Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 192 (Xui Có Thưởng). 1000 tỷ sẽ được cái gì?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 192 (Xui Có Thưởng). 1000 tỷ sẽ được cái gì?


- !!!

- Chừ... anh muốn em làm sao?

(còn tiếp)

- Nói rất hay! Có khí phách đáng mặt nam nhi... em có thể làm chị trẻ đẹp lại như Tuyết không?

- Ha ha ha... em tự tin dữ ha... tiền chị có để xem em lấy chúng được không... đừng chơi lấy tiền rồi bỏ trốn... sẽ có trát hầu tòa đó!

- Chuyện nhỏ mà chị!

Ha ha ha ha ha ha...

Dung nghi ngờ 99% nhưng dung nhan của Tuyết thay đổi thấy rõ như này là bằng chứng không thể chối cải cho tay nghề của Trụi... sự thật chỉ có 1... Trụi chính là h·ung t·hủ!

Tuyết nheo mắt tinh nghịch hiến độc kế:

- Chắc có người nhắc!

- Ha ha... không cần t·ham ô·!

Mấy chục năm làm việc, bà đã hiểu đạo lý không cần thiết nghiêm mặt để giữ pháp luật nghiêm minh... nhưng muộn mất rồi, mặt bà đã bị đơ... hôm nay ước vọng thay đổi nhan sắc bộc phát bất chợt... bà hy vọng phép màu trên người Tuyết sẽ xảy ra với bà... vấn đề duy nhất bây giờ là... ví tiền!

Dung là sếp lớn nên nãy giờ Tuyết không chen lời, nàng rất bất ngờ thấy Trụi ăn gắt gao bà sếp khó chằn ăn trăn quấn này... hôm nay nàng định đi một mình nhưng bất ngờ bị sếp quấn lấy đòi đi theo.

- Chị chơi luôn combo 1000 tỷ trẻ lại tuổi 20 đi...

- Quan trọng là có đáng giá hay không... người thấy vàng trên 100 triệu đồng/lượng thấy đáng giá... người lại chê nó là cục đá không ăn được vậy thôi.

Dung gật đầu rồi thở dài thườn thượt... nhà bà cũng chả hơn gì, chưa nói chuyện bây giờ già mập xấu xí, dù là ngày xưa thì với bản mặt tòa án cũng phải khiến ông chồng teo chim, không làm ăn nhiều được...

- Khách không muốn trả tiền là khách không đạt chuẩn, chia tay sớm bớt đau khổ chị ơi!

- Wa... kiếm đâu ra?

- Trời... 1000 tỷ đồng sẽ được cái gì?

- !!!

- Hì hì... em cá nổi tiếng là 9 ly, nhưng qua buổi tối nay ngành của chị sẽ thấy em nổi tiếng là đại sư massage, người bạn thân thiết của phái đẹp và là kẻ thù của ví tiền!

- Cải lão hoàn đồng... trở lại tuổi đôi mươi! Bai bai...

- Rất vui được biết em, em rất nổi tiếng trong ngành của chị hiện giờ!

- 3 tiếng đồng hồ và 2 lít mồ hôi!

- Bớt xuống chút xíu được không?

- Giới thiệu với em đây là chị Dung... là sếp cấp cao của chị, còn đây là Trụi, chủ spa này và cũng là 9 ly, Tiêu Dao Tử mà em đã nói với chị á chị Dung.

Dung cũng biết cái gương mặt tòa án của mình không thích hợp nên cố nặn ra một nụ cười rất đơ, không phải bà không muốn tươi cười nhưng mấy chục năm làm nghề là mấy chục năm phải tự làm đơ gương mặt, riết rồi nó đơ thiệt luôn, người gặp người trốn, hoa gặp hoa rụng! (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ngon... em nấu cay như vầy anh rất thích!

- Em cứ nói... dù là sao trên trời anh cũng đặt shoppe mua cho em bằng được!

Trụi bị nhảy mũi suýt văng chén cơm.

- Vụ này học của ai?

- Hi hi... anh ghẹo em hoài... em muốn... em muốn...

- Ừ... rất có lý... như vậy không ai ép ai!

- Cổ nhân a!

- Chỉ cần quỵt nợ!

- Thật... anh hay chạy loăn quăn, có em làm sẽ ổn định hơn.

- Úi dùi ui... em muốn chị c·hết à... tiền đâu mà ra? Không lẽ t·ham ô· đại án?

Trụi lên lầu ăn chiều với Ngọc Hoa, bỏ lại Dung ngơ ngác thất thần và Tuyết cười mím chi.

Ách xìiii...

- Ủa... em làm từ thiện sao?

Tuyết và bạn đang làm tóc, nàng mỉm cười híp mắt thầm khen trong bụng Trụi tìm được chỗ này quá tiện để gặp gỡ công khai!

- Em muốn cại khác...

Ngọc Hoa mặt mũi đỏ lừ lừ phần vì bị chọc giọng nói phần vì điều lớn mật sắp thốt ra... cô bé uốn éo người thẹn thùng.

- Đừng chọc quê em... em sẹ sựa giọng từ từ.

