Đại Náo Từ 1960
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 182 (Xui Có Thưởng). Bầu hồ lô không đơn giản
- Vậy ba phải gáng chờ... chắc phải hơn chục năm!
Tiểu Muội nhìn Trụi chạy đi mà dậm chân tức giận:
Cửa tiệm vừa có Tiểu Muội vào ở lập tức rộn rã tiếng cười. Tiểu Muội tranh thủ báo cáo cha già, chú Thoòng thở phào nhẹ nhõm rồi cũng như chú Lâm, lặn lội đi tìm đến để biết chỗ, ăn bữa cơm với hai đứa gái một đời chồng.
- Ba sợ mẹ kế con chồng.
- Không được...
...
Tiểu Muội nói rất đúng, Trụi kiếm chuyện chạy đi chứ về tiền bạc thì quá dễ, bằng chứng là vừa qua chỗ trường học Trụi chuyển luôn chục tỷ cho Diễm để nàng lo liệu mọi thứ, hết sẽ chuyển thêm.
- Con lấy nó làm bồi thường, cô chú thấy được không?
Yến rất tốt, không hề so đo chuyện cửa hàng này là của riêng mình không cho người khác nhúng chàm, cũng chính vì vậy mà Yến được hưởng soái một pháp khí phong thủy ghê gớm: quả bầu hồ lô teo tóp.
Làm cả buổi chiều, thêm một buổi tối mới xong, đây là nhờ shipper giao hàng cây cảnh nhanh nên mới xong... tranh thủ lúc Yến đi tắm, chú Thoòng có bộc bạch với Tiểu Muội một việc quan trọng:
Trái với tưởng tượng của chú Thoòng, Tiểu Muội không la làng mà chuyển qua nước mắt rơi lã chã... (đọc tại Qidian-VP.com)
Bà ba cũng thích chú Thoòng từ lâu, giờ được như nguyện cả người thoáng tươi tắn hơn rất nhiều, chú Thoòng không tiếc tiền sửa soạn tất tần tật cho vợ nên bà càng thêm trẻ trung, cái nét mặn mà thời con gái vụt trở về một phần làm cả xóm khi đi dự tiệc ra mắt phải hết hồn một phen.
Bên thi công mừng húm... gì chứ càng làm càng có tiền, gặp được chủ nhà giàu lại chịu chi thì còn gì sướng bằng... mới qua Tết được khai trương như này chắc hên cả năm!
Cắt điện thoại Trụi thở phào bái bai nhỏ Yến và Tiểu Muội, hai đứa tức giận nhưng không dám nói gì nhiều.
- Nhưng em có nói nhỏ Yến chưa?
- Thôi leo lên anh chở đi! Yến thấy em tới thế nào cũng mừng, em đừng lo.
Ves cỏ toạ giá chở hai người với vali to đùng khó quá nên phải kêu thêm xe ôm chở vali, bất ngờ Tiểu Muội đề nghị:
- Tao nghi ổng chạy trốn tao quá!
Chú Thoòng đâu ngờ khi Tiểu Muội lấy đi quả bầu, không chỉ là báo thù chút xíu mà lại là suy sụp tài vận cả một gia tộc bên chồng.
Chú Thoòng thấy cả hai vẫn thân thiết không có vụ tranh chồng mà mẻ đầu sứt trán thì rất yên tâm. Chú bắt đầu hỏi chuyện bên nhà chồng Tiểu Muội, khi nghe đến cảnh ba chồng run rẩy tay chân khi điều tra xong về 9 ly thì ông cười hớn hở... kêu thằng Trụi đi là tuyệt vời ông mặt trời!
- Anh cho em đi đến chỗ Yến được không?
- Con đi qua đây... ba ở nhà có một mình...
Sau đó chú Thoòng ra về, ngỏ lời với bà ba bánh bò, cả hai đều đứt gánh giữa đường nhưng bà ba thê thảm hơn, nhà nghèo hơn, con trai lại bệnh c·hết nên cuối cùng sống ku ki một mình, chỉ được cái là bà còn trẻ, tuổi chưa đến 40, giờ hóa ra thành chồng già vợ trẻ là tiên.
Câu này làm lòng Trụi xao xuyến... từ nhỏ đến giờ dù khổ cỡ nào thì Trụi cũng có mái nhà để về, để che nắng che mưa, để nhớ và chờ đợi ba mẹ... không như nhỏ Yến và Tiểu Muội bây giờ không nhà để về!
