Đại Náo Từ 1960
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 185 (Xui Có Thưởng). Học nhóm...
Tối đó gần 12 giờ khuya cả hai mới ngủ, ai cũng có giấc mộng đẹp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trụi t·ấn c·ông b·ằng miệng, môi, lưỡi, hai tay và cả... 3 chân khiến Tuyết tê rần rần, nhiệt độ tăng cao và dần dần mê man, tan chảy như một khối tuyết gặp ánh nắng mặt trời mùa xuân...
Một đôi bạn cùng tiến ra lò, từ đây Nguyệt tiết kiệm tiền học thêm còn Bảo tốn tiền cà phê, ăn uống để phục vụ cho quá trình dạy kèm mỹ nữ!
- Đ M... nghe cái giọng là muốn uýnh đòn.
Bảo dạ thưa chào hỏi, nói đang chuyển qua chạy dream một thời gian để chuẩn bị tham gia một lớp ôn thi, ba mẹ mừng rỡ rối rít, con chịu ra ngoài đi học thì còn gì bằng, chỉ có ba Bảo là nghi ngờ, thằng con học giỏi cỡ nào ông quá biết, sao tự dưng lại phải đi học ôn thi?
- Á... em làm gì vậy?
Ra đến chỗ ghế đá ban đầu, hú hồn xe ninja H2 còn nguyên vẹn chỗ cũ, Nguyệt lè lưỡi cho sự ngốc nghếch của hai người, Bảo lại cười vì nghe tiếng rột rột đói bụng của cô bé, tội nghiệp, giờ này còn mặc áo dài thì chắc học thêm chưa về nhà kịp, Bảo một hai kỳ kèo mời cô bé ăn mừng cuộc đánh c·ướp thành công, cuối cùng cả hai ghé vào làm hai tô phở đặc biệt, thêm hai chén tái, hai lòng đỏ trứng trụng nước lèo... (đọc tại Qidian-VP.com)
- Vì em thì có sao đâu, vả lại mấy năm rồi chưa mặc kiểu đó, giờ mặc lại lấy cảm giác!
- Ấy... đừng... ba la c·hết...
Trụi bước ra khoảng trống quơ tay nhanh như ảo ảnh lấy ra côn nhị khúc màu bạc múa may tùm lum nhanh như sao xẹt.
- Cho tao mượn...
- Trời ơi... Lý Tiểu Long tái thế má ơi!
(còn tiếp)
Bảo thấy còn sớm ghé vào shop tìm mua vài bộ áo sơ mi trắng, quần tây đen để ngày mai ngụy trang... hình như quên cái gì đó???
- Cứng khừ luôn!
- À quên... bán cho...
Ba lô nhà có sẵn chỉ còn thiếu mỗi cái xe!
- Anh quên... anh chạy xe ôm 1000₫... dịch vụ này anh chỉ mở cho em, em ủng hộ anh nha!
Tuyết đang héo rũ như tàu lá chuối sau bão bỗng dưng tươi tỉnh cười ngô nghê, đây là cảm giác được người quan tâm á... lúc nhỏ có cha mẹ người thân quan tâm, sao giờ lớn già đầu rồi cũng muốn được quan tâm nữa á!
- Alô... Nobita ơi... mày còn chiếc xe nào bình thường chút không?
- Hừm... dĩ nhiên là chưa!
Venus tự động kiểm tra thực hư bằng camera bên kia thấy quả thật đối phương có biểu hiện cảm sốt không nhẹ, Venus đành dùng sóng âm đưa chủ nhân khỏi giấc ngủ sâu để tỉnh lại một cách tự nhiên nhất.
- Sao mày đụng?
- Bạn bè đưa nhau đi học là bình thường, ngày mai anh mặc quần tây áo sơ mi trắng thêm cái ba lô là ok!
Trụi lên đồ thật nhanh, lấy ves cỏ toạ giá chạy toé khói lao đi vun v·út, tới nơi quả nhiên chỉ tốn 5 phút nhưng để lại sau lưng rất nhiều ánh mắt kinh ngạc, tức giận, chửi bới... các camera an ninh hay hành trình đều chỉ quay được hình ảnh mờ nhạt vì bị ảnh hưởng của tính năng tàng hình camera.
- Cứ toát được mồ hôi là hạ sốt...
- Mày nghỉ dưỡng mấy hôm, tao đi chiếc dream cua bạn gái mấy hôm nha!
- Ừ... cứ chơi thoải mái, cà vẹt trên xe đó lấy đi chơi đi... tiền bạc bây giờ vài chục hay trăm triệu đối với tao không nghĩa lý gì nữa!
- ???
- Có mà còn thả thính em làm gì.
Trong âm thầm thì Venus đang dùng sóng âm diệt virus cho Tuyết, chỉ vài giây các mầm bệnh đã được loại bỏ, tiếp theo sau là thiêu đốt mỡ thừa, mỡ n·ộ·i· ·t·ạ·n·g để chữa trị thân thể, trẻ hóa làn da...