- Em làm quen cuộc sống mới, làm quen người mới!

- !!!

- Xời... chuyện nhỏ...

- Ha ha... lưỡi anh "cạ" ai?

- Hì hì... chuyện đó không phụ thuộc vào em mà phụ thuộc vào ví tiền của chị... chị phải hỏi nó á, bên em thì vô tư!

- 100 triệu đồng là không nhỏ nhưng 100 tỷ đồng cũng không lớn... 1000 tỷ đồng em cũng dám chơi luôn... em nói rồi... vấn đề không phải ở em mà là ở túi tiền của mọi người.

Sau đó Dung quay sang nhìn Tuyết rồi nhíu mày chất vấn không khác gì hỏi cung:

- ???

- Vậy anh giới thiệu cho em một người đẹp trai hơn anh, giàu hơn anh, giỏi hơn anh, phóng khoáng hơn anh... lúc đó em quen liền!

... (đọc tại Qidian-VP.com)

- Không bao giờ có chuyện đó... em mà ra tay thì khách hài lòng mới trả tiền và thưởng tiền.

Đét!

- Thì quen ai cũng vậy chi bằng quen anh, dù sao em cũng không cần kết hôn lập gia đình, quen chơi chơi có người massage trên giường là được...

Toang... thấy vậy là biết chạy trời không khỏi nắng rồi!

- Chào chị Tuyết, cảm ơn chị ghé tiệm em ủng hộ ha!

Trụi gãi đầu... coi bộ kèo này khó à... nàng thơ xứ Huệ giờ thông minh đáo để... biết ngay Trụi cần gì luôn, nào là không cần kết hôn lập gia đình, nào là quen chơi chơi chỉ cần người trên giường...

Bị cơn xúc động làm đẹp bất tử của bà sếp uy h·iếp Tuyết chỉ còn cách đưa bà đi, ai biểu cái tội bép xép khai ra Tiêu Dao Tử làm gì.

Thầy thợ thấy sếp vào vội vàng kêu réo chào hỏi rất vui, Trụi vẫy tay chào và tuyên bố mời mọi người ăn pizza, cứ thoải mái kêu luôn cho khách, tiếng vỗ tay nổ lên ầm ĩ, Trụi mỉm cười bước đến chào hỏi Tuyết tỷ và một nữ trung niên khoảng 50 tuổi khá to béo nhưng gương mặt lại hiện nét khắc nghiệt chứ không phúc hậu hiền lành...

- Em không lấy tiền được không?

- Dĩ nhiên ghé nữa.

- Gan dữ...

Cả khách và thợ ảnh hưởng qua lại khiến việc làm ăn được suôn sẻ. Thu nhập của chủ tiệm Ngọc Hoa được tăng lên trông thấy. Theo như chia lời mỗi người thợ đóng góp 15 triệu/tháng, nay số thợ tăng lên từ 4 -- 8 nên Ngọc Hoa cũng tăng thu nhập theo trên 100 triệu mỗi tháng.

- Dạ không... nếu khách hài lòng vậy khách có ghé nữa không?

- Em với nó ấy ấy luôn hả?

- ???

Trụi nghẹn nguyên cục gà kho xả ớt to tướng...

Tuyết mỉm cười giơ ngón tay ngay môi... Dung ngớ người giây lát sau đó từ từ thấm ý 2 lít mồ hôi là gì... bà suýt la to nhưng Tuyết vẫn giữ ngón tay nãy giờ nên bà thì thào:

- Ặc... ặc..

- Chút nữa phụ anh massage nhé?

Trụi gật đầu lễ phép, oà... sếp lớn bên thanh tra hèn gì khuôn mặt như quan tòa!

Trụi vỗ mông cô bé:

- Em nhớ anh.

- Làm em hết hồn... cơm ni ngon không anh?

- Em biệt mần răng chi?

- A... thì ra em chờ chỗ này... nếu khách sợ trốn luôn, em vừa mất tiền vừa mất khách thì sao?

Dung thì thầm:

Trụi đến lần này chỉ mới cách vài ngày mà không khí đổi khác thấy rõ, thầm khen Ngọc Hoa giỏi giang tinh tế.

Đến phiên nhân khí này làm yên lòng khách mới, họ tin tưởng uy tín nơi này và thường xuyên ghé thăm.

- Vậy muốn em làm lần hai thì có nên thanh toán tiền lần 1 không?

- Lỡ hài lòng mà không trả?

- Được... cho nên em chọn anh đó!

- Chị yên tâm... làm xong thấy đáng giá thì khách hàng tự trả tiền, tự thưởng, không có chuyện ép buộc bắt thanh toán.

Ngọc Hoa tủi thân đứng lên bỏ đi, Trụi thở dài hai cây số rồi chụp tay cô bé kéo nàng sà vào lòng mình.

- Cần gì phải như vậy? Tội tình gì chứ?

- ???

Trụi đi rồi Dung nhíu mày suy nghĩ về thật giả... nếu giả thì chắc không ai làm trước trả tiền sau... nếu là thật thì quá kinh khủng.

