Đại Náo Từ 1960
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 183 (Xui Có Thưởng). Vượt qua cô đơn
Hai pet nhớ Trụi ca thật nhưng nữ chủ của chúng nhớ Trụi ca nhiều hơn nhiều.
Diễm đã trẻ lại cả cơ thể nên không còn ngại ngùng gì nữa, gọi hẳn Trụi ca xưng em ngọt xớt... Trụi bản tính tiêu dao, ai kêu thì tui đáp... bữa trưa nấu nướng cực khổ vì hai người quấn quýt... tranh thủ lúc Xoan đi học không có ở nhà Diễm đòi hỏi mãi... một cơ thể 18 nhưng có nhu cầu hổ lang của tuổi 40... Trụi không tiếc gì chút sức lực, dù sao đã có đậu hồi máu cung cấp năng lượng, dư sức đưa Diễm bay lên thiên đường cả chục bận lên xuống!
"Lạy trời cho ba hạt đậu hồi sáng nảy mầm... từ nay con làm nông dân trồng đậu kiếm cơm qua ngày!"
Xế chiều Trụi từ giã Diễm để chạy về nhà tránh mặt Xoan, Diễm nói Xoan đã biết hết làm Trụi nhột quá, giờ gặp biết xưng anh hay chú, gọi em hay gọi cháu?
Diễm no nê sau chục bận bay lên thiên đường không còn chút sức lực nào, nằm ngủ ngon lành, Trụi tự đi, dùng gậy như ý biến thành chìa khóa vạn năng khóa cửa nhà cửa cổng giúp Diễm.
Quay về nhà thời gian cũng còn sớm, Trụi tranh thủ tập luyện võ công... hiện tại nhẫn Hắc Miêu giới hạn thời gian đã bắt đầu hiện ra hạn chế, nếu dùng nó để tập luyện thoải mái thì sẽ hết sau 1 giờ, khi đó lỡ gặp việc gấp sẽ không thể sử dụng, bởi vậy hiện giờ Trụi phải sử dụng nhẫn Hắc Miêu tiết kiệm từng chút một.
Hazzz... có hạn chế cũng tốt, như vậy đỡ phải kêu ngạo, tập luyện cứ tuần tự là được.
Ta đấm... ta đấm... ta đấm...
...
Bên này Trụi đấm thì cách đó mấy cây số ở một tiệm spa ở Bình Triêu, Ngọc Hoa cũng đang ra đòn t·ấn c·ông túi bụi vào một bao da tập boxing.
Từ hôm trước Trụi ghé vào kéo cả tiệm đi ăn rồi từ biệt thì Trụi đã không còn ghé nữa.
Số điện thoại liên lạc có nhưng Ngọc Hoa dằn lòng không gọi điện. Nàng biết ý của Trụi là muốn nàng tự lập, tự hòa nhập vào cuộc sống sau khi được cứu thoát khỏi địa ngục của trùm mai thúy Nhất Ma.
16 tuổi Ngọc Hoa thật non nớt nhưng cũng không phải là chả biết gì. Vấn đề quan trọng nhất là chỗ an thân và thu nhập thì Trụi đã giải quyết rốt ráo thậm chí là quá tốt.
Ngọc Hoa giờ là chủ tiệm spa trên danh nghĩa, thoải mái học nghề spa chăm sóc sắc đẹp, trang điểm, làm nail mà không phí đồng học phí nào... có khách vào có thể phụ giúp 4 vị nữ sư phụ, lâu lâu lại được tiền boa vì dễ thương, tận tình, giọng nói ngọt như mía lùi của xứ Huệ.
Cứ mỗi lần cầm được tiền boa nàng lập tức mua hết đồ ăn vặt mời các sư phụ và khách hàng, nhờ vậy quan hệ ngày càng hòa hợp ổn định... nhưng đằng sau vẻ vui tươi hớn hở như chim sáo ấy là một nỗi buồn được Ngọc Hoa giấu kín... nàng đếm từng ngày để mong được gặp Trụi nhưng bóng chim tăm cá biết đâu mà chờ!
Vậy là Ngọc Hoa tận dụng tiền hôm bữa Trụi đưa 50 triệu để mua sắm máy chạy bộ, bao tập boxing để làm phòng gym giản dị trong nhà, cứ sáng chiều tối ngày ba lần chạy bộ, tập yoga, đấm bốc... không có PT thì học theo trên mạng kiểu nào thích hợp với mình.
Tuổi 16 tất cả còn ở phía trước, nàng muốn tận dụng thời gian rảnh để rèn luyện mọi thứ, đặc biệt là sức khỏe và khả năng thực chiến biết đâu sau này có khi lại giúp được 9 ly tung hoành giang hồ.
