Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 191 (Xui Có Thưởng). Khách đòi massage

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 191 (Xui Có Thưởng). Khách đòi massage


- Ảnh buôn bán độc quyền mấy đèn laser vừa rồi á... lời nhiều lắm... ... ...

Sân chơi to quá, cần có tai mắt để bắt c·h·ó thả rông, chụp ảnh phạt người vi phạm... nói chung là cần đội sao đỏ... vậy nên Trụi điều động nhóm 7 anh em hồ lô và nhóm thằng Chương vào cai quản sân chơi kiêm giao nước khế cho người chơi trong bãi.

- Dạ nhớ... mần răng anh không tới?

Mẹ bỏ mặc con gái lớn dở hơi quay sang tiếp tục điều tra:

Đi đi dừng dừng, sắp xếp n việc, đến 5 giờ rưỡi chiều Trụi có điện thoại của Ngọc Hoa:

- Trời ơi... người ta bán 1 cái đèn mà lời 20 triệu bằng tui đi làm cực khổ 3 tháng trời.

Nguyệt ôm đèn laser bảo bối né ra đầy đề phòng... chị em ruột càng phải đề phòng...

Vân giựt mình, mẹ nhắc đúng, điều này không liên quan đến tiền bạc quà cáp mà là do quan hệ đã đổi khác, nhỏ út đã chấp nhận thì hai bên chính thức quan hệ, anh chàng kia đã bước một chân vào cái nhà này nên cần được tôn trọng hơn!

- Hic hic... mẹ có cần nói sự thật như vậy không? Hồi đó ba đặt tên con Thúy Vân là con biết rồi... thế nào cũng làng nhàng đóng vai phụ không hà!

Vân chịu không nổi:

- Nhưng thằng Bảo nó lấy tiền nhà quá nhiều, thế nào bên kia cũng chê trách con út tham tiền đào mỏ!

Cốp!

- !!!

- ???

- Wa... lãng mạn dữ ta... cái đèn laser đó là đèn gì... đẹp dữ hông?

- Bên nội và bên ngoại ảnh đều là bác sĩ, y sĩ, y tá... thậm chí có giám đốc bệnh viện nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Chị đang thất nghiệp hay để chị phụ Bảo bán đèn nha!

- Nhỏ út kỹ tính lắm, nó không dễ gì cho ai chở, nó chịu cho thằng mỏ nhọn kia chở là chịu đèn rồi!

- Giỏi... rất thuộc bài. Nhà mình nghèo cho sạch rách cho thơm, miếng ăn là miếng tồi tàn, đừng tự hạ thấp giá trị bản thân để đổi lấy tiền bạc!

- Đã bảo đừng nói bậy em nó buồn!

Lần này đến phiên Vân bị mẹ ký đầu làm Nguyệt cười thỏa mãn.

- Em cũng chưa gặp, chỉ nghe ảnh gọi người đó là Nobita còn người kia gọi ảnh là Xeko...

- !!! (đọc tại Qidian-VP.com)

- Con út bây giờ giàu nhất nhà rồi... nó thành phú bà có bất động sản... hic hic... uổng công con chui ra trước nó 6 năm... xinh đẹp hơn nó, học giỏi hơn nó, cố gắng hơn nó... vậy mà giờ con thất nghiệp còn nó thì thành phú bà!

Vân không biết nên cười hay nên khóc quay sang nhìn mẹ thông báo:

Mọi thứ rất nhiêu khê, cần ý kiến đóng góp và sự đồng lòng của mọi người. Những trường hợp có người vào quậy phá thì đã có tên tuổi 9 ly trấn áp.

Mẹ nhíu mày lo lắng, Vân hiểu ý nên an ủi:

Mẹ cảnh cáo: - Làm gì thì làm nhưng mẹ cấm tiệt thói trà xanh sơ cua 4-5 mối và...

- Trước khác nay khác... con đừng gọi mỏ nhọn này mỏ nhọn nọ em nó buồn!

Quay lại thời gian lúc chiều, Trụi rảnh rỗi chơi với Kê tướng quân, đi một vòng ra thăm bãi container, trường học, lò bánh tráng.

- Oa ha ha... cái mỏ nhọn đó làm Xeko là đúng rồi!

Nguyệt cười hì hì bổ thêm đao:

- Vân à... con làm chị đừng phân bì... mấy khoản khác thì đúng nhưng khoản đẹp hơn thì không, con út nó đẹp hơn con đó!

- Chứ không lẽ mày muốn làm Thúy Kiều? Mai mà Thúy Vân còn bị thằng giám đốc kia ép lên giường, nếu là Thúy Kiều chắc nó dám làm bậy luôn đó!

- Con đã nghỉ hết lớp học thêm nên từ tháng sau không tốn mấy triệu tiền học thêm nữa đâu mẹ!

