Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 168 (Xui Có Thưởng). Tặng quà cho mẹ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 168 (Xui Có Thưởng). Tặng quà cho mẹ


- Đàn ông ai cũng háo sắc như ba hả mẹ?

Yến ngồi yên nhu mì không lên tiếng, thậm chí nàng còn không dám kêu tiếng mẹ trước mặt Trụi, giữ được tình trạng mập mờ như này là quá tốt rồi!

- Aizzz... hỡi thế gian tình là vật gì... mẹ biết tình yêu là gì rồi đúng không mẹ?

- Vậy háo sắc như ba là đúng hay sai?

Đến khi nghe đến đặc tính an thần tĩnh trí vui vẻ thì Đồ Thị và Yến càng thêm hâm mộ... bộ nữ trang lập tức từ bảo bối tăng ngay lên cấp chí bảo đối với chị em phụ nữ!

- Thì rèn luyện qua thời gian thôi con... con hãy đọc sách nhiều để phong phú tâm hồn, kinh nghiệm... lắng nghe mọi người xung quanh để học hỏi kinh nghiệm... quan trọng nhất là hỏi mẹ... mẹ sẽ là hoả nhãn kim tinh của con cho đến khi con trưởng thành...

- Câu này chỉ đúng một phần... nói cho đúng thì trên thế gian ai cũng háo sắc kể cả đàn ông hay đàn bà... đây là khao khát chính đáng, là một nhu cầu bình thường về sinh lý và tâm lý không có gì sai trái... con không nghe người ta nói "tình yêu là vô tội" hay sao... yêu một người là chuyện tốt dù là yêu về tinh thần hay thể xác... tuy nhiên cái cách thể hiện sự háo sắc mới là vấn đề, ví dụ như cùng là yêu hoa nhưng có người trân trọng nên chỉ ngắm nhìn, ngược lại những kẻ thô tục luôn muốn ngắt hái, tàn phá cho bằng được...

Thắc mắc không biết hỏi ai làm Xoan sững người sau cánh cửa, qua ít lâu Diễm đến cầm tay con gái đi vào nhà, ngồi xuống ghế tâm sự.

- Dạ... con cảm ơn mẹ... nhưng vẫn còn một chuyện làm con sợ...

- Nhưng ít nhất con cũng cần biết về thuốc tiên... con thấy mẹ nói với ba 1 tháng uống 1 viên thấy cấn cấn sao ấy...

Xoan ngồi nghe mẹ kể cuộc đời của Tiêu Dao Tử trong vài nốt nhạc mà há hốc mồm sau đó rướm nước mắt:

- Hừm... cái anh đó thiệt là... còn nói gạt là không có giấy tờ để mẹ đứng tên...

- Con biết không, mấy cặp đó mẹ đảm bảo người chồng vẫn háo sắc tuy nhiên họ yêu nhau thật lòng, trái tim như một thẻ nhớ, in hình bóng vợ mình lúc mới quen, mới yêu hoặc mới cưới... sau đó dù thời gian trôi qua, họ già đi nhưng nhìn nhau họ vẫn chỉ thấy hình ảnh đẹp của nhau trong đầu...

- Ủa... sao lại tại con?

- Aizzz... con tưởng ba con nghĩ không ra sao?

- Chứ ai làm cò nhà đất kêu Trụi đầu tư?

- Ối giời ôi... có người tên vậy luôn?

(còn tiếp)

Xoan ngẩn người sau đó rùng mình ôm chầm thương cảm cho mẹ... hic hic... ở với một người chồng như vậy thật đáng sợ!

- Có cách nào không khổ mà không lỗ không hả mẹ?

- Thôi thôi... đó là chuyện tế nhị, kỷ niệm riêng của mẹ...

- Ừ... chỉ ảnh và mẹ... cả cuộc đời này mẹ sẽ không thể quên được buổi tiệc đó! Nó đắt nhưng cực kỳ đáng giá.

- ???

Lạch cạch...

- Chính là Trụi... mọi chuyện bắt đầu gần 2 năm nay... mẹ đã không tốt khi dang díu với người ngoài nhưng khi đó mẹ bị stress nặng, rất khổ sở... giữa mẹ và Trụi hoàn toàn là quan hệ về tình cảm, an ủi lẫn nhau không có liên quan đến tiền... mẹ cô đơn còn Trụi cũng cô đơn, mẹ dư dả còn Trụi rất nghèo khổ nhưng thà nhịn đói chứ không bao giờ cầm tiền của mẹ... (đọc tại Qidian-VP.com)

Trụi gật đầu, cả hai vẫn chưa có gì nhiều để nói với nhau, giờ Trụi chỉ có thể tặng quà biểu hiện thành ý...