Nhờ dồn sức tập luyện và chút ảo tưởng trong đầu mà Ngọc Hoa cũng dịu được nỗi tương tư và âm thầm tiến bộ.
Những lúc đêm khuya thanh vắng cô đơn khó ngủ Ngọc Hoa lại ngồi ngắm bức tranh Tiêu Dao Tử vẽ tặng mình, hồi tưởng mọi chi tiết về các cuộc gặp ngắn ngủi của cả hai... sau đó dần chìm vào giấc ngủ trong sự ngọt ngào của hồi tưởng!
...
Sài Gon chợt mưa chợt nắng, chiều thứ Ba 18/2, lúc tan làm bỗng nhiên mây giông kéo tới xả một trận mưa trái mùa hạ nhiệt cho dân văn phòng, học sinh đang kẹt xe bên dưới...
Người thì nháo nhào tìm chỗ trú mưa nếu có thể, người thì lôi áo mưa xanh đỏ tím vàng ra mặc, kẻ trên xe hơi nhìn ra đám chạy xe máy xe đạp mà cười mỉa...
Nhân sinh bách thái tâm tư quá phức tạp... có một nữ thanh tra xinh đẹp sắc nước hương trời lại rất trái khoáy, có xe hơi lại không đi, dùng xe máy đi làm... có áo mưa trong cốp xe lại không mặc, dùng đồng phục công sở để hứng mưa...
Mưa trái mùa nghĩa là đầu mùa, tích lũy lượng lớn khói bụi của thành phố chục triệu dân... biến nước mưa mát lành thành mưa axit kèm theo lượng lớn vi khuẩn, vi rút trút xuống bên dưới.
Nữ thanh tra nhìn quanh, dòng xe đang kẹt cứng hết nhúc nhích, nàng không lấy áo mưa mặc không phải vì sợ xấu mà là vì tự dưng thích tắm mưa, dù là mưa axít hay mầm bệnh nàng cũng không sợ...
Chẳng những không sợ bệnh mà nàng còn muốn bệnh, thậm chí còn lo ngai ngái, mong sao mũi chích ngừa cảm cúm mất tác dụng...
Hên cho mỹ nữ này chỉ âm thầm suy nghĩ chứ không nói ra, nếu không chắc bị chửi và ném đá hội đồng là cái chắc!
Mưa giông vẫn tiếp tục, đường phố vẫn kẹt xe, nước mưa không rút kịp đã lăn tăn dâng nhẹ trên đường... có ai đó đã bắt đầu ách xì vì trời mưa nhưng nụ cười tươi rói kèm theo đôi mắt sáng tinh nghịch...
...
Chỗ nhà Trụi cũng chuyển mưa giông nhưng chỉ mưa lất phất không lớn, Bảo bất ngờ chạy vào nhà tìm Trụi, Trụi dẫn nó lên sân thượng ngồi uống trà ngắm cảnh mưa giông chill chill.
- Moá... nhà mày có mái che ngắm mưa sướng VL... nhà tao không có!
- Nhà của tao thì cũng như nhà của mày, lúc nào thích ngắm mưa sấm sét thì chạy tới... nhìn kìa... sét đang đánh đó ghê chưa!
- Ghê... nhưng cứ mưa và sấm sét chạy qua đây chắc có ngày tao bị sét đ·ánh c·hết trước chứ ngắm mẹ gì!
- Khà khà... mày có bất hiếu đâu mà lo bị trời đánh!
- Vụ đó chưa chắc... vừa rồi tao suýt toang... mày biết đúng không?
Bảo nhìn xoáy vào mắt Trụi để tìm hiểu chút tin tức cái vụ ám ảnh mai thúy.
Trụi bình thản đối diện trả lời cà lơ phất phơ:
- Suýt chứ chưa toang lo gì... có tao ở đây, tụi bây có gì cứ nói tao cân hết!
- Là mày làm?
- Làm gì?
- À thì...
Đùng! Xoẹt xoẹt...
Một luồng sét bổ thật mạnh, chớp lóe trắng trời như thể không cho Bảo nói ra tất cả, nó kh·iếp sợ im miệng không hỏi nữa... chuyện kia đành chôn giấu trong lòng, cứ xem Nobita ra tay là được rồi!
- Tao chạy qua lấy đèn laser nè... tụi nó hối quá trời!
- Chưa có... vài bữa nữa đi... có vụ này thú vị hơn nè, mai mốt bãi container của Thạch gia bị tao trưng dụng, chờ xin giấy phép xong mày có thể rủ đám chơi PKL vào đó lượn lờ thoải mái, trong đó rộng lắm, có thể chạy, có thể dùng xe độ không b·ị b·ắt... ... ...