- Cua gái chạy ninja mới khoái mà?
À... phù hiệu, hơi khó chút nhưng không sao, chỉ cần mặc áo khoác là ok!
- Ủa kỳ vậy ta... sao tự nhiên thức giờ này?
- Anh đã chia tay rồi... giờ đang cô đơn muốn c·hết... hồi chiều em không thấy anh ngồi ghế đá một mình sao?
- Anh trả lời em thiệt đi... anh có bạn gái không?
Bảo gọi điện thoại cầu cứu:
Trụi nhìn người đẹp hoa dung thất sắc mà đau lòng bèn xông vào khóa cửa ẵm nàng đi tuốt vào buồng ngủ hôn tới tấp.
- Không thả thính không được!
Venus truyền hình ảnh, Trụi vừa thấy thì tá hỏa... là Tuyết tỷ... nàng ở có một mình, sốt cao sẽ cực kỳ nguy hiểm... vậy là Trụi nhắn tin ngay lập tức:
"Em còn thức hả?"
Cả hai có cùng một chủ đề cực kỳ hay ho để thảo luận: chương trình học cấp 3 và ôn thi đại học.
"Là ai?"
"Ừm... nhắn bảo an đi... em xuất phát đây... bai bai."
- Moá... côn đâu cho tao mượn múa chút coi!
- Vậy là đúng rồi, mình mới là bạn chứ yêu đương gì nhau đâu!
- A... thằng c·h·ó...
- Yes sir!
- Cua gái má ơi!
- Là em á!
Nói dối tí tẹo xong Bảo về phòng và lao đầu vào nhắn tin với cô bé mới quen.
- Anh không sợ... sáng mai anh chạy xe bình thường vào nhà chào hỏi người lớn đàng hoàng đâu có gì phải lo.
- Ôi trời ơi... sao anh liều mạng vậy?
- Em có yêu anh chưa?
Bảo dựng khủng long của mình vỗ về nó:
- ???
- ???
Chương 185 (Xui Có Thưởng). Học nhóm...
- Ủa... thì mày là con nhà lành mà?
- Ba em không cho yêu đương sớm!
- Hic hic... vụ này bình thường, vậy ngày mai anh đổi xe ngay.
- Ha ha... lúc nào nhớ thì lấy ra chạy, ngày thường dùng xe bình thường mới đưa đón em đi học được chứ. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Xí... ai thèm anh đưa đón!
Nguyệt chớp chớp đôi mắt nai... Bảo im lặng chờ đợi... lúc này mà nói nhiều sẽ phản tác dụng ngay!
Ma âm rền rĩ khắp phòng suốt 1 giờ, cả hai ôm nhau chìm vào giấc ngủ... căn bệnh bên ngoài và nỗi tương tư bên trong tan biến không còn giấu vết... Tuyết chìm vào giấc ngủ sâu với khuôn mặt ửng đỏ ướt đẫm nước mắt hạnh phúc...
- Chữa kiểu gì đây ông tướng?
- !!!
Tiễn đến tận cổng nhà Nguyệt, Bảo hỏi dò:
- Whao... Dream thái cứng không?
- Nhanh lên không tao ngủ á!
Mưa bụi giăng giăng, hai bóng người dắt xe đi chậm dưới bóng sáng của mèo Kitty laser thật đẹp và lãng mạn.
Bảo mừng rơn rời đi... cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao...
- Whao... anh không thích xe PKL nữa sao?
- Cái đó con nít không được đụng vào!
- Chữa bệnh sốt.
- Em thì vô tư nhưng ba em ổng ghét thanh niên đi xe đua PKL lắm!
- ???
- Tao cần gấp!
9 giờ tối Bảo đã có mặt ở nhà Trụi, nó vừa vào đã thấy một chiếc Dream thái láng cóng mới keng xà beng đựng đứng đầy kiêu hãnh.
...
Về đến nhà còn chưa đến 9 giờ rưỡi tối, ba mẹ của Bảo mừng húm còn hơn trúng chục tờ độc đắc!
- Anh có. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tuyết tỷ mau thông báo 5 phút nữa em sẽ có mặt để bảo an cho vào!"
Tội nghiệp Trụi, đúng 12 giờ 59 phút Venus nhận được một tin nhắn nhỏ nhưng có võ:
Trụi: - Ha ha ha... bỏ khủng long ở đây là đúng, để tao tút nó lại cho nó long lanh hơn!
...
- Có!
- Tao là người lớn!
- Hừ... hãy xem đây... chá chá chá...
Nguyệt cũng nhiệt tình nhắn tin nhưng cứ xen vào hỏi dò nhiều bài tập, may mà cu Bảo giỏi thật, đều trả lời trót lọt ở hầu hết nội dung nên Nguyệt càng lúc càng an tâm về anh thầy giáo ngang hông này!
