đi dạy chỗ ảnh rồi nghỉ dạy ở trường.
- Mẹ ơi... không phải đâu... con là cô giáo, ảnh giới thiệu cho con đi dạy.
Ba: - Đúng vậy... ba nhớ người đó lì xì nguyên cục tiền... chắc là 50 triệu.
- Biết làm sao bây giờ hả ông... nó đi làm vịt phục vụ quý bà kiếm tiền trả nợ mà... lúc trước nó chơi bài bạc đề đóm sướng tay thì giờ phải làm người ta sướng lại để trả nợ!
Phành... phạch...
Ba: - Nó có đòi hỏi gì con không?
- Tui với bà không dạy được để ngoài đời người ta dạy nó... hy vọng trả nợ xong lần này nó tởn tới già...
Kẹo vẫn phê nhưng cảm giác ghê tởm lấn át hơn hẳn...
Tắm rửa leo lên giường ngủ, không ngờ mới thiu thiu Trụi đã bị nhỏ Yến t·ấn c·ông.
Chương 164 (Xui Có Thưởng). Chuyến "bay" bất ổn
Người mẹ kéo con gái ngồi xuống vuốt mái tóc huyền của con rồi nhẹ nhàng hỏi thăm:
Vậy nên hot girl đỉnh cao thích chọn bay riêng vừa an toàn vừa chơi bền... tuy nhiên đêm nay Bảo bị trục trặc... bạn gái bay tốt và đã sẵn sàng còn Bảo thì ôm toilet ói vì ghê tởm.
Suy nghĩ của Bảo rối tung vì một bên "bay bay" một bên ghê tởm... Bảo rửa mặt... cố gắng chạy ra lăn thử ga giường.
Hằng lắc đầu: - Con cũng không biết rành lắm nhưng con với ảnh thực sự không có gì!
- ??? (đọc tại Qidian-VP.com)
Mẹ: - Ủa... nó giới thiệu cái gì... nó là dân anh chị, không lẽ kêu con đi vũ trường quán bar?
- Thì mới bị đó thôi... thực ra em có phải là cô giáo hay không?
Thôi c·hết... vừa nãy dị ứng kẹo bây giờ lại dị ứng Ke... sao lại thế này?
- Hay quá... anh cũng đang liên hệ thuê kho hàng để làm khu dạy học, em chờ anh thuê được sẽ gọi điện kêu em đến, lúc đó chúng ta bàn bạc kế hoạch làm phòng học... sẽ có thêm một người bạn của anh tham gia làm nhà trẻ kết hợp với dạy Anh văn, như vậy càng đông vui!
Kê tướng quân gáy lảnh lót kêu réo chủ nhân thức dậy.
Người mẹ đau lòng vuốt thêm tóc con gái:
Trụi đang múa côn nhị khúc chầm chậm theo giáo trình thì điện thoại reo, nhìn vào thấy là của cô giáo hot girl, Trụi cười hắc hắc nghỉ tay và bắt máy.
- Lại đây luôn đi cô nương, nghe lén hoài...
Bảo thử uống nước... không bớt.
Ba: - Con than với nó thiếu tiền sao?
Trường hợp nhỏ bồ này cũng vậy, lúc Bảo nổi bật với đèn laser lần đầu tiên, nó đang cãi nhau to với thằng bồ cũ chuyện ghen tuông gì đó, thấy Bảo cũng ok vậy là leo lên xe cho bỏ ghét... không ngờ làm đại vậy mà câu được một cậu ấm đúng nghĩa, máy móc còn zin cứng khừ, tiền bạc không thiếu, chịu chi và sẵn sàng theo đuổi các cuộc chơi hết mình...
"Whao... nghe quá có lý!"
- Dạ... vậy em chờ anh gọi điện ạ!
- Aizzz... nhìn nhà mình là biết ngay thiếu tiền rồi... con không than thiếu tiền mà than đi dạy bị áp lực nhiều quá... mới dạy qua học kỳ thứ hai mà con đã bắt đầu rụng tóc nhiều luôn á!
Bảo bắt đầu hoài nghi cơ thể mình đang kháng cự lại kẹo lắc... vụ này trên thế giới có sao?
- Lần này khác, có bạn trai con Hằng rồi... nếu nó bài bạc nữa thì tui gọi nhờ người ta ngay!
Whao... vậy là dụ dỗ được một hot girl cô giáo rồi!
