Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 143. Giận dữ ra tay

Chương 143. Giận dữ ra tay


- Trời ơi, sao các tỷ muội không ai sợ chúng vậy? Đó là phần tử khủng bố, g·iết người như ngóe đó! Đặc biệt là Tần tỷ và Lâu tỷ, hai tỷ đang có thai, sao lại che chở cho ta làm gì?

- An muội đừng quá lo lắng, ta xem chúng chỉ muốn bắt giữ chứ không bắn g·iết á·m s·át gì đâu, chắc chắn Giang lang sẽ giải cứu chúng ta ngay thôi.

- Tần tỷ, ta đã biết, ta không hoảng hốt nữa, nhưng tỷ đừng che trước người của ta, tỷ đang có bầu, người phải đứng ra che chở phải là ta mới phải.

Lâu Hiểu Nga đứng kế bên nghe vậy liền lắc đầu phản đối:

- Không được đâu An muội, muội không hiểu rõ tình hình, chúng ta tuy yếu đuối bầu bì, nhưng chúng ta đao thương bất nhập, s·ú·n·g đ·ạ·n bất xâm, muội cứ đứng phía sau cho an toàn.

- Hả? Cái gì mà đao thương, s·ú·n·g đ·ạ·n không xâm nhập được? Chẳng lẽ lại là phép thuật thần kỳ của Giang thủ tướng nữa sao?

- Ha ha ha... chính xác là như vậy! Chúng ta hoàn toàn an toàn, đừng lo sợ! Chỉ tiếc là quá trời món ngon vật lạ ở đây mà chúng ta chưa kịp thưởng thức hết, gặp phục kích kiểu này thì thế nào Bình An cũng bắt cả nhà quay về cho coi.

- Hiểu Nga muội nói quá đúng, mấy món ăn này ngon và lạ lắm, ta còn muốn ăn chúng nữa làm sao bây giờ?

- Hoài Như tỷ, hay là chúng ta nói cho Bình An, kêu chàng dặn dò phó thủ tướng U Nu, khi nào ông ta cuối tuần rảnh rỗi bay qua tìm Bình An nhậu nhẹt hát hò, thì mang theo một ít để chúng ta thưởng thức nhỉ?

- Ha ha ha... tuyệt vời, Hiểu Nga muội đúng là thông minh đỉnh ngộ, chuyện đơn giản thế mà ta cũng không nghĩ ra được.

- Hi hi hi... Đại tỷ đừng quá khen, ta chỉ là khôn vặt, không đáng nhắc đến đâu...

Jessica Alba nhìn hai vợ bầu của thủ tướng trò chuyện thoải mái, không chút lo lắng giữa một rừng họng s·ú·n·g đen ngòm, đ·ạ·n đã lên nòng... mà nàng hết biết phải nói gì.

Không lẽ Giang thủ tướng mạnh mẽ như vậy mà các bà vợ cũng mạnh như vậy? Họ hoàn toàn coi kẻ địch khủng bố là không khí hay sao?

Phía đối diện, các kẻ địch đang bao vây phục kích và b·ắ·t· ·c·ó·c thành công nhóm mục tiêu thì hả hê vô cùng.

Hai kẻ đứng đầu tổ chức cuộc phục kích này cười nói với nhau:

- Jack, lần này CIA cử ta qua đây làm nhiệm vụ cấp tối cao, nhưng không ngờ lại dễ như ăn pizza. Hành trình của mục tiêu quá rõ ràng, nguồn tin thu được từ Đại Thịnh đế quốc có hơn mười chỗ, toàn là chính xác 100% độ khó có thể nói hầu như bằng 0.

- Ha ha ha... The Hunter, ta cũng cảm thấy lần này CIA phái ngươi, một vị át chủ bài của tổ chức, qua đây làm nhiệm vụ này là hoàn toàn lãng phí. Có tổ chức của ta ở đây rồi, muốn người có người, muốn vũ khí có vũ khí, thì có gì mà không làm được. Hệ thống an ninh bảo mật của Myanmar hoàn toàn là thùng rỗng kêu to trước mặt của ta.