Sau đó chú xem xét kỹ quả bầu hồ lô teo tóp rồi chắc lưỡi hít hà, đi tìm vị trí trang trọng nhất, hợp lý nhất trưng bày, dặn kỹ hai đứa quét dọn lau chùi hàng ngày, sau đó chú còn sắp xếp thiết đặt chỗ thờ phượng đàng hoàng, dặn cúng kiến cẩn thận, có tin có thiêng, có kiêng có lành.
- Ủa... sao em không về nhà?
Quả bầu hồ lô ngày xưa do một cao nhân luyện chế dành riêng cho gia đình chồng Tiểu Muội. Ban đầu nó to như phích nước, trải qua hơn trăm năm thời gian thương hải tang điền, gia tộc càng ngày càng phát tài thì trái bầu càng đen càng teo tóp, bên trong nó như có một hố đen thu hút tài vận về cho gia chủ... nhưng một khi bị lấy đi thì gia chủ sẽ bị phản phệ, cơ ngơi mấy đời xây dựng sẽ lụi bại nhanh chóng...
- Ba sẽ chờ nhưng hiu quạnh quá... hổm rày đau lưng nhức mỏi, trái gió trở trời...
- Dạ chưa kịp, giờ anh cho em qua đó, nếu nó không chịu ở chung thì em sẽ đi tìm chỗ khác!
- Ý ba là sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai nhỏ nghe quáng gà vội trưng dụng phong thủy sư cây nhà lá vườn làm luôn!
- Bên mày thì sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả hai nàng rất khôn, không ai đề cập chuyện vào ở nhà Trụi, không phải sợ Trụi không cho mà chỉ sợ Trụi bỏ trốn không dám về nhà!
Dì Sáu về nhà nghỉ ngơi, Hằng cũng chạy té khói đi dạy buổi chiều ở trường, cuối cùng còn lại Diễm không chịu đi ăn quán mà kêu Trụi chở về nhà Diễm, nàng muốn tự tay nấu nướng sẵn cho hai pet gặp Trụi, chúng nhớ lắm òi... suốt ngày cứ Trụi ca ơi, Trụi ca à... anh đâu rồi... nghe mà sốt cả ruột, nẫu cả gan!
- Hic hic...
Ha ha ha ha ha...
Đến cuối cùng là phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp và cả trên sân thượng cũng tư vấn trồng cây gì, ra sao...
- Không nghe thì thôi...
- Ok em hiểu rồi... để em về tính tiền với người ta!
Trụi thoát khỏi chỗ Yến và Tiểu Muội thì thấy nhẹ nhàng cả người.
Dì Sáu Hậu cũng có mặt cùng Hằng và Diễm. Từ hồi tết nhận tiền lì xì từ Thạch gia, bà đã khỏe khoắn trở lại, giờ lại biết sắp có trường dạy dỗ đám trẻ miễn phí bà lại càng hồi sức, hăng hái hoạt động hẳn lên... thích nhất là kêu làm cái gì đều được, cứ cái gì tốt nhất cho trẻ em và giáo viên thì cứ làm!
- Moá... tự nhiên giờ hai đứa thành gái một đời chồng sao?
- Thì tại ba không cho con về chứ bộ!
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người Tiểu Muội đi đến kệ gỗ trưng bày hàng mỹ nghệ lấy đi một trái bầu hồ lô nhỏ cỡ nắm tay, đen thùi, khô quắt. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Mày tám vừa thôi...
Tiếp theo chú cùng hai nhỏ sắp xếp khu vực trưng bày đồng hồ nữ trang cho hợp phong thủy, tài khí lưu thông sẽ tốt hơn.
Yến hứa sẽ coi Tiểu Muội là chị em trong nhà... tự nhiên hai đứa bạn thân từ bé cùng lớn lên, cùng thích một người rồi giờ về cùng một nhà... giống giống tuồng cải lương Áo Cưới Trước Cổng Chùa quá trời, được cái không có đi tu... hú hồn!
- Ba nói con gái gả đi rồi thì về nhà không tốt, cả đời về sau khổ lắm.
Chương 182 (Xui Có Thưởng). Bầu hồ lô không đơn giản
- Ha ha ha... biết đâu là hot trend... thôi giờ vào nấu cơm trưa, mày kể cho tao nghe chuyện sáng giờ đi...
Cái số Trụi không ở yên được lâu, chưa gì đã có Diễm gọi điện í ới:
- Ây dà... con không thích thì thôi... ba ở vậy chờ con và cháu ngoại.