- Trời... 2 ... 2 tỷ rưỡi luôn sao?

- Chòi oi... ảnh khổ như vậy sao bây giờ xài tiền sang chảnh như vậy... không sợ phá sản sao mẹ?

- Wa... có lý... tất cả ông chồng không yêu vợ đều sẽ chán vợ già vợ xấu rồi tìm hoa thơm cỏ lạ bên ngoài...

- Con muốn hỏi mẹ gì không?

Yến cười hì hì giúp mẹ chồng, Đồ Thị lặng người xúc động nghe con trai lên tiếng: (đọc tại Qidian-VP.com)

- Là chuyện gì?

- Hơi khó hiểu á mẹ...

- Đừng lo, con hỏi mẹ sẽ đáp... từ giờ trở đi mẹ sẽ sống trung thực và thẳng thắn hơn... tuy nhiên bí mật vẫn là bí mật, mẹ có thể nói cho con nhưng con đừng tuyên truyền ra ngoài tại vì như vậy mẹ buộc lòng phải li dị với ba con.

Diễm lắc đầu thở dài:

- Mẹ đã tặng hai vòng vàng... bây giờ con tặng mẹ một bộ nữ trang... đây là Kim Ngọc, một loại ngọc chỉ có mình con làm ra được với rất nhiều ưu điểm... ... ...

- Dạ có... tuy hiếm nhưng vẫn có...

- Ha ha... con thấy mẹ gạt ba?

- Ha ha ha... cuối cùng con cũng nói đến vấn đề trọng tâm rồi đó... tự bản thân con có từng gặp những cặp vợ chồng trung niên hoặc vợ chồng già vẫn yêu thương nhau không?

Diễm mỉm cười gật đầu đầy hạnh phúc:

Combo nữ trang Kim Ngọc được đem ra, Đồ Thị và Yến trừng mắt kinh ngạc... bộ này quá đẹp dù rằng tất cả không được cùng một màu sắc đồng nhất nhưng kiểu dáng và phong cách thống nhất, cực kỳ mỹ lệ.

- Ừ... mình khổ người khác còn khổ hơn.

- Đúng là khó hiểu vì con chưa biết yêu... người ta thường nói trong mắt cha mẹ thì con cái luôn còn nhỏ chính là ý đó... tình yêu cho con làm in hình con trẻ vào trái tim... dù con cái có lớn 60-70 tuổi thì trong đầu cha mẹ con cái vẫn còn nhỏ xíu mà thôi!

- Ặc... cái này dễ hiểu hơn một chút... vậy nếu không yêu?

3 giờ chiều dưới gốc khế chua mát rượi quen thuộc, Đồ Thị ngồi uống nước khế chia tay với Trụi và Yến:

Chương 168 (Xui Có Thưởng). Tặng quà cho mẹ

- Dạ... có... nhưng...

- Trụi bây giờ giỏi lắm, tiền nhiều xài không hết luôn... hôm bữa trên Đà Lat dám ăn một bữa tiệc Phap hết 100.000 đô đó!

- Ổng là dân kinh doanh, biết chuyện đó quá rõ nhưng con quên 2 chuyện... một là ổng thèm muốn mẹ ở cái nhan sắc đẹp nhất như này, nếu không uống thuốc liên tục xấu đi một chút thì ổng chán ngay... hai là dù mua ít thì chi phí vẫn quá cao, thà rằng ổng lăn tăn bên ngoài ngon bổ rẻ và tự do lựa chọn, tự do thay đổi...

Xoan thử hồi ức về những kỷ niệm ngọt ngào với mọi người, mọi vật... nàng phát hiện mình có không ít những tình cảm đẹp... rồi bất thình lình một hình bóng hiện ra... người đó có mái tóc bồng bềnh, môi hồng răng trắng... ... ...

- Mẹ kể hết về những lúc hai người bên nhau đi...

- Ngăn cản sao được? Con gọi điện bên ngoài rồi đưa máy cho chủ nhà hai bên thương lượng xong chốt kèo đi gặp luật sư, đến lúc ký tên chủ hộ mẹ mới té ngửa thì mọi chuyện cũng đã xong rồi.

