Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 180 (Xui Có Thưởng). Lâu đài ve chai

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 180 (Xui Có Thưởng). Lâu đài ve chai


- Không hiểu cũng không sao... anh chỉ cần nói có hoặc không là được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vậy nên lần này Trụi cần đối phó không chỉ là một phú hộ mà là cả một gia tộc có chức quyền, của cải, địa vị không tầm thường...

- Vậy chứ chú muốn con làm gì bây giờ?

- Ủa... sao tui ở đây? Đây là đâu? Tui là ai? Ai là tui?

- Let go! (đọc tại Qidian-VP.com)

"Trời ơi tức ói máu luôn... hệ thống thưởng giấy nhà cầu như này nè chịu nổi không? Khùng lên được chưa?"

"Chúc mừng ký chủ xui xẻo lần thứ 23 (1): bị ép nhận vợ.

- Hic hic...

- !!!

- Có thì sao... không thì sao?

- Em đừng có khùng... nhảy là chít luôn đó!

"Nguyên văn của ổng ghi là: làm một loại bánh mỏng như giấy, nhẹ như bông, màu sắc hoàng kim dành cho vua, làm từ những loại bột và nguyên liệu bình thường... khi ăn vào vui vẻ, không béo phì, ăn mãi không chán... ... ... cuối cùng tái bút: Aizzz... cái thứ bánh này làm ra chắc giống như tờ giấy nhà cầu này... không lẽ bắt vua xé giấy để ăn, quá khiếm nhã, bỏ qua gấp gấp!"

- Trời ơi... nó theo con là khổ cả đời... con có làm đám cưới, kết hôn hay muốn đẻ con đâu... con lại lăng nhăng tùm lum 5-7 cô bên ngoài...

- Trụi ơi... chuyện này tau thấy mày tốt nhất là nên cho con Muội đi theo mày...

Cha con chú Thoòng là người tàu, sui gia cũng người tàu chuyên nghề làm ve chai. Truyền thuyết kể lại thời điểm sau giải phóng, người tàu đua nhau ôm vàng vượt biên hoặc bỏ của chạy lấy người... lúc đó nhà chồng của Tiểu Muội thu gom ve chai vô tình lụm được trong đống ve chai đồng nát một cọng dây xích c·h·ó nặng vài chục kg toàn là vàng ròng sơn đen bên ngoài!

Tiểu Muội vui mừng, không ngờ ba ba quá lợi hại, nói tắt bếp anh Trụi luôn, nàng ôm hôn ba mấy cái cảm ơn rồi kẹp tay Trụi:

- Trời... chú nói vầy con bó mỏ luôn rồi!

- Dạ em biết.

=====

"Ổng đi cầu có ý tưởng, sau đó lấy giấy này viết lại?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 180 (Xui Có Thưởng). Lâu đài ve chai

"???"

- Không sao... xưa giờ trai anh hùng lăm thê bảy th·iếp là thường miễn mày lo lược, kết hôn thì con Muội lã kết một lần rồi, kết nữa ai li? Con cái cũng lừng lo, sông có khúc người có lúc, giờ mày 20 không thích con nít, mai mốt 30 thì thích là bình thường... lúc ló tha hồ lẻ...

Chú Thoòng tức giận đá đít một cái, Trụi lồm cồm ngồi dậy cười hắc hắc, xỉu mà cũng không thoát, nhảy tường không kịp, vậy giờ chỉ còn cách giả điên như Tôn Tẫn trốn Bàng Quyên:

"Ủa... sao càng nghe càng thấy giống bánh tráng của mình quá á, nhất là món bánh tráng trộn quốc dân."

Tiểu Muội tức giận không ôm Trụi nữa mà đấm bóp cực lực:

Tiểu Muội cười hì hì muốn hôn nhưng Trụi cản lại:

(còn tiếp)

Chúc ký chủ tiếp tục xui xẻo nhiều hơn!"

- Bó là tốt, mày chỉ cần làm không cần nói!

- Có nghĩa là nhỏ Yến đi theo anh sướng muốn c·hết, em cũng muốn và cũng có quyền được như vậy ai biểu trước giờ anh cứ chọc ghẹo em! Còn nếu là không thì nhỏ Yến gạt em, nó là bạn thân thiết mà gạt em, anh thì không thương em, chồng thì làm gay, ba ba thì làm không lại thông gia... em đi cầu nhảy sông cho rồi... anh cứ ngồi bờ sông mà chờ vớt xác em!

Hơn 1 phút suy nghĩ cẩn thận chú Thoòng cất giọng khàn khàn:

"Ha ha ha... vậy là ta lại có thêm công thức siêu cấp!"

Trụi truyền hình ảnh miếng giấy cho Venus nhìn vì Venus không thấy được trong kho hàng ảo.