(còn tiếp)

Mẹ vuốt tóc con út hỏi khẽ:

- Em làm anh chi mô... chừ anh tới quán được răng?

Mẹ: - Sao nó giỏi vậy không thi trường khác hả con?

Bỏ cô bé ra dòng đời tự bương chải Trụi làm không được... nếu làm vậy là tuyệt tình chứ không phải tiêu dao.

- Dạ ảnh cũng có kinh doanh, thu được tiền không ít.

Mẹ lại ký đầu nhỏ con lớn:

Anh Bình khu vực và trưởng khu phố có đi theo Trụi để nghe giới thiệu về hình thức quản lý và hoạt động của sân chơi, cả hai đều thấy ý nghĩa tốt của nó nhưng Trụi quá tốn kém, phí công vô ích!

...

Chưa đợi mẹ nói hết hai đứa con gái đã đồng thanh trả lời:

Vân: - Mẹ à... toàn làm bác sĩ sao lại không giàu.

Trụi về nhà tắm rửa thay đồ đi qua spa ở Bình Triêu. Khoảng cách gần chỉ chạy hơn 5 phút là tới, gần như này mà không ghé thăm Ngọc Hoa quá tội cho nàng, nhưng ghé thăm hoài thì sao Ngọc Hoa có cuộc sống mới?

Nguyệt gật đầu như trống bỏi và sẵn thông báo luôn:

Vậy cho nên dù là miễn phí nhưng làm việc tốt luôn luôn không dễ, nếu không có tâm và không đầu tư thì ở đây sẽ biến thành bãi rác phóng uế bừa bãi!

- Nguyệt... lời này đúng ra mẹ không nói nhưng trường hợp thằng Bảo thì mẹ phải nói... nó là con nhà giàu, học giỏi, con quen với nó cũng không sao nhưng tánh nó chi tiền rộng rãi, sau này cô nào gặp cũng dễ si mê... con phải cẩn thận giữ gìn sơ hở là mất ngay nghe chưa!

- Đẹp quá... hèn gì mày mê, chị mà gặp chị cũng mê tít...

Nguyệt kéo chị và mẹ ra sân rộng bật đèn laser mà nàng luôn mang theo trong ba lô...

Vân rên rỉ: (đọc tại Qidian-VP.com)

- Anh qua ăn cơm với em được răng?

- Có hai vị khách làm đẹp, muốn gặp anh massage! Chị khách xinh đẹp tên là Tuyết, nói đã hẹn anh.

Ngọc Hoa thẹn thùng đỏ lừ mặt mũi ở đầu máy bên kia:

Trường học và lò bánh tráng đang thi công vẫn chưa xong nhưng bãi container dành làm sân chơi đã được con nít trong xóm khai trương bằng trò đá banh, thả diều... các tiểu thương bán diều, đồ chơi trẻ em, cá viên chiên, chuối chiên... cũng thử vào bán xem sao, tất cả đều là tự do... hình như quy định duy nhất là cấm xả rác bừa bãi, nhưng lại chưa có thùng rác.

- Ảnh nói đợt sau sẽ tăng giá 125 triệu/đèn, như vậy sẽ lời 25 triệu/cái.

- Tới nhiều sợ em ăn anh!

...

- Hả... sao kỳ vậy?

- Ảnh ngụy trang cho ba đừng la.

- Ảnh năm nay 20 tuổi, thi vào trường Y nhưng bị rớt 3 lần... lần này sẽ thi lại tiếp tục!

Trụi nhờ Tiểu Muội chuẩn bị thùng rác, xây dựng các nhà vệ sinh công cộng, tuyển các cô chú trông coi dọn dẹp để giữ gìn vệ sinh. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Kỳ vậy ta... thằng Bảo mượn nhiều như vậy thì lấy tiền đâu để trả nợ?

Mẹ la con gái lớn:

Mèo Kitty laser vụt hiện lên to lớn mấy mét lơ lửng trên cao, chuyển động nhẹ nhàng cute phô mai que.

- Đèn laser này đắt khách lắm, vừa ra hàng 25 cái là giao hàng sạch trơn!

Nguyệt bẽn lẽn:

Hai chị em gật gù nhìn nhau, mẹ nói quá chuẩn!

Vân: - Sao Bảo lại giỏi... nó là học bá hả?

- Bằng bốn năm tháng bán hàng của mẹ luôn á!

Hai chị em gật gù chấp nhận, mẹ nói tuy cổ lỗ sĩ nhưng có đạo lý, nhờ vậy hai chị em không bị dính vào các chuyện tình cảm lăng nhăng, rất thận trọng trong tình cảm!

Nguyệt thì thầm kể lại đêm mưa 3 ngày trước.

Chương 191 (Xui Có Thưởng). Khách đòi massage

Vân: - Hic hic... chắc con phải kiếm bạn trai đại gia gấp...