- Wa... gọi bằng Trụi ca luôn à? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Dạ không... ngược lại ảnh còn giới thiệu việc làm cho con nữa.
Ò ó o o o o...
Đêm trôi qua bình yên, nhỏ Yến giả vờ nằm ngủ quên trên giường ngủ chính, Đồ Thị đã về sau khi bơi lội thỏa thích... (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ông hết trách người ta rồi à?
- Điều gì?
"Trụi ca... đến giờ luyện tập rồi... vụ cách âm này nhà trong tương lai được tối ưu vô cùng hiệu quả... tức là lúc nào cần thì mới cách âm ví dụ như: cải vã, ân ái, bàn bạc chuyện quan trọng hoặc khi bị tiếng ồn bên ngoài quấy phá... còn lúc bình thường vẫn cứ để nguyên âm nguyên vị để có sự tương tác tự nhiên giữa bên trong và bên ngoài nhà ví dụ như nghe được tiếng chim hót, gà gáy, nước chảy... như vậy mới giống cuộc sống bình thường chứ không phải đang ở trong một cái hộp kín mít!" (đọc tại Qidian-VP.com)
- Hả... vậy đây không phải là cô giáo dễ thương à... là cuộc gọi l·ừa đ·ảo đúng không?
...
Hằng cười nhí nhảnh: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Phải... phải... vậy được chưa Trụi ca?
(còn tiếp)
"Nhưng ta vẫn còn nỗi ám ảnh côn đập vào đầu..."
- Ôi... cô giáo gì đâu anh...
- Thằng Hai mới nhắn về mọi việc vẫn ổn nhưng mệt lắm...
- Ông nói đúng nhưng có điều...
Mọi thứ càng ổn hơn khi Bảo bắt đầu buôn bán đèn laser kiếm lời... có nguồn thu nhập ổn định nghĩa là tình cảm đôi mình sẽ thêm dài lâu...
- He he... anh quên... tối nay gọi cho anh chắc là đã có quyết định rồi đúng không?
- Thôi đừng xạo... cái người kia là sao?
"He he... lại có lý... let go..."
"Trụi ca... mặt trời sắp mọc mình tranh thủ luyện tập đi á!"
Thay vì phê kẹo quẫy đùng đùng như mọi lần thì tận sâu trong tâm hồn Bảo một cảm giác ghê tởm kinh khủng nổi lên.
Ba: - Con sợ thằng nhóc đó?
- Tui thấy người ta hình như không phải bạn trai con Hằng.
Venus vừa nhắc nhở chủ nhân vừa giải thích luôn:
Hằng chần chừ hổm rày, giờ có ba mẹ khuyến khích nàng bắt đầu lấy can đảm lấy điện thoại ra liên lạc...
- Hết rồi... hai tuần nay tui đã nghĩ kỹ... thuốc đắng dã tật là đúng... thằng Hai phải tự chịu trách nhiệm cho việc nó làm... tui và bà càng bao bọc thì càng hại nó!
- Ông thiệt là... hôm qua 14/2 lễ tình nhân, mấy đứa nhỏ trong xóm đi chơi nhận quà, nhận hoa tùm lum... con gái mình nằm chèo queo cả buổi tối á!
- Ha ha ha... ai mà lừa nổi anh?
Oài... sợ nhỏ này thiệt chứ... sáng hôm qua trên sô pha cửa hàng, tối hôm qua thì trong nhà lá... giờ lại khai trương giường mới trong nhà mới... bố nhịn mày lâu lắm rồi đấy... chuyến này tới công chiện luôn!
Hai ông bà nhìn nhau ngạc nhiên, sau đó hỏi han tìm hiểu cuối cùng khuyến khích con gái can đảm thử vượt rào một lần, dù sao còn trẻ, lỡ lạc lối chút đỉnh thì vẫn có thể quay lại... biết đâu thành công, được dạy học, lãnh lương cao mà không bị áp lực từ trường học và từ hệ thống giáo d·ụ·c như bây giờ!
- Ừm... bai bai...
"Dễ ẹt... Trụi ca điều khiển cho gậy như ý làm thành côn nhị khúc nhưng lại mềm mại bên ngoài, lúc đó tha hồ mà múa, lỡ có trúng cũng không đau á!"
- Thì lúc đó con đã nói rồi chỉ quen biết sơ sơ vài lần không phải bạn trai!
Ngay lúc này lập tức xảy ra vấn đề...
- Nếu không làm bạn trai sao lại vì nhà mình bỏ công bỏ của ra như vậy?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.