Đại Náo Từ 1960
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 188 (Xui Có Thưởng). Quà tỏ tình
- Để làm gì?
- Có chia em không?
- Chứ nói chuyện kia mày có dám làm đâu!
- Trưa nay anh muốn chở em đi lòng vòng kiếm nhà để mua.
- Ừ... mấy bữa nay tao dậy sớm, trước 6 giờ là lót tót chuẩn bị đi rồi! Ba mẹ tao nhìn hết hồn luôn, ghê hông.
- ???
- Cứ từ từ... nhá hàng chậm thì ăn lâu dài!
Chủ nhà thấy khách hàng là hai đứa nhóc học sinh thì dở khóc dở cười nhưng vẫn lịch sự tiếp đón.
Bảo lè lưỡi hết hồn nhưng nó biết trong giới chơi xe các phụ kiện vài trăm triệu đồng là bình thường!
Nguyệt sững sờ mặt đỏ bừng bừng... trời ơi... làm gì có kiểu tặng nhà để tỏ tình?
- Không ổn chút nào!
- Nó có mình Đào, chia nhiều tiền hư người còn mày hư sẵn giống tao rồi, phải có nhiều tiền cho gái chứ! Năm thê bảy th·iếp mà không có vài tỷ mỗi tháng làm sao đủ chi?
- Ghé quán bất tiện, đồ đạc bận cả ngày khó chịu lại không có chỗ ngả lưng, quá mất thời gian...
- Nhưng làm vậy tự nhiên dính tiền bạc vào tình cảm quá tục!
- Nhà riêng anh ơi, ở chung cư rẻ tiền khổ với cầu thang, điện nước, cách âm dữ lắm... mà chung cư cao cấp thì thường đắt ngang hoặc nhiều hơn nhà riêng biệt luôn!
- Làm quà.
- Cái đó tùy mày nhưng không đi bước này thì ước mơ năm thê bảy th·iếp của mày coi như tèo!
- Rồi... lại lèm bèm... hồi đó tao đã giao kèo tao chỉ thu 100 triệu/đèn.
Chiếc dream thái chạy ngọt ngay nhưng phải 20 phút mới đến nhà Trụi, Bảo kiểm hàng giao tiền cho Trụi 2 tỷ rưỡi.
- Quà tỏ tình!
- Chưa chắc chắn thì làm éo gì mất thời gian sức lực nhiều như vậy?
- !!!
- Anh mua cho em...
- Nếu chụp cắt lớp...
- Sáng tranh thủ đi sớm ăn sáng trò chuyện, trưa đón đi ăn uống vào quán cà phê, đầu giờ chiều cô bé lại đi học, tới xế chiều tao đón ra ăn uống rồi lại vào quán cà phê học hành ôn tập, tối chở cô bé về nhà!
- Ha ha... thì anh cũng lớn mà! (đọc tại Qidian-VP.com)
Trụi lắc đầu:
- Anh bán cái đó và anh kiếm được tiền, giờ lấy tiền mua nhà để tránh lạm phát mất giá tiền.
- Em tưởng anh lúc đó nói xạo gạt em!
Bảo rất lụp chụp, Nguyệt còn tệ hơn ngồi cứng đờ nhưng rồi dần dần mọi chuyện cũng đâu vào đó, Bảo đặt tiền cọc, kêu chủ nhà cùng đi luật sư soạn thảo hợp đồng.
Đến lúc ghi tên chủ sở hữu thì ghi tên Nguyệt làm cô bé sợ hãi hết hồn.
- Đ M... Trụi đại gia ơi Trụi đại gia... mày giống công tử Bạc Liêu rồi á... nhưng tao khoái!
...
- Ậy... nhà của em!
- Ừ... ít thôi nhưng dài lâu... mai mốt dân chơi nước ngoài cũng sẽ liên hệ mày, lúc đó tha hồ hốt bạc nhưng phải tiếp tục nâng giá 150-200 triệu.
- Ba mẹ anh có biết không?
Buổi trưa thì nắng mà chạy mãi không thấy nhà bán ưng ý, Bảo dừng xe dưới bóng cây mua nước mía để uống giải khát, không ngờ cả hai lại phát hiện trong hẻm có nhà muốn bán, hẻm cũng to, xe hơi ra vào được thế là hai người vọt vào bắt đầu tập tành giao dịch buôn bán nhà đất.
- Em à... của chồng công vợ, em chỉ đứng tên dùm anh, anh tặng em bộ chìa khóa nhỏ xíu... không to gì cả...
Bảo cười hắc hắc kể lại vụ hai người gặp nhau tổ chức đánh c·ướp mèo Kitty... ... ...
