Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 144. Miễn phí

Chương 144. Miễn phí


- Ta thấy chưa chắc đâu, trong này chắc chắn có thêm những kẻ tiếp tay khác nữa ...

- Ý của ngài là?

- Ta và gia đình vừa qua đây đã bị mai phục, khủng bố b·ắt c·óc. Như vậy chắc chắn phía bên Đại Thịnh đế quốc có một hoặc nhiều người rò rỉ thông tin. Ta sẽ cho người rà quét kỹ hơn nữa trong những thân nhân, có ai vô tình tiếp xúc với gián điệp để lộ ra tin tức để xử lý mới được.

- Ồ, vậy thì hay quá. Nhưng theo ngài, lần này ai là kẻ chủ mưu?

- Khà khà khà... kẻ thù địch của ta quá nhiều. Ta cũng lười quan tâm, có thể là Bắc Kinh, Washington, Moskva... không biết được và ta cũng không thèm quan tâm làm gì cho mệt.

- Vậy ngài định xử lý thế nào bọn khủng bố b·ắt c·óc và đám quan chức, binh lính Myanmar phản bội? Ngài có thể giao cho ta xử lý chúng không?

- Không thể. Ta nghĩ giao cho ngài U Nu xử lý chỉ là làm điều thừa, vì các tay chân thân tín của ngài cũng chưa chắc tin được. Vì thế ta sẽ gom hết chúng qua Niger, bỏ vào sa mạc Sahara, cho chúng lao động công ích bên đó tầm 5-10 năm, chuộc lại lỗi lầm của mình cũng như góp phần trồng cây xanh bảo vệ môi trường cho trái đất.

- Hảo hảo hảo... Giang thủ tướng, ngài xử lý như vậy rất nhanh gọn lẹ, không cần biết đối thủ là ai, chỉ cần chúng vươn vòi ra phá đám là ngài chặt đẹp hết. Nhưng ta rất tò mò một chuyện, vì sao khi nãy chúng ta không quay về để giải cứu các phu nhân và các con của ngài?

- Ha ha ha... Không cần phải như vậy. Ta có chút thủ đoạn có thể xử lý từ xa. Ví dụ như tuy hiện giờ chúng ta đang ở đây, nhưng ta biết phía Hano xa xôi kia, chủ tịch Hà đang cho cá trong hồ ăn đấy.

- ???

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác ngờ ngệch của phó thủ tướng U Nu, Giang Bình An quyết tâm chứng minh bằng một cách cực kỳ đơn giản: gọi điện thoại video thông qua tín hiệu vệ tinh nhân tạo.

Chiếc điện thoại cảm ứng không xa lạ gì đối với phó thủ tướng U Nu, bản thân ông ta cũng có một chiếc do Giang Bình An đưa tặng để tiện việc liên lạc, trong đó thao tác gọi điện thường và gọi điện video là hai thao tác cơ bản nhất. Chắc chắn khi gọi video, phía bên kia chủ tịch Hà đang làm gì sẽ biết được ngay lập tức.

Chỉ tíc tắc bấm gọi đã xong, phía đầu dây bên kia chủ tịch Hà bắt máy, hình ảnh hiện lên thấy rõ mồn một ao cá phía sau lưng của chủ tịch Hà.

- Xin chào Giang thủ tướng.

- Chào chủ tịch Hà, ngài đang làm gì vậy?

- Ha ha ha... ta ra thăm và cho cá ăn.

Lúc này phó thủ tướng U Nu chen vào hỏi thăm:

- Chủ tịch Hà, ngày nào ngài cũng cho cá ăn giờ này sao?

- Không, thường ta cho ăn sớm hơn, nhưng hôm nay có việc đột xuất nên phải cho ăn trễ...

Sau vài câu chào hỏi nữa, hai bên cúp điện thoại.

Cú trang bức khoe khoang này của Giang Bình An làm phó thủ tướng U Nu phải trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc.

"Trời ơi quá trâu bò... Giang Bình An thủ tướng tài phép vô biên, ngồi ở đây mà có thể biết và giải quyết việc xa tận ngàn dặm, vạn dặm. Hèn chi chẳng có kẻ địch nào có thể x·âm p·hạm Đại Thịnh đế quốc và S quốc được.