Xe dừng trước cổng một lâu đài đúng nghĩa, cao chót vót, hàng rào xung quanh cao 4 mét đắp nổi phù điêu sơn son thếp vàng, cửa lớn cửa phụ toàn bằng gỗ lim được mấy con sư tử đá to lớn trấn giữ... dân vùng này đều gọi nó là lâu đài ve chai.

- Không...

- Còn con Muội nữa... mày vớt luôn nó lùm tao...

...

- Mày chơi thân với mấy lứa: con Yến thì lấy chồng hoài không lược, lến lúc lấy thì trúng ông già bằng tuổi ba tau sau ló bỏ chạy... thằng Bảo thì thi rớt lại học hoài không lậu lổi, nghe lâu lúc này ăn chơi làn lúm sa lọa... thằng Long thì cha mất sớm, mẹ lau ốm không kiếm ra tiền, thằng Long phải li lính, không nghề ngỗng gì, bạn gái xém mất...

- Cái này là chuyện nhỏ... con mới lấy bãi container của Thạch gia, chuẩn bị làm khu vui chơi miễn phí ai cũng vào được... xóm mình vào đó buôn bán lai rai, giữ xe kiếm chút tiền cũng được.

...

- Thì giờ mày giỏi, kiếm cái gì cho mọi người có việc làm li!

"Trụi ca nói đúng, đây là một công thức làm bánh tráng rất độc đáo... giống như công thức làm nước khế chua á!"

Bụp bụp bụp bụp bụp bụp...

(1) Sửa chữa sai số ở chương 30: xui xẻo và rút thưởng lần thứ 12 chứ không phải 11... các lần sau tăng lên 1.

"Trụi ca hết tức giận rồi sao?"

"Mấy chữ viết ngoằn ngoèo đó sao? Sao chữ trên ngọc bội truyền thừa và vài thứ khác ta không đọc được mà vẫn hiểu còn cái này thì không?"

- Để từ từ anh tính cho!

Đến giả điên mà cũng không thoát Trụi chỉ còn cách giả... lơ:

"Ừ ha... rất có lý! Để ta tính coi sao!"

"Ừ... cấp hoàng gia luôn đó ghê chưa... chuyên chùi mông cho vua chúa hoàng hậu... nhưng thưởng ta làm cóc gì... muốn xài cũng phải vài tờ chứ!"

Trụi tiếp tục bó mỏ đành chở Tiểu Muội đi qua nhà chồng, chú Thoòng nhìn theo thở phào, ngực nhẹ nhõm như gỡ bỏ được tảng đá mấy chục ký, chú vào nhà thắp mấy nén hương bố cáo gia tiên chuyện Tiểu Muội và thằng Trụi, tuy rằng lỡ dỡ bước đầu nhưng cuối cùng mọi chuyện đã quay lại chính đạo, mong tổ tiên phù hộ độ trì cho hai đứa nó suôn sẻ mọi chuyện!

"Oài... xin Trụi ca bớt giận... thứ này không tầm thường đâu!"

"Ồ... có lẽ vậy... cha đó linh cảm ra thứ gì hả Venus?"

Chuyến này nhẹ gánh Tiểu Muội xong chú Thoòng có thể công khai rước bà ba bánh bò về hủ hỉ tuổi già chờ ngày ẵm cháu ngoại!

Chiếc ves cỏ toạ giá vốn nhỏ bé, chui vào cửa cổng khổng lồ còn thấy nhỏ bé nhiều hơn, Tiểu Muội sợ sệt co rúm người lại, trước kia nàng thấy nơi này đáng yêu tự hào bao nhiêu thì bây giờ thấy đáng sợ và nguy hiểm bấy nhiêu.

- Em nói gì anh không hiểu!

"Ừ... nếu không có vớt được công thức này chắc ta tức ói máu luôn quá! Có nó rồi sau này tha hồ ăn bánh tráng trộn!"

Trụi chửi toé lửa trong đầu:

- Anh em họ là không ở với nhau được đâu!

- Lỡ con 40-50 mới thích con nít?

Sân nhỏ rơi vào im lặng chỉ còn 3 tiếng hít thở, Trụi thì bực bội bức bối, Tiểu Muội thì ấm ức, chú Thoòng thì thở dài thườn thượt lo cho con gái rượu...

"Nhưng ít ra Trụi ca cũng lợi dụng nó cho xóm Bến Đò có việc làm chứ!"

- !!!

Họ dựa vào đó rồi làm ăn phát đạt, con cháu học tập giỏi giang làm bác sĩ kỹ sư quan chức tùm lum... tất cả chỉ là truyền thuyết nhưng người tàu buôn ve chai làm giàu thì có đầy.