Hai trẻ rối não nhìn nhau, cả hai thật ra cũng chưa biết mình đang làm gì, đang cần gì nhưng luật sư và chủ nhà lại hối thúc hoàn thành hợp đồng...
- Không chơi thì thôi, chơi là phải chơi tới nóc!
- Bữa đầu căng lắm, may mà mẹ nàng xin dùm mới đưa rước được.
...
- Mày nghe lời tao khuyên đi tìm nhà nguyên căn gần đó thuê hoặc mua luôn đi.
Bảo nhân cơ hội áp sát tai cô bé thủ thỉ: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Phải biết mọi người thích gì thì mình đầu tư cái đó sau này có muốn bán mới dễ dàng đúng không?
Nguyệt chớp chớp đôi mắt nhìn kỹ anh chàng mỏ nhọn... người gì đâu mà đeo dính như sam!
- Khen... tại tao cũng y vậy mà!
Nguyệt rất e thẹn và cảm động nhưng ngó xung quanh thấy quá trời cặp như vậy nên cũng tạm yên lòng.
- ???
- Sến cũng được nhưng vào ký tên nha...
- Tao... tao định chỉ thu tiền lời tối đa 20 triệu/đèn, còn lại đều đưa mày!
- Mình có thể đi thuê... nãy giờ em và anh thấy nhiều lắm đó!
Bảo chạy khỏi quán cà phê máy lạnh, bên ngoài nắng chói chang nóng hầm hập nhưng sức trẻ đâu để ý ba vụ này, có mớ hàng tiền lời nửa tỷ đồng chờ nó đi lấy...
Ha ha ha ha ha...
- Giao hết mớ này lời được 500 triệu!
- Ê Xeko... cô bé mày đang cua là sao?
- Mày đưa rước người ta đi học luôn?
- Thiệt, anh mới lấy hàng, tối nay em và anh đi giao hàng kiếm tiền!
(còn tiếp)
Bảo im lặng không nói nữa, hai mắt nhìn Nguyệt đắm đuối... thằng Trụi nói rất đúng, hãy để quyền quyết định cho cô bé... nếu cô bé chấp nhận thì mọi thứ ok còn không thì rút lẹ cho nó khỏe người.
- ???
- Ai nói tao không dám?
- Trời ơi... nhiều quá... vậy là anh bán thiệt hả?
- Không... chuyện làm ăn này là chính đáng, mua nhà đất thì càng chính đáng.
- Em đừng lo, ba mẹ anh cứ vài tháng là đi mua nhà đất một lần, anh làm cũng giống ba mẹ mà thôi!
- Hừm... biết ngay mà... vậy là nhà vẫn là của anh?
- ???
- Anh tặng quà to quá em không thể nhận!
- Nhưng thằng Chaien bán xe chỉ thu 10% tao thu 20 triệu đã là 20%... sau này còn vượt cao hơn làm sao coi cho được? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Thì cưới dâu theo ý ba mẹ mày làm sao có cửa léng phéng bên ngoài... chỉ có không kết hôn mới không vi phạm luật hôn nhân gia đình, mày mới có thể quen nhiều người, chu cấp cho các mẹ con họ, mua cho mỗi người một căn nhà bắt đầu ngay từ bây giờ...
- Nhưng...
- Hả... rồi tao ở đó luôn sao?
- Zời... mày tính sai bét! Mày biết tại sao tao chia nó ít mà chia mày nhiều không?
- Anh cũng làm ra tiền!
- He he... nhiều nên mới đi mua nhà.
- Hừ... bởi vì mày cận thị nặng á... cận đến nỗi không đi lính được luôn!
Nguyệt rùng mình nhột nhột lỗ tai nhưng con số quá lớn làm Nguyệt hoảng hốt:
- Ê... tự nhiên đang nói chuyện vợ con hấp dẫn chuyển qua vụ cận thị chi chán ngắt vậy?
- Ha ha... tuyệt!
- Ủa... chi vậy anh?
- Nó đã là của em... anh bơ vơ ngoài đường thế thôi...
- Thì cho em nó thôi... tiền là nghĩa địa gì!
- Vẫn chưa đủ hàng giao... bây giờ dân Trung và Bắc cũng đặt mua...
- Úi trời... chơi lớn vậy mậy?
- Vậy giờ cứ bán nhỏ giọt?
- Mày nghĩ thử đi, mày đã chịu cực như c·h·ó tức là mày đã quá thích... cô bé kia chấp nhận cho mày làm vậy thì đã chịu đèn... bây giờ tiến tới cái cụp luôn là được rồi...
- Rồi ba cô bé thì sao?
Bảo mở ba lô to cho Nguyệt nhìn, bên trong là nguyên đống đèn laser.
