Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 189 (Xui Có Thưởng). Vả mặt chan chát

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 189 (Xui Có Thưởng). Vả mặt chan chát


- He he... đừng chửi... tao đùa chút thôi... căn nhà đó bao nhiêu?

- Dạ... dạ nghe...

Hic hic... lãng mạn quá... đẹp quá... và bây giờ nó đã đơm hoa kết quả...

- Vậy thằng đó là dân trường nào?

- Bé ơi bé à... mau ăn chóng lớn cho tao bảo bối nha!

- Làm gì tới tối!

Có lẽ Hạnh Vận của Liên Châu phát huy nên Trụi mới bỏ vốn to đầu tư cho nàng như thế chăng?

...

Tiểu Muội: - Anh kêu Xeko mua nhà tỏ tình?

- Ừ... thô bạo và đầy mùi tiền nhưng tỏ rõ chân tình.

- Dạ...

- Không biết... áo trắng nó không có phù hiệu mà cái mặt thì già chát!

Nguyệt ngồi kế bên thấy rõ anh mỏ nhọn khó khăn nhưng vẫn kiên quyết để nàng đứng tên thì càng cảm động chứ không khi dễ anh mỏ nhọn thiếu tiền chút nào, chính sự ngay thơ này làm Bảo rất thích và cũng giúp cho tình cảm non trẻ giữa hai đứa không bị c·hết non.

Nói là dại gái số dzách vì 20 kg nữ trang inox làm mẫu này sau khi biến thành Kim Ngọc sẽ phải có giá trị vài chục hoặc cả trăm triệu đô la... thế mà Trụi gửi hết tiền cho Liên Châu phát triển tiệm vàng, lại còn nhắn nhủ bị ai chơi xấu ngáng giò cản đường thì cứ báo cáo, Trụi sẽ giải quyết hết luôn.

Chương 189 (Xui Có Thưởng). Vả mặt chan chát

- Bà mẹ... mày kêu tao mua á!

(còn tiếp) (đọc tại Qidian-VP.com)

Bài vở khô khan, bài tập nhức đầu cứ trôi đi tuồn tuột, tâm trí Nguyệt chỉ còn nhớ màn mưa lâm râm có anh chàng mỏ nhọn dùng áo da che mưa, nàng dắt xe đạp chầm chậm đi dưới cái bóng của mèo Kitty laser.

- Thì giao kèo thôi!

Vậy là bỗng dưng trong chiều nay nàng vừa có người yêu, vừa có căn nhà do nàng đứng tên!!!

- Thì... aizzz... thôi mày chia tao vị trí tao gửi tiền và luật sư qua soạn thảo hợp đồng cho chắc ăn.

Rầm... rầm...

...

- Đừng nói lớn... nó nghe chút nó uýnh mày tao không can đâu! He he...

- 5 tỷ, bên kia bao giấy tờ!

Cô giáo vỗ tay khen ngợi, cả lớp vỗ theo, sức của Nguyệt tới đâu cô biết rất rõ, thậm chí lớp học thêm cũng là cô dạy, Nguyệt vắng học thêm không lý do, lại vào lớp xao nhãng nhưng không ngờ công lực lại tiến bộ tốt như vầy, rất đáng khen ngợi.

- Hic hic... thiếu tiền mua nhà...

- Bạn gái mày thích nó không?

- Được... nhưng còn tiền?

...

- Nhà gì?

...

Sử dụng hết công suất cái mỏ nhọn để thuyết phục được người đẹp chịu ký tên mua nhà nhưng kiếp nạn khác lại kéo đến làm khó cậu ấm Bảo.

Yến: - Sao vậy c... chị?

Riêng về lời giải trên bảng liếc sơ là cô đã biết không phải cô dạy, kiểu giải này phải của người nghiền ngẫm làm nó rất nhiều lần mới nhìn ra đường ngắn nhất, đơn giản nhất như thế!

Nguyệt líu ríu lên bảng, cả lớp chỉ chỏ xì xầm.

- Alô... gì vậy Xeko?

- Luật sư bên bán khác luật sư bên mua ông kẹ ơi! Gửi vị trí gấp đi!

Người duy nhất có thể so sánh với Liên Châu có lẽ là Thạch San, tuy nhiên loli này không phải đồ ăn trong mâm của Trụi, không tính.

- Không đòi... chia tay anh không đòi quà... đi kiếm người khác mua nhà khác tặng tiếp thôi!

- Nguyệt... em có nghe cô nói gì không?

Từ bơi c·h·ó chuyển sang bơi ếch cũng không khó khăn gì nhiều, hình như c·h·ó và ếch là họ hàng hay sao ấy! (đọc tại Qidian-VP.com)

- Cô bé kia khó mà chia tay nếu Bảo không quá tệ! (đọc tại Qidian-VP.com)

- Giao kèo sao?

Thùng hàng không lớn nhưng nặng gớm, gần 20 kg, nơi gửi: Phượng Gia Kim Hoàn Đà Lat.

...