Vậy sau này Myanmar có thể kê cao gối mà ngủ, an tâm phát triển. Lúc đó ta cũng yên lòng qua California phát triển bên đó, trợ giúp Giang thủ tướng lo liệu việc trong Liên Minh Thịnh Vượng."

...

Trong khu vực đang diễn ra sự kiện khủng bố b·ắt c·óc ở thủ đô Yangon, bỗng nhiên mọi người liên quan đều bị biến mất hết, cũng may đây là khu khá hẻo lánh, bọn khủng bố b·ắt c·óc đã có c·ách l·y hết khu vực xung quanh nên không gây ra quá nhiều xáo động.

Mọi người dân không chú ý lắm khu vực này vì họ đang bàn tán xôn xao chuyện Myanmar gia nhập Liên Minh Thịnh Vượng.

- Nghe nói nước ta đã gia nhập vào Liên Minh Thịnh Vượng của Giang Bình An thủ tướng rồi phải không?

- Phải, các đài phát thanh phát hình đã tuyên truyền mấy ngày nay rồi, đặc biệt là đài Đại Thịnh Tin Tức. Đài đó là của Đại Thịnh đế quốc, nó phát sóng toàn thế giới, luôn luôn nói đúng sự thật.

- Ha ha ha... chuyến này người dân Myanmar của chúng ta khỏe rồi, nghe nói gia nhập vào Liên Minh này thì người dân ai cũng sẽ có nhà ở, có cơm ăn, có đủ việc làm, lại lãnh lương cao.

- Đúng đúng, chẳng những vậy mà đất nước còn yên bình không ai dám nổi loạn, không ai dám tới x·âm p·hạm.

- Cái đó thì chắc chắn rồi. S quốc bị chia cắt Nam Bắc mười mấy năm, vừa gia nhập Liên Minh là hoà bình thống nhất ngay lập tức. Sau đó đế quốc Mỹ kéo thêm 7 nước nữa tới đánh mà thua tơi tả, bị hốt trọn ổ mấy triệu binh lính luôn, ghê gớm thật.

- Ê, mấy người bàn tán chuyện quốc gia và quốc tế đại sự nhiều như vậy, có phát hiện điều gì không?

- Hử, điều gì?

- Thì nhờ cái đài Đại Thịnh Tin Tức mà chúng ta mới nắm bắt được tình hình quốc gia và quốc tế đó. Toàn tin xịn không hà. Tui khoái nhất hồi coi truyền hình trực tiếp cả trăm nguyên thủ quốc gia, lãnh đạo của liên quân tám nước b·ị b·ắt đi lót gạch làm đường đó, coi đã thiệt. Ha ha ha...

- Còn phải nói nữa, lúc đó ai rảnh là chạy đi coi ngay, coi riết rồi thuộc mặt từng tổng thống luôn.

- Mà ta phải công nhận, mấy cha tổng thống đó lót gạch xấu hoắc hà. Thua ta xa lắc. Mấy bữa đó ta toàn khoe với vợ:

"Bà thấy chưa, mấy cái thằng tổng thống cao quý đó, có thằng nào lót gạch đẹp qua tui hông? Tui mà lót là chấp cả đám chúng nó luôn đấy."

- Rồi vợ ông nói sao?

- Hừ, còn nói gì nữa, phục tôi sát đất, sau đó cho tiền tui đi nhậu liền.

- Thôi thôi mấy cha đừng nói tào lao nữa, đài Đại Thịnh Tin Tức vừa ra thông báo mới kìa.

- Tin gì? Có quan trọng không? có liên quan tới dân nghèo bọn ta không?

- Bảo đảm quan trọng, bảo đảm liên quan tới mọi người chúng ta, là tin vui ngập trời.

- Bà mẹ nó, đã vậy thì nói mau đi! Còn câu giờ nữa.

- Rồi rồi, để ta nói. Tin tức thông báo nóng hổi, nói rằng Giang Bình An thủ tướng mới của chúng ta, tặng cho Myanmar 300 tòa nhà cao tầng để mọi người sinh sống, trong đó có luôn bệnh viện, trường học để mọi người được khám chữa bệnh và học hành tại chỗ.

Bốp... Bụp... Chát...

- Oái, sao tụi mày đánh tao?