- Thì em đá anh.
Cuối cùng dưới sự thúc giục của chủ nhà, luật sư và ánh mắt tha thiết của Bảo, cô bé cũng phải ngây thơ ký tên nhận lấy căn nhà... trời ơi... tự nhiên phải chấp nhận một lời tỏ tình quá nặng ký!
- Anh đứng tên đi...
Bảo nghe thấy liền mừng rơn, người ta nhận chỉ là không muốn quá nhiều, quá to.
Bảo chở Nguyệt đi ăn trưa và rủ rê:
- Trời ơi... nhiều quá...
- Wa... rành dữ ta!
- Nhưng gì?
- Em thích nhà chung cư hay nhà riêng biệt?
- Thuê không có gì chắc chắn, bất kỳ lúc nào cũng có thể ngừng... anh không muốn ngừng với em...
- Yên tâm... mai mốt bán đèn tiền lời càng lúc càng cao, cứ tặng nhà tặng xe thoải mái, miễn đừng trúng mấy nhỏ trà xanh hay đào mỏ là được!
- Còn căn nhà?
- Sao lại tèo?
- Thì đi tìm tiếp, rút kinh nghiệm lần sau...
- Rồi cái nhà?
- Sau này em ghét anh, giận anh thì làm sao?
- Được nhiều lắm hả anh?
Bữa ăn kết thúc, Bảo chở Nguyệt tìm nhà.
- ???
- Em nhớ bữa gặp nhau chỗ bãi xe PKL anh nói mấy cái đèn laser đều do anh bán không?
- Tham khảo ý kiến.
Nguyệt lôi Bảo ra ngoài hỏi cho ra lẽ:
- Không, ý em là người lớn làm ra tiền mới mua được nhà!
- Mua để đầu tư bất động sản sẵn có chỗ mình nghỉ ngơi khỏi phải vào quán cà phê... trong đó bất tiện khủng kh·iếp. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Hic hic... ba mẹ tao chắc không chịu...
- Nhưng... nhưng lỡ dang dỡ...
- Không sợ, vỏ hộp đèn laser là khóa c·hết, nếu cắt ra thì tự hủy cháy đen thui.
- Anh chỉ mua vì em... em không đứng tên thì anh mua làm gì?
Nghe theo lời xúi bẩy của bạn chí cốt, Bảo hí hửng chạy đi rước Nguyệt giữa trưa nắng chang chang.
- Em hiểu rằng tim anh có em đó là quan trọng nhất đúng không?
- Tục nhưng thuyết phục! Chỉ cần mày dùng mỏ nhọn thuyết phục được bé, bé chấp nhận thì xong ngay, mày hoàn thành được bước chân đầu tiên trong hành trình tìm kiếm thê th·iếp vĩ đại của mày!
Nguyệt bị lời nói dối chân thật làm hôn mê, gật đầu đồng ý với kế hoạch điên rồ của Bảo.
- Thì chứ gì nữa... 18 tuổi là đi học xa nhà ra riêng tự lập được rồi... thời gian đầu chưa quen thì tối chạy về... mai mốt quen rồi thì cuối tuần về nhà...
- Rồi đưa rước làm sao?
- Nhưng tụi tao chưa chắc chắn...
- Quà gì? 8/3 à?
- Em nghe người lớn nói thôi! Mà anh hỏi em làm gì?
Hai mắt Bảo mơ màng nghĩ về hai chữ tự lập... đối với một cậu ấm từ nhỏ thì hình như nó không tồn tại... ba mẹ luôn mong con cái ở chung, cưới dâu về, có cháu nội cả đàn chạy loanh quanh trong nhà...
- Ký tên cũng được nhưng...
- Nhưng em chưa hiểu anh nhiều!
- ??? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Mày chửi tao hay khen tao?
Chương 188 (Xui Có Thưởng). Quà tỏ tình
- Hi hi... sến hơn con hến nữa ông ơi!
- Trời... mua nhà... cái này người lớn mới mua mà anh?
- Chụp cắt lớp nhòe và không ra nguyên mẫu được, quan trọng là cục pin phải đủ công suất... tụi nó làm không ra đâu!
Trụi trố mắt:
- Mày không sợ tụi nó copy làm nhái sao?
- Vậy làm thử đi... giờ chạy đi rước cô bé, hai đứa ăn uống sau đó đi tìm mua nhà luôn cho oách... nhớ ghi tên cô bé là chủ sở hữu...
- Có lý! Mai mốt có ai muốn mua nhà thì em sẽ giới thiệu cho anh!
- Sao ghi tên em?
- Bà mẹ... mày tính chi xa dữ vậy?
- Dĩ nhiên... em thích thì anh đưa em hết!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.