Căn nhà tuy trong hẻm nhưng khu vực này ngon lành: đường xá thông thoáng hai chiều không phải hẻm cụt, không ngập, ít kẹt xe, gần trường gần chợ gần bệnh viện... cuối cùng nhà nhỏ nhưng có võ kêu giá 5 tỷ.

Mới tăm tia 10 phút thì 4 nữ đã kéo lên bao vây Quanh Minh đỉnh, Trụi quay người lại nhìn liền té xỉu cái rầm vì cả 4 đều mặc bikini hai mảnh, đặc biệt Diễm lại mặc loại super bikini, whao... nhỏ xíu xìu xiu luôn... hic hic... nhưng lại có bé Xoan... Trụi chỉ có thể nhìn mà không được sờ.

Ngay cả Đồ Thị có buôn bán thì cũng chỉ nhờ quan hệ quen biết chứ đâu bài bản công thành đoạt đất như Liên Châu.

Bảo mua lần đầu không có kinh nghiệm, chả biết đắt rẻ chỉ toàn quan tâm bạn gái, giờ tới lúc chồng tiền mua nhà mới rối rắm, ngay cả vay ngân hàng mua cũng không đơn giản vì Nguyệt chưa thể đứng tên vay, Bảo đứng tên vay thì lấy gì thế chấp? Rồi thủ tục nhiêu khê làm cậu ấm nhức đầu muốn mua thẳng khỏi chịu lãi ngân hàng.

Bảo ngẩn người nhìn điện thoại, Nobita giờ bá đạo quá, hồi xưa nó kẹt hoài, Bảo cũng đưa tiền và nói với nó "muốn lấy muốn mượn tùy mày"... Đ M... giờ nó nói lại y chang như vậy, đập nguyên câu vào mặt... nhưng cảm giác sướng thật! Hé hé...

- Bên này có luật sư rồi mà?

Bốp bốp bốp bốp bốp...

Nguyệt đỏ bừng mặt sung sướng, lần đầu được cô vỗ tay quá là vinh hạnh, đầu cô bé lại tràn ngập hình ảnh cái mỏ nhọn lúc dạy học, lúc năn nỉ nàng làm quen và cả lúc tặng quà tỏ tình...

- Tao bao hết, muốn lấy muốn mượn tùy mày! (đọc tại Qidian-VP.com)

3 cây đậu bé bé xinh xinh vươn mầm thật đẹp.

Có người tỏ tình... chuyện thường, chỉ là lần này cô bé đáp ứng.

- Đi lên bảng giải bài tập cho cô...

Bơi chút xíu liền chia ra hai phe trình độ chênh lệch quá rõ: Yến và Tiểu Muội bơi c·h·ó, hai mẹ con Diễm bơi ếch quá đẹp, vậy là hai mẹ con Diễm quay sang huấn luyện cho hai nhỏ xóm Bến Đò bơi ếch cho ưu nhã hơn!

Trụi luyện tập nhập tâm, 4 nữ đi rồi cũng không biết, chỉ khi chuông điện thoại réo mới sực tỉnh, có shipper đang giao hàng bên dưới.

Diễm: - Phụ nữ mình yếu đuối trong tình cảm lắm, đã chấp nhận người ta, đã chấp nhận quà to thì trừ phi trà xanh hay đào mỏ mới tính đường chia tay gì đó!

- Con Nguyệt đang yêu... tao dám cá luôn á!

Trụi lựa ra vài món may mắn đạt chất lượng cực phẩm, độc đáo để làm quà tặng, còn lại thì gói ghém bỏ ba lô chuẩn bị vài bữa giao hàng lên Đà Lat, đâu thể để giai nhân nũng nịu năm lần bảy lượt thân gái dặm trường chạy xuống dưới này.

Đùa tí thôi, vì biết bơi c·h·ó thì đã biết nổi nước nên chỉ cần tập chút tay chân phối hợp là được, cái đầu chịu khó hụp lên hụp xuống là xong!

Có lẽ có nguyên nhân đó nhưng nguyên nhân lớn hơn chính là trong tất cả tình nhân, Liên Châu có tài năng kinh doanh và gia thế tốt đẹp làm bệ phóng, như vậy đầu tư to lớn càng dễ thành công chứ như nhỏ Yến thì chỉ buôn bán lai rai chơi loanh quanh là chủ yếu!

Yến định kêu cô nhưng cuối cùng sửa miệng kêu chị, cả thân phận lẫn tuổi trẻ hiện giờ của Diễm đều xứng để kêu chị.

Buổi chiều ngồi học cô bé Nguyệt cứ lơ lửng như trên mây.

Có người tặng quà... chuyện thường, nhưng gom hết quà trong 17 năm nay kể cả lì xì cũng không bằng một góc quà ngày hôm nay nữa, nhà này còn ngon nhà gia đình nàng đang ở, đặc biệt là giàn hoa hồng và giàn cà chua sai quả, chủ nhà đã đồng ý để lại tất cả, kể cả đồ gỗ trong nhà vì bên mua quá sộp không hề trả giá và cũng không tốn tiền cò trung gian.

Trên bảng bị cô giáo soi, dưới lớp bị bạn bè đàm tiếu, Nguyệt mím môi biến cơn tức giận thành sức mạnh giải phăng phăng bài toán hình học hóc búa trong sự ngỡ ngàng ngơ ngác của cả lớp.