- Ai biểu mày xạo dã man làm chi.

- Đúng, ai đời có 300 tòa nhà thì làm sao mọi người vào sống đủ chứ, lại còn có cả bệnh viện và trường học, mày đừng nói với tao là mỗi căn nhà đều to như cung điện hoàng gia nha!

- Moá... lũ khốn kiếp. Tao không nói xạo, tin tức nói rõ ràng, có quay chụp cả hình ảnh, mỗi tòa nhà cao to, rộng lớn khủng kh·iếp. Theo giới thiệu, mỗi tòa nhà cao tầng này có thể cho 100.000 người ở lại bên trong sinh sống.

- Trời ơi... 100.000 người là bao nhiêu người? Nhiều người như vậy sao sống chung với nhau được?

- Ah... ta nhớ rồi... Đại Thịnh Tin Tức lúc trước hay chụp hình quay phim về những khu dân cư, có mấy tòa màu trắng to lớn khủng bố, bên trong người dân Đại Thịnh sinh sống đông như kiến cỏ.

- Đúng, ta nhớ rồi, lúc ấy ta còn hâm mộ phải chi cả nhà của ta được sống bên trong thì tuyệt, vừa không sợ nắng mưa vừa không sợ mấy bang hắc đạo hoặc mấy bọn quân phiệt c·ướp b·óc g·iết hại...

- Thì đó, giờ nước mình có rồi, Giang Bình An thủ tướng cho tới 300 căn nhà to như vậy đấy. Nếu vào ở hết, chúng có thể chứa tối đa 30 triệu người, mà nước ta chỉ hơn 20 triệu người thôi. Vì vậy mới có dư chỗ làm bệnh viện, trường học luôn bên trong những tòa nhà đó.

- Thế ai được vào, ai không được vào? Có tốn tiền mua hoặc thuê không?

- Không có mua hay thuê gì hết. Chúng ta tất cả mọi người đều có thể vào đó ở miễn phí. Chẳng những vậy xài nước và điện cũng miễn phí. Đặc biệt nhất là nấu ăn không cần dùng củi, mỗi căn hộ đều được cho sẵn bếp điện hết rồi, thoải mái mà nấu cơm nấu nước.

- Trời ơi... thật là ông trời có mắt, đã rủ xuống lòng thương, phái Giang Bình An thủ tướng đến đây giúp đất nước chúng ta...

Lời cảm thán càng lúc càng nhiều, cuối cùng mọi người vui quá rơi lệ, họ rủ nhau quỳ mọp xuống hướng về phía trung tâm thủ đô Yangon để bái lạy cảm ơn.

Cơn xúc động bái lạy cảm ơn này như một cơn gió lan tràn nhanh chóng khắp cả đất nước Myanmar, mọi người cùng kêu gọi nhau bước ra đường quỳ bái biểu đạt lòng biết ơn của mình, các hàng quán cũng không ai muốn buôn bán gì nữa cả, hôm nay tất cả đều miễn phí.

Hai chữ miễn phí này hiện lên trong đầu mọi người, ai cũng muốn mình làm gì đó miễn phí cho mọi người để phát tiết cảm xúc.

Thợ cắt tóc thì hớt miễn phí, thợ giày thì đóng giày miễn phí, bà chủ quán cơm thì phát cơm miễn phí...

Một ngày hội miễn phí để tạ ơn bỗng dưng được mọi người tự phát động khắp cả nước Myanmar, sau này ngày 8/2/1961 được lịch sử Myanmar ghi nhận lại là ngày hội Tạ Ơn và Miễn Phí ở toàn quốc.

Hằng năm cứ vào ngày 8/2, du khách thập phương khi có mặt ở Myanmar đều rất ngạc nhiên khi phát hiện thức ăn, dịch vụ, khách sạn, xe taxi... đều miễn phí 100%. Chẳng những vậy du khách đi đâu cũng phát hiện dân bản xứ Myanmar đều tươi cười thân thiện cả chục lần ngày thường, đến khi tìm hiểu nguồn gốc của ngày hội thì du khách mới thán phục rất nhiều, họ bầu chọn Myanmar là quốc gia có người dân thấu hiểu nhất về hai chữ:

Miễn phí.

Chương 144. Miễn phí