Đối với ta nó có trăm ngàn lỗ thủng, cả chính phủ Myanmar từ trên xuống dưới ta muốn mua chuộc ai mà không được, chỉ cần ta cầm đô la xanh mượt trên tay vung vẫy, là tất cả đều cúi đầu hợp tác thuận lợi, chỉ trừ có một kẻ, đó là thủ tướng U Nu.

- Jack, ngươi có thôi đi không, ngươi mà mua được thủ tướng U Nu thì Mỹ quốc đã mua được cả cái Myanmar này rồi còn gì. Nhưng ta báo riêng cho ngươi biết trước một tin tức tối mật, nó hoàn toàn không tốt lắm đối với ngươi đấy.

- Tin gì mà ghê vậy? Không lẽ CIA muốn cắt chức ta? Ha ha ha... Nếu cắt chức thì ta về vườn, hạ cánh an toàn. Chỉ sợ...

- Không phải thủ tiêu ngươi đâu, đừng có nghĩ quẩn. Tin mật ta nghe được là sắp tới kinh phí hoạt động của ngươi bên này sẽ bị cắt giảm 50-80% đấy.

- Cái gì? C·h·ế·t tiệt... Sao không cắt chức ta mà đi cắt kinh phí? Cắt 50-80% thì còn đếch gì mà hoạt động?

- Hừ, ta còn nghe có người đòi cắt đến 80-90% nữa kìa. Bây giờ ngân sách của Washington căng thẳng lắm, bị nghèo sắp cháy túi hết rồi.

- Ôi trời, nếu mà cắt 80-90% thì ta về vườn luôn cho khỏe, làm nữa chi cho mệt.

- Ngươi về vườn thì quá sướng rồi. Gần chục năm nay ngươi làm mưa làm gió bên này, trong tay tung ra từng đống từng đống đô la, kiểu gì mà không rơi rớt đâu đó, ta biết chắc ngươi mập đến phát phì. Chỉ có ta là khổ, chuyên làm nhiệm vụ cấp cao, nhìn thì ghê gớm đấy nhưng chỉ hữu danh vô thực, đói nhăn răng ra đây.

- Ok... ok... nếu đói thì đợi qua vụ này ta về vườn, ngươi cũng xin về vườn sau đó đi theo ta.

- Theo ngươi làm gì? Đừng nói là ngươi sợ bị ám sát rồi kêu ta làm cận vệ kiếm cơm nha. Ta ghét làm cận vệ cho mấy cha nhà giàu lắm, thà làm cận vệ cho nữ ca sĩ, nữ diễn viên xinh đẹp còn ngon ăn hơn.

- Hừ, ngươi quá xem thường Jack này rồi, ta có vài chục thân phận, lại thường xuyên hóa trang, chỉnh sửa gương mặt thì ai kiếm ra được ta mà ám sát? Ta muốn hợp tác với ngươi thành lập công ty lính đánh thuê, cái đó mới kiếm đủ tiền dưỡng lão, ok?

- Ok ngay thôi, ý tưởng quá tuyệt, vừa an toàn, vừa tự do lại hốt bộn tiền, tốt nhất là qua bên California định cư, bên đó miễn thuế 100% thiên đường cho người giàu đấy.

- Ậy ậy... nhưng giờ chúng ta thành công b·ắ·t· ·c·ó·c người nhà của Giang Bình An thủ tướng, không phải là để phía Washington lấy lại California hoặc ép tên thủ tướng này hủy bỏ miễn thuế ở California sao?

- Ờ ha, thế thì c·h·ế·t bà luôn rồi, giờ b·ắ·t· ·c·ó·c hay không b·ắ·t· ·c·ó·c nữa đây?

- Ta cũng không biết, nếu Washington thành công thì mất bà nó cái thiên đường miễn thuế California rồi...

...

Trong lúc hai kẻ đứng đầu nhóm b·ắ·t· ·c·ó·c Jack và The Hunter rối rắm, vừa muốn hoàn thành nhiệm vụ vừa muốn phá bỏ nhiệm vụ thì bên kia Giang Bình An nhận được tin nhắn qua điện thoại báo nguy của Hà Vũ Thủy.