"Wa... giấy này là giấy nhà cầu?"

Venus: "Ui... Trụi ca... chuyện gì giận kinh khủng vậy?"

"Thôi thôi mệt lắm... thế đạo bây giờ càng làm càng mệt thôi... ăn chơi ngủ nghỉ cho nó lành!"

- ???

- !!!

- Chưa hết... cả cái xóm này giúp mày, bữa Tết mày lì xì sau ló kiếm mấy chục tỷ phát cho mọi người... ai cũng hí hửng muốn ở nhà lầu sắm xe hơi... sau ló còn đá gà kiếm tiền làm lường... nhưng sau Tết mọi người bắt lầu thất nghiệp lai rai, buôn bán từ từ ế ẩm khó khăn... giờ mà li một vòng là thấy nhiều người ngồi không lắm... ai cũng chạy vòng vòng kiếm việc hoặc li kiếm khế chua bán qua ngày!

Trụi tức giận đánh mông Tiểu Muội 2 phát rõ to, Tiểu Muội đau quắn đít hai tay ôm mông phụng phịu nhưng cặp mắt lại sáng bừng bừng vì biết anh Trụi không còn giả điên nữa... quả nhiên Trụi la lên:

"Đầu tiên nó rất quý, bản thân là lụa tơ tằm thượng hạng màu hoàng kim tự nhiên không nhuộm màu. Tiếp theo viền của nó được dát vàng chỉn chu tuyệt đẹp. Sau cùng là trên nó còn có thu hoạch bất ngờ á!"

Chú Thoòng tự biết mình có ra tay thì cũng như không, hổng chừng còn thê thảm hơn gấp 100 lần ví dụ như họ bắt nhốt rồi h·ành h·ạ Tiểu Muội bên trong lâu đài, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe...

- ???

- !!!

"Đúng vậy... linh cảm hiện ra thì ghi ngay, có giấy toilet đã là rất tốt, có người phải viết lên áo quần, viết lên tay chân, viết lên vách tường!"

"Bà mẹ nó... riết rồi giấy toilet cũng làm giải thưởng... mức độ tội nghiệp là sao? Rút thưởng an ủi là sao?"

- Giờ mình đi đi anh... qua bên đó anh là anh họ đòi công bằng lại cho em.

- Giả điên cái gì... nhỏ Yến nói như vậy là có hay không? Có hay không?

3-2-1... ten ten ten tèn... phần thưởng ngẫu nhiên là một tờ giấy vệ sinh cấp độ hoàng gia.

- Lúc đó con Yến, con Muội già không lẻ lược thì giữ con cho mấy bà nhỏ của mày, má lớn má nhỏ gì lũng là má!

"Aizzz... hết biết luôn á... người ta có công thức quý giá như này thì cũng phải mở rộng sản xuất, phát triển sự nghiệp..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Trụi cười hắc hắc vỗ vai nàng:

- Hừ...

"Là một công thức nhỏ nhưng giá trị... do một đầu bếp siêu cấp nảy sinh ra ý tưởng lúc ngồi toilet."

- Vụ này không được, anh chỉ giúp em qua xử lý bên nhà chồng cho rõ ràng sau đó kiếm chồng mới đi ha!

- Thực ra toàn bộ cái xóm này lều bị mày ám hết... con Muội cũng vậy, mày lên có trách nhiệm với ló! (đọc tại Qidian-VP.com)

Mức độ: tội nghiệp. Được an ủi rút thưởng rương sắt.

"Có lý, nhưng cha đầu bếp này không sợ bay đầu hay sao mà dám ị trong chỗ của vua?"

Đét! Đét!

- Yên tâm, cứ y kế mà hành động, phải nhanh gọn lẹ để tránh phiền phức không đáng có biết chưa!

- Ê Trụi... mày đừng giả bộ xỉu!

- Xì... bên người tàu anh em họ cưới nhau ráo luôn!

Trụi ôm đầu, giọng cũng khàn đục:

"Là do truyền bằng thần niệm nên Trụi ca hiểu được, còn trên giấy lụa chỉ là chữ viết ghi chú bình thường đâu có thần niệm."

Nhà chồng của Tiểu Muội tuốt bên Nhà Be, chạy tàn tàn cũng khá lâu, Tiểu Muội không dám ôm nhưng ngồi khít rịt để lấy hơi, Trụi mặc kệ nó vì trong đầu đã có thông báo từ hệ thống:

"Nó ghi lại cái gì mà thu hoạch bất ngờ?"

"Ặc... cái này Venus không biết nhưng rất có thể vua yêu quý nên ban tặng đủ thứ, trong đó có giấy vệ sinh."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 180 (Xui Có Thưởng). Lâu đài ve chai