Bảo càng nghe càng khoái chí nhưng nó chỉ ra điểm yếu c·hết người:
- Cái bãi đó rộng nhưng tối thùi thấy ghê...
- Khà khà... tụi mầy mở đèn laser lên sáng trưng lo gì... tao cũng sẽ làm bộ đèn laser siêu sáng hình 12 con giáp để khắp nơi để chiếu sáng ban đêm.
- Trời ơi... 1 tỷ hai đó má!
- Xì... bây giờ phải là 1 tỷ tư hay tỷ rưỡi rồi... chưa kể nó sẽ là phiên bản đặc biệt to lớn để chiếu sáng cả vùng trời như vậy chơi mới vui... mai mốt tao mà rảnh sẽ làm luôn bộ đèn laser trong Vua Trò Chơi...
- Whao... là cái bộ bài ma thuật?
- Ừ... đánh một con bài ra thì bật đèn, quái thú hiện hình đánh nhau như trong truyện tranh á!
- Đ M... nhớ cho tao 8 con rồng trắng mắt xanh nha...
- Rồi mày oánh với ai? Chơi kiểu đó ai chơi với mày?
- Kệ tao... chủ yếu là bán kiếm chút tiền...
Trụi giật mình nhìn Bảo, hổng lẽ thằng này vẫn còn phê mai thúy?
Bảo cũng giật mình, câu cửa miệng quen thuộc nhưng giờ không còn phê pha gì được nữa rồi... nó cảm ơn Nobita nhưng cũng buồn thúi ruột... vực sâu ơi ta chào mi!
...
Buồn tình hai thằng lôi mồi bia ra nhậu, rủ thêm thằng Long nhưng nó dính chặt Đào không đi được, Bảo không dám uống sợ buổi tối không chạy xe được, Trụi bảo kê nói uống ít không sao!
- Mày xí gạt tao hả Nobita?
- Khổ thiệt chớ! Miệng thì cứ kêu tao thánh này thánh nọ mà nói thì éo tin! Tao nói không sao là không sao, cứ nhậu lai rai, chút tối uống chút trà s·ú·c miệng đảm bảo nồng độ cồn bằng 0!
- Là cái chiêu mày thoát mấy lần đó sao?
- Ừ! Nhậu đi đừng lăn tăn!
- Dô...
- Dô...
- Tự nhiên có 2 đứa thấy thiếu thiếu á Nobita.
- Thiếu là bình thường, Chaien theo gái, Xuka lấy chồng còn Nobita và Xeko thôi!
- Xì... Xuka lấy mày chứ lấy ai mà nói như không liên quan vậy?
- Aizzz... uống đi đừng nhắc chuyện gia đình khổ lắm!
- Dô...
- Dô...
- Tao hỏi thiệt mày nha Nobita, thực ra mày có bao nhiêu bồ?
- Chắc cỡ hai bàn tay...
- Gì... cả chục luôn?
- Xêm xêm như vậy... chuyện đó có gì mà ngạc nhiên... tao đảm bảo mày đậu đại học là sẽ nhiều bạn gái hơn tao liền!
- Thôi mày ơi, tao có phải dê đầu đàn đâu mà kiếm nhiều bạn gái.
- Á đù... vậy mày nói tao là dê đầu đàn?
- Không...
- Tao cũng đâu muốn nhiều vậy, nhiều khi do hoàn cảnh, do duyên phận đưa tới... có muốn chạy cũng éo thoát... tao không muốn nói ra, có nói mày cũng éo tin!
Câu này Trụi nói rất tâm trạng... nếu ai bảo sáng này 9 ly phải leo tường bỏ chạy vụ ép duyên chắc giang hồ cười rụng răng!
Bảo không thắc mắc hậu cung của bạn mình nữa mà quay qua lo cho hậu cung của mình:
- Hôm bữa tao có bạn gái đầu tiên nhưng tao nói nó không nghe, mới chia tay hôm qua rồi... mày nói lên đại học có bạn gái cũng đúng, tao hợp với gái nhà lành hơn là gái ăn chơi... nhưng mà CMN tao thi hoài éo đậu... học sớm 1 năm cả nhà tưởng tao sẽ vào đại học sớm hơn bạn bè nhưng giờ đám bạn cấp 3 sắp ra trường mà tao chưa vô trường được nữa... hic hic...
Bảo nói như mếu, đúng là chuyện gì tính trước bước sẽ khó tới, mấy năm nay họp lớp nó nhục như con cá nục bị kho rục...
(còn tiếp)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.