- !!!
Lời này của Trụi quá linh nghiệm, Yến thấy Tiểu Muội lập tức vui mừng như bắt được vàng, từ đây có chị có em không lẻ loi nữa... riêng cái ông Trụi thì đừng mong ổng kề bên suốt ngày!
- Aizzz... gái lớn gả đi tốt nhất là không nên xách vali về âm thầm mà nên dắt theo chồng con vang vang vẻ vẻ về thăm nhà mới tốt!
- Chị và Hằng đã chốt xong với bên thi công.
Tiểu Muội ôm cha khóc đã đời, ông đã gà trống nuôi con hơn chục năm không một lời oán than, giờ chờ chuyện con gái xong rồi mới dám lo cho mình.
Tự dưng phượng hoàng lại hỏi cưới chim sẻ, hai bên chênh lệch quá nhiều, chắc chắn có vấn đề! Chỉ tiếc chú không học được bản lĩnh xem giới tính...
Trụi gãi đầu gãi cổ... vụ này căng quá, biết ngay dính vào mấy đứa này là rắc rối suốt ngày mà.
Chẳng những vậy lợi nhuận từ quán nước khế và tiệm xe của Long cũng rót hết vào trường học, tha hồ mà hoạt động!
- Ha ha... chị đang ở đó sao... có việc gì vậy chị?
Tiểu Muội mỉm cười đắc thắng nhìn Trụi gật đầu, Trụi đứng lên phất tay cáo biệt không hẹn ngày tái ngộ!
Mấy lần chú Thoòng ghé nhà sui gia đều để ý nó, chú thấy dường như nó thu hút tài vận rất mạnh... vì vậy khi mọi chuyện lỡ dỡ, chú nhắn tin kêu nó đừng lấy tiền vàng phi nghĩa, lấy về chỉ chuốc hoạ vào thân, hãy lấy trái bầu hồ lô teo tóp ở phòng khách để báo cái thù bị lừa gạt lỡ dỡ duyên con gái một đời!
Whao... không làm không tốn... vừa làm cái tốn kém không ít, đặc biệt là trên sân thượng nhưng chú Thoòng lại thích ý cười tươi rói, tươi hơn cả lúc gả Tiểu Muội... giờ chú mới nhớ lại lúc đó cả người cực kỳ khó chịu... thì ra là chú rể và nhà chồng có vấn đề!
(còn tiếp)
- Alô... Trụi ơi... ghé về trường chút được không?
Chú Thoòng nài nỉ nhỏ Yến chăm lo cho Tiểu Muội, dù sao hai đứa vốn thân, Yến lớn hơn 1 tuổi lại đi theo Trụi sớm hơn.
Bà vợ thở phào gật đầu, ông chồng thì tiếc nuối nhưng không quá đau lòng, quả bầu này là của gia truyền thật nhưng chả được tích sự gì, suốt ngày suốt tháng gia huấn bắt phải để ở phòng khách lau chùi cẩn thận, đừng vứt khi thấy nó teo tóp vì càng teo tóp nó càng cứng cáp, hút tài vận càng nhiều gì đó... hoàn toàn là mê tín dị đoan! (đọc tại Qidian-VP.com)
- Mới đi hồi nãy nhưng cả tuần mới xong.
Mà phong thủy nào giờ có ai dạy cách phân biệt giới tính đâu...
- Chuyện trên giường có gì mà nghe...
- Bên kia nhỏ Yến nói nó cũng buồn, tự nhiên nguyên căn nhà lớn giờ chỉ có mình nó, nó sợ ma lắm luôn!
Về phần Tiểu Muội, vì nàng là dâu con, đã lễ bái gia tiên, ghi danh vào phả hệ nên nàng vẫn có tư cách sử dụng pháp khí quả bầu, nó vẫn tiếp tục thu hút tài vận cho Tiểu Muội, sau đó gián tiếp thúc đẩy việc kinh doanh của Yến thuận buồm xuôi gió!
- Hừm... ổng còn chạy dài dài... mày không nhớ tao khóc cỡ nào sao... thôi cứ từ từ rồi tao sắp xếp cho... dù sao giờ cũng chưa l·y h·ôn.
Hôm nay nhờ tay nhỏ dâu "chua" này mà loại bỏ một hủ tục của gia tộc cũng tốt!
...
- Hu hu... không phải con không thích mà là con thương ba... sao ba không tìm người sớm hơn?
- Ý là ba muốn tìm bạn già...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.