Ặc ặc... bị lộn qua Conan!

- Aizzz... mỗi nhà mỗi cảnh... em không muốn vạch áo cho người xem lưng nhưng thú thật với chị, em ly thân lâu rồi!

Ôi má ơi... dân tòa án nói chuyện tiếu lâm nghe lạnh sống lưng quá... tuy nhiên lăn lộn giang hồ từ nhỏ đến giờ, trường hợp lạnh như nước đá kiểu này không làm khó được Trụi, anh chàng cười hì hì khoe hàm răng ngọc ngà, khuôn mặt bơ sữa không son phấn, mái tóc bồng bềnh đốn tim vị sếp nữ tòa án:

- Ui... cái thằng này cứ hù người ta... đắt cỡ nào đây em?

Nãy giờ Trụi đối đáp rất hay tuy nhiên trong đó dính đến tiền nhiều quá thật là n·hạy c·ảm... đặc biệt là giới tòa án.

- Hẹn chút nữa gặp lại hai chị nhé... hãy giao lưu với ví tiền trước đi...

- ???

- Ừm... tiền sẽ nhiều lắm đó!

- Hừm... đắt xắt ra miếng sao?

Thế mà bây giờ cả hai lại hoà nhập biến hóa thành chủ tiệm spa làm đẹp, lại là massage đại sư đốt mỡ trẻ hoá làn da... tin nổi không?

Ha ha ha ha ha... hai người lại phá lên cười, Ngọc Hoa cứ nói sẽ sửa giọng nhưng vừa vui là quên hết. Sau đó nàng nghiêm túc tập chỉnh giọng cho bình thường theo kiểu trong ni... ủa lộn... trong này! (đọc tại Qidian-VP.com)

- Chị muốn như em nhưng không biết có đủ tiền không!

Spa Bình Triêu tối thứ Sáu đông nhộn nhịp, cơ chế ăn chia hợp lý quy tụ về một lượng thợ và phụ khá khẩm, họ lại kéo đến một lượng khách quen nên spa có nhân khí rất tốt, nhộn nhịp tươi vui.

Dung nheo mắt nhìn Trụi, bà làm ở tòa án, 9 ly nổi tiếng bà biết rõ, Tiêu Dao Tử vẽ tranh thì được Tuyết chỉ cho xem trên mạng... thật khó thể hình dung 9 ly là Tiêu Dao Tử... hình như xưa nay chưa có tiền lệ hoạ sĩ là dân giang hồ bao giờ!

- Anh cần em phụ thật không?

- Người xưa thường nói người phụ nữ lý tưởng là người ra đường là Mệnh phụ phu nhân, về nhà là hiền thê, lên giường là đãng phụ... như vậy nam nhân mới mê... anh có thích như vậy không?

- Hi hi... anh sưng đầu lưỡi cạ rồi!

Trời... lại hài lạnh như băng Bắc Cực... Trụi phớt lờ vẫn cười ha hả:

- Chị hỏi tiền á?

Hic hic... sao cuộc sống ngày càng khó khăn vậy trời... mỹ nhân khôn quá sao xí gạt để chạy thoát được đây?

- Thì đó!

- Vậy được, chỉ cần giúp được anh là em làm ngay.

Chương 192 (Xui Có Thưởng). 1000 tỷ sẽ được cái gì?

Có thợ ngán đóng theo tháng hoặc chỉ ghé cuối tuần gì đó thế là hè nhau đóng tiền theo ngày: 500 k/ngày, thợ phụ đi theo thợ chính học nghề không tính tiền thêm nhưng phải phụ trách quét tước vệ sinh, lau chùi bụi bặm...

- Vẫn không sao! (đọc tại Qidian-VP.com)

- Em muốn anh massage cho em...

- Massage... khỏi làm "răng" chi rựa!

Hai người phá lên cười, Tuyết thì mang tâm lý phá rối người tình và phá rối tâm cảnh của sếp lớn khó tánh... Dung thì cười vì ý nghĩ lém lỉnh táo bạo, dù chưa làm gì nhưng chỉ với ý nghĩ này thì tâm trạng bà như quay lại tuổi học sinh nghịch ngợm suốt ngày... (đọc tại Qidian-VP.com)

- Em làm đẹp như này tốn hết bao nhiêu?

...

Ngọc Hoa không chăm chăm gom tiền làm giàu mà chi ra để thuê bảo vệ giữ xe, dắt xe cho khách, sau đó còn mua sữa chua, bánh trái để sẵn trong tủ lạnh phục vụ khách khứa và chị em thầy thợ trong tiệm, nhờ vậy không khí làm việc thật vui vẻ, nói cười rộn ràng... các thợ cũng giúp đỡ bảo ban nhau cùng phát triển thay vì đấu đá nói xấu ghét bỏ lẫn nhau...

- "Cại" chi?

- Anh bị cại chi mô?

- Giống lúc ngoài Nha Tran.

- Anh thấy em d·â·m đãng phóng túng lắm ư?

- Trời ơi...

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 192 (Xui Có Thưởng). 1000 tỷ sẽ được cái gì?