Ngay lập tức hành trình lắp đặt các tòa nhà dừng lại, còn đến 52 tòa nhà chưa lắp đặt.

Giang Bình An ngồi yên trong xe bay nhắm mắt lại mở ra bán kính thu hút vật phẩm của cửa hàng ảo để điều tra, hắn chủ yếu tập trung điều tra ở thủ đô Yangon của Myanmar.

Chỉ trong phút chốc, tình hình hiện trường b·ắ·t· ·c·ó·c đã hiện lên rõ ràng với tất cả người tham gia trong đó, Giang Bình An thấy vợ con vẫn an ổn thì vui mừng nhẹ nhõm, hắn không cần biết xanh đỏ vàng trắng gì cả, lập tức thu hút hết người trong hiện trường vào không gian trữ vật, kể cả vợ con để đảm bảo an toàn cho họ.

Phó thủ tướng U Nu ở kế bên không hiểu chuyện gì cả, ông chỉ thấy đột nhiên Giang thủ tướng dừng lại, không tiếp tục cuộc hành trình mà chỉ nhắm mắt dưỡng thần không nói chuyện.

Phó thủ tướng U Nu trong bụng bỗng nhiên lo lắng vô cùng, ông dự cảm được hình như đã có chuyện xấu xảy ra, rất có thể là phía các người nhà của Giang thủ tướng xảy ra chuyện...

Tuy thắc mắc cồn cào trong lòng nhưng phó thủ tướng U Nu vẫn cố kiềm nén không lên tiếng, để Giang thủ tướng có thể tập trung xử lý gì đó.

Quả nhiên không bao lâu, Giang Bình An đã mở mắt ra, trợn lên dữ tợn, thông báo một tin chấn động:

- Quả thật là quá to gan! Có một đám khủng bố vũ trang dám b·ắ·t· ·c·ó·c vợ con của ta.

- Trời ơi, b·ắ·t· ·c·ó·c sao? Thế người nhà của ngài ra sao? Có an toàn không?

- Ngài U Nu đừng lo, mọi việc đã kết thúc, bọn khủng bố b·ắ·t· ·c·ó·c đó đã bị ta hốt gọn hết rồi. Cả vợ con của ta cũng đã an toàn tuyệt đối.

- Ơn trời phù hộ, không có chuyện gì thì quá tốt rồi!

- Ngài đã quên ta có tặng ngài Bình An ngọc phù sao? Vợ con ta cũng có chúng, nên nếu dùng vũ lực thì cũng không sao đâu, chỉ là sợ kinh động vợ cả và vợ hai của ta thôi, hai nàng đang mang bầu, không thể bị lo lắng quá mức sẽ làm ảnh hưởng thai nhi.

- Hừ, đúng là một đám khủng bố đáng chế! Ngài mới qua đây mà chúng đã xếp đặt b·ắ·t· ·c·ó·c khủng bố, như vậy chắc chắn có sự rò rỉ thông tin và tiếp tay của phía Myanmar, ta vô cùng xin lỗi ngài và gia đình.

- Không... không... ngài U Nu đừng quá cảm thấy có lỗi. Tình hình rối ren của Myanmar thì hai ta đã có dự kiến rồi. Lần này ta chẳng những bắt hết cả trăm kẻ khủng bố b·ắ·t· ·c·ó·c mà còn hốt luôn nguyên cả phái đoàn tiếp đón của Myanmar nữa, trong đó chắc chắn có kẻ phản bội. Đợi ta hỏi rõ các thê tử rồi sẽ thả những người vô tội ra, trả lại Myanmar.

- Ta rất hối tiếc đã để xảy ra điều này. Đây hoàn toàn là do lỗi của chính quyền Myanmar gây ra.

- Ta thấy chưa chắc đâu, trong này chắc chắn có thêm những kẻ tiếp tay khác nữa...

Chương 143. Giận dữ ra tay