- Đó là trường hợp của ba con... ổng không thực sự yêu mẹ nên trong tim không lưu trữ hình ảnh đẹp về mẹ... đó là lý do chồng chán chồng chê, chồng mê vợ bé bỏ bè con thơ...

- Dạ con hiểu... con muốn biết người ấy của mẹ là ai... có phải là Tiêu Dao Tử hay không?

- Nhưng còn khổ?

- Đúng!

- Ha ha... con cứ gọi anh, mẹ cũng gọi anh, hai mẹ con mình giờ như chị em của nhau rồi còn gì... chuyện nhận nhà mẹ không muốn nhưng là tại vì con!

- Ừ... chuyện rất dài... ba mẹ Trụi đến với nhau là một sai lầm... ... ...

- Yến... đeo cho mẹ anh đi!

Trụi thong thả nói rõ đặc điểm và ưu điểm của Kim Ngọc, đặc biệt là chúng siêu bền nên thoải mái đeo dù là làm việc nhà không sợ bể hoặc trầy xước...

- Hèn chi con hay nghe thấy người ta khuyên phụ nữ nên lấy người yêu mình chứ đừng lấy người mình yêu...

Xoan âm thầm rên rỉ lắc đầu cố thoát khỏi hình ảnh đó... nó là nghiệt duyên a! (đọc tại Qidian-VP.com)

- Cái đó tùy thuộc vào ánh mắt... con phải học được hoả nhãn kim tinh như Tề Thiên... nhìn phát biết ngay người đối diện là kiểu người nào... chân thành hay dối trá... thật có tình cảm hay chỉ thèm thể xác của con... giàu tiền bạc hay giàu về tinh thần... tài năng thật sự hay chỉ là thùng rỗng kêu to...

- Cái này là chính xác... người yêu con thì sau này dù con xấu xí già nua như nào họ vẫn thấy con đẹp... trường hợp khi con kém sắc họ chán chê thì đích thị là họ không yêu!

...

- Đúng á... đồng ý là ba không đủ tiền mua 1 viên mỗi tháng nhưng đâu cần thiết mỗi tháng mỗi mua, có thể vài tháng hoặc nửa năm, 1 năm mua 1 viên cũng được mà...

- Đầu tiên là con cứ mở lòng ra để yêu trước đi... như vậy là không lỗ... yêu để nếm mật ngọt, để trải nghiệm những rung động, để biết mình thích gì, cần gì... chỉ khi nào con thực sự biết mình cần gì thì con mới trưởng thành và hạnh phúc...

- Có chứ con... thậm chí còn không quá khó nữa là khác!

- Con nghe lén nãy giờ phải không?

- Vậy sao bây giờ mẹ nhận nhà của anh... à... chú ấy?

- Mẹ phải về Đài Lon, khi nào có dịp mẹ sẽ về đây hoặc hai đứa con du lịch qua bển cũng được! (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ối dồi ôi... sao... sao con làm được?

- Dạ.

- Không đâu... không có giấy tờ là thật... cái tên Trần Văn Trụi của ảnh y như thật vậy đó, hoàn toàn trụi lủi.

Ôi trời...

- Hic hic... tại lúc đó con không biết... nhưng ngay lúc ấy sao mẹ không ngăn cản?

- Mẹ nói làm con sợ chuyện yêu đương với chuyện chồng con quá...

- Ba con háo sắc là đúng, là bình thường nhưng sai ở đối tượng! Nếu ba con dồn hết sự háo sắc đó vào mẹ thì gia đình mình hoàn hảo hơn rất nhiều.

- ??? (đọc tại Qidian-VP.com)

Xoan ngồi lặng im suy nghĩ về lời mẹ... nàng bắt đầu bớt sợ về tình yêu... có lẽ mẹ nói đúng, nên trải lòng đón nhận những rung động trong tình cảm thay vì sợ sệt nó, trốn tránh nó...

- Khoan... mẹ nói hơi kỳ kỳ... nếu ba háo sắc là đúng, đàn ông háo sắc là đúng thì làm sao gia đình hạnh phúc được bởi vì người vợ nào dù đẹp đến đâu thì cũng tàn phai nhan sắc theo thời gian thôi...

- Hic hic... kể ra gia đình mình vẫn tốt hơn bên ảnh gấp 100 lần... còn con thì sướng hơn ảnh gấp 1000 lần.

- Đừng sợ... người ta nói yêu là khổ không yêu là lỗ... con sợ khổ hay sợ lỗ đây?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 168 (Xui Có Thưởng). Tặng quà cho mẹ