- Ê... sao vậy được...

Bảo rút điện thoại ra muốn sử dụng quyền trợ giúp của người thân nhưng giờ gọi điện cho ba mẹ hay là... Nobita?

Xoan, Yến và Tiểu Muội nhìn nhau le lưỡi, chỉ có Diễm là cười ngâm ngâm:

- Xì... chuyện xưa như trái đất, mấy bữa nay có thằng mỏ nhọn không biết từ đâu hiện ra đưa rước sáng trưa chiều tối luôn á.

- Người ta lấy rồi sau đó chia tay thì sao... chả lẽ đòi lại?

Tút tút tút tút tút...

Yến: - Là Xeko hả anh?

Giải quyết nhanh bữa trưa Trụi chạy trốn lên sân thượng thăm các bé yêu đậu hồi máu, từ sáng giờ về không kịp lên luôn, nào là khách từ Mễ, Bảo gọi điện, giao đèn rồi 4 nữ đột kích quá nhanh và quá nguy hiểm... nhưng nói thật lòng, nhà cửa cũng rộn rã thật vui!

- Ừm... anh xúi nó mua nhà... nó đi mua nhưng kẹt tiền!

Trụi cười khà khà ký tên xác nhận, đây là lô hàng đầu tiên hợp tác đây mà, nói là hợp tác nhưng thực ra Trụi cải tiến chúng rồi giao cho Liên Châu bán không thu đồng nào, dại gái thuộc dạng số dzách!

- Có... nó không đi học thêm nhưng tao nhìn thấy vào quán cà phê học bài tới tối với thằng đó.

- Hả... tao nói giỡn mà mày làm thiệt?

- Ok... thích là tốt rồi nhưng lỡ chủ nhà đem hết hoa và cà chua đi thì sao?

Nhà đang âm thịnh dương suy, 4 mỹ nhân bàn chuyện tíu tít, nào là về trường học, nào là về lò bánh tráng... cũng may là Hằng phải về trường dạy nếu không thành ra 5 bà chắc còn xôm tụ nữa!

Nàng đi là 6-7 tiếng còn Trụi thì vù vù vài chục phút đã có mặt trên đó, tiết kiệm thời gian sức lực và hưởng thụ cảm giác ma tốc độ sướng hơn nhiều!

- Ặc... c·hết mẹ... rồi giờ sao?

- Thích, gần trường, nhà nhỏ nhưng khá mới, có giàn hoa hồng, có vườn cà chua trái chín xanh xanh đỏ đỏ...

Nguyệt giật mình hoảng loạn:

4 nữ thấy Trụi bị trêu chọc bức bối thì lại rất vui, các nàng phát hiện một điều thần kỳ khi ngồi ăn với Trụi: tiêu hóa rất nhanh và rất tốt vì vậy tranh thủ nghỉ trưa đi bơi luôn.

Trụi lúc này đang ngồi ăn giữa 4 mỹ nữ: Yến, Tiểu Muội, Diễm, Xoan... toàn là 18-19 tuổi xinh đẹp trẻ trung, độ tuổi thật của Diễm đã bị mọi người quên mất kể cả chính nàng.

Chỉ mất chưa đến chục giây là đống inox chế tạo tỉ mỉ trị giá vài chục triệu đồng biến thành đống Kim Ngọc quý báu trị giá vài chục triệu đô, giá trị tăng thẳng tắp từ đồng Vi En lên thành đô Mễ nhờ cây đèn pin thần kỳ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Xoan le lưỡi nhìn mẹ, vụ này nghe quen quen. Quả nhiên Yến hỏi tới, Trụi vừa ăn vừa kể ra từ từ chuyện của Bảo.

- Rồi xong... yêu đương nhăng nhít xao lãng học hành, bài khó như này bó tay là cái chắc!

Có câu giàu nhờ bạn sang nhờ vợ, thôi thì nó xúi mình mua nhà giờ mượn tiền nó thử xem sao, nếu không được thì mượn của ba mẹ.

Giữa trưa nắng chang chang mà sân thượng lại được Tiểu Gia điều chỉnh mái kính râm mát, nhiệt độ cũng vừa phải 25⁰ se se dễ chịu nên các nàng càng bơi càng thích!

- &@₫#&#&₫...

Ngồi trên bờ nhìn 4 mỹ nhân xinh đẹp nghịch nước làm Trụi càng lúc càng ứa gan, cuối cùng đành bại lui chui xuống dưới tập võ thuật!

Ba tiểu cô nương gật đầu thụ giáo, Trụi mỉm cười không chen vào mà tranh thủ ăn ào ào, má ơi... tự nhiên ráp vô chi nhiều vậy nè làm sao chịu nổi... nếu chỉ là đàn bà của mình thôi thì còn lạng lách lái xe trêu ghẹo, giờ lại có bé Xoan con của người tình, Trụi như siêu xe bị kẹt số, tiến không được mà lùi cũng không xong.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 189 (Xui Có Thưởng). Vả mặt chan chát