- Và không được đào mỏ!

Nguyệt lắc đầu:

- ???

Vân cười hắc hắc:

- ???

- Anh Bảo mua nhà, ba mẹ ảnh không ai biết... 5 tỷ là mượn của bạn.

Còn một vấn đề quan trọng nữa là c·h·ó thả rông, Trụi kêu gọi người trong xóm gắn thẻ tên lên cổ c·h·ó, cứ con c·h·ó nào lọt vào bãi mà không có thẻ tên là b·ị b·ắt thịt ngay, con nào có thẻ tên để nó chạy vào sẽ bị phạt tiền tượng trưng 50 k vài lần đầu, 5-7 lần trở lên sẽ phạt nặng, qua năm mới xí xóa tính lại từ đầu.

Máy cúp, Ngọc Hoa vui vẻ nhảy múa một mình rồi tranh thủ đi nấu nướng.

- Gia đình bắt buộc!

- Thằng Bảo mượn tiền, bạn nó cho mượn?

- Con có thích người ta hay không mà nhận quà to vậy?

- Ok... anh chạy qua liền.

...

- Được... có gì không em?

Dĩ nhiên, c·h·ó có chủ đi cùng thì vô tư, cứ tự nhiên chỉ cần đừng phóng uế, nếu phóng uế phải tự dọn nếu không cũng phạt tượng trưng giao tiền cho nhân viên vệ sinh, 5-7 lần trở lên sẽ phạt nặng... ... ...

Thời gian ban đầu này bên trong còn vắng chưa nhiều việc làm nhưng dần dần dân chúng xung quanh sẽ quen thuộc và sẽ đến đông hơn, lúc đó đội sao đỏ sẽ phát huy tác dụng và từ từ sẽ điều chỉnh lại sau.

Tra xét, dò hỏi làm bài bản suốt 20 phút cuối cùng Vân không thể không thừa nhận một chuyện: căn nhà mua bán là có thật, tiền 5 tỷ đã chuyển do luật sư bảo quản để thực hiện hợp đồng.

Tiền phạt cũng như thịt c·h·ó giao cho đội bắt c·h·ó trong xóm... chuyện này mất lòng trước được lòng sau, tránh cho sân chơi trở thành sân c·h·ó!

- Thời buổi bây giờ không còn chuyện môn đăng hộ đối nữa đâu mẹ ơi.

- Dạ đúng, chỉ gọi điện nói vài câu là chuyển tiền qua.

Mẹ tranh thủ truyền thêm một bài học quý giá cho con gái út:

- Con... con cũng không biết!

Mẹ: - Nhà nó giàu lắm hả con?

Nguyệt giật mình tắt đèn nhìn chị hai với vẻ đề phòng, Vân sượng sùng vì bị hố, mẹ thì cười ngất, sau đó mẹ thủ thỉ căn dặn Nguyệt đủ điều về chuyện giữ gìn bản thân này nọ.

Vân: - Trời ơi... bạn kiểu gì mà đưa mượn 5 tỷ... nếu làm ăn thì còn tạm được đằng này mua nhà tặng quà cho bạn gái...

Mẹ nhìn thích mê, Vân thì thào:

Vân: - Ha ha ha... học kỹ như vậy thì giỏi quá trời là phải... hồi mới gặp thấy nó mặc đồng phục chị tưởng là học sinh.

- Chị xin lỗi út, chị sẽ gọi bằng tên... em và Bảo quen nhau khi nào... ra sao?

- Alô... nhớ anh hả cô bé?

Nguyệt kể thêm vụ bán đèn laser mà nàng nhìn thấy tận mắt.

- !!!

Trụi chỉ nói cần xài cho bớt tiền làm hai người lắc đầu le lưỡi, lời này ngay cả Thạch lão gia giàu có nhất vùng cũng không nói giờ lại nghe thằng nhóc ốm đói ngày xưa nói, quả thật là việc đời đảo điên không ngừng.

- !!!

Mẹ cười vui vẻ, nét u sầu đã tan hết khiến Nguyệt mừng thầm trong bụng, bật mí cái bí mật kinh khủng này quá đáng giá!

- Được! Nhớ nấu ngon nha!

- Mày vừa vừa thôi... nó là bạn trai em gái mày á! (đọc tại Qidian-VP.com)

Chuẩn tiêu dao là thích thì cứ làm, thích giúp cô bé thì giúp, cô bé thoát khỏi ảnh hưởng của Trụi là quá tốt nhưng nếu không thoát khỏi thì đành chịu, chuyện gì tới sẽ tới... trái tim Trụi đủ rộng cho tất cả, miễn đừng ai chen lấn, giành giựt, ghen tuông, giận hờn hay trói buộc...

- Con học với anh Bảo, ảnh giỏi lắm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 191 (Xui Có Thưởng). Khách đòi massage