100 mét không xa cũng không gần, cả hai im lặng tận hưởng giây phút lãng mạn, Nguyệt dần dần thấy cái mỏ nhọn kia cũng có nét đáng yêu còn Bảo lại thấy cô bé ngày càng xinh đẹp.
- Chi vậy?
- Có... bữa trước làm ves cỏ còn mấy chiếc, mới vừa phục hồi thêm chục chiếc Dream thái.
- Tào lao... không cho mượn.
- Tao lạy mày đừng ghẹo tao nữa... có xe không?
- ???
Trụi thức giấc nửa đêm bị xáo trộn giờ giấc sinh học, cả người bồng bềnh như trên mây, thêm vào lo lắng cho Tuyết tỷ bị bệnh rồi lại kìm lòng không đậu với nhan sắc của nữ thanh tra... cuối cùng Trụi hóa thân sắc lang ăn mỹ nữ không sót chỗ nào, chỗ càng trọng yếu gặm nhấm càng kỹ lưỡng... Trụi đã kêu Venus chữa trị nên không sợ tình tỷ bệnh và yếu ớt, cứ dồn dập t·ấn c·ông, quyết làm tan chảy hết khối tuyết xinh đẹp trắng ngần trước mắt...
Nguyệt hơi nghi ngờ nên tra hỏi vài thứ, Bảo tự tin ứng đối ngon lành... rồi không biết thế nào mà Bảo lại dụ khị được cô bé là sẽ dạy kèm miễn phí cho bé sẵn tiện ôn thi luôn cho mình, tiện cả đôi đường.
"Trụi ơi... ngủ chưa... chị bệnh và nhớ cưng quá!"
- Tao phải làm con nhà lành!
Ấy vậy mà vì mặt mũi tự tôn nên nàng không dám nhắn sớm, chỉ nhắn lúc nửa đêm, định bụng qua vài chục phút sẽ xóa nó rồi xem như chẳng có gì... may mà Venus online 24/7 không bỏ sót mảy may tin tức nào mới giúp chủ nhân kịp thời xuất hiện!
- Chiếc dream này đẹp quá mậy... tem 7 màu luôn á!
- Em có muốn anh vào chào hai bác không? Thập thò bên ngoài hay bị người lớn đánh giá xấu lắm!
- Đừng từ chối nữa... sáng mai 6 giờ rưỡi anh đến đây rước em đi học nhé?
- Không được cà rỡn... nói thiệt á!
"Chào Trụi ca... là Venus đánh thức á... có người bệnh vừa nhắn tin, Venus đã kiểm tra thấy cô ấy giống như bị cảm sốt..."
Trụi múa chút thôi rồi cất luôn côn vào kho hàng ảo làm Bảo càng sửng sốt:
Cuối cùng cô bé xiu lòng gật nhẹ đầu rồi mắc cỡ đạp xe vào nhà!
- He he... cám ơn mày!
Nguyệt rung động con tim thấy mình đi trên đất bằng mà như đi trên sóng nước chao đảo lắc lư sao đó, nhưng cơn mưa lạnh thì ngược lại lòng người không lạnh.
- Không bán... ghé tao lấy đi đi, đừng làm màu!
Cười đùa tí tởn chút xíu Bảo để lại khủng long và lấy dream chạy về nhà.
Nguyệt chớp chớp đôi mắt nai như thể muốn soi thấu đối phương:
Bảo an không làm khó dễ vì đã được thông báo, đúng 0 giờ 5 phút Trụi đã đến trước cửa, cửa mở bên trong là Tuyết tỷ đang cố gắng đứng dậy chào đón hồng hài nhi... hic hic... tưởng bệnh không nặng ai dè nặng không tưởng!
Bởi vậy cho nên Trụi nói chữa bệnh sốt là xạo, Tuyết đã khỏi bệnh rất nhanh, chẳng qua là Trụi đang chữa tâm bệnh cho nàng mà thôi: bệnh tương tư!
Nhớ trước đây Tuyết không bị tương tư như vậy nhưng giờ Trụi quá đẹp trai, bên dưới lại xài bcs tương lai gây nhớ nhung sung sướng vô hạn khiến Tuyết không thể kìm lòng tương tư... rồi trong vô thức nàng muốn đi xe máy, muốn kẹt xe, muốn hít khói, muốn mắc mưa, muốn ngã bệnh để hy vọng ai kia có cớ ghé thăm mình! (đọc tại Qidian-VP.com)
Bảo thì thấy hạnh phúc, đây là thứ tình cảm thánh thiện mà cậu tìm kiếm bấy lâu, mối tình xôi thịt chóng vánh vừa chấm dứt hoàn toàn không phải là tình cảm thực sự, nó chỉ là t·ình d·ục, là những cơn phê pha bay bay đầy nguy hiểm!
Ha ha ha ha ha ha...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.