Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 195 (Xui Có Thưởng). Chị em kết nghĩa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 195 (Xui Có Thưởng). Chị em kết nghĩa


Gần 7 giờ sáng Trụi và Ngọc Hoa kết thúc buổi tập.

Cả hai đi tắm thay đồ và lên lầu trên đánh thức hai vị khách massage. Venus âm thầm đánh thức, Tuyết và Dung ung dung tỉnh lại, cả người thư sướng sảng khoái.

Tuyết thì đã quen nên không quá ngạc nhiên, Dung thì kinh ngạc cực kỳ, cơ thể cứ như kiểu nhẹ nhàng hơn 20 kg, đây chỉ là ảo giác do khí huyết kinh mạch của Dung thông suốt, bệnh vặt biến mất chứ thực tế bà chỉ giảm đi 3 kg mỡ, nửa lít mồ hôi đào thải độc tố.

Cả hai vội đi tắm rửa thay đồ, Dung không thể tin được một đêm đã trôi qua cái vèo như vậy, bà thường xuyên bị thời kỳ tiền mãn kinh và mãn kinh gây rối khiến giấc ngủ luôn khó khăn bức rức, cả mấy năm nay đây là đêm bà ngủ ngon nhất!

Thậm chí tối qua Venus đã kích thích nhẹ cho cơ thể Dung sản sinh một ít Estrogen cân bằng lại nội tiết tố cho bà khiến bà cảm thấy quân bình tự tại như thuở chỉ mới 40 tuổi...

Thật là tuyệt vời...

Mãi mê cảm nhận bên trong cơ thể Dung chợt giật mình khi thấy bụng mỡ xẹp hẳn thấy rõ, da bụng lại săn chắc chứ không bủng beo thấy chán, Dung vội đưa tay vuốt mặt, thấy nó trơn láng, nhìn vào gương trong nhà tắm thấy mặt căng, biến mất mọi nếp nhăn...

Trời ơi... còn đỉnh cấp hơn làm trong viện thẩm mỹ cao cấp...

Hài lòng... đỉnh cấp hài lòng...

Sau đó bà nghĩ đến 100 triệu chi phí... đáng hay không đáng?

Câu nói của Trụi văng vẳng bên tai: hài lòng mới trả tiền... bây giờ bà hài lòng cực kỳ vậy không có lý do gì không trả... lăn tăn duy nhất là không biết hiệu quả này là thật hay chỉ giả vờ vài ngày ngắn ngủi?

...

7 giờ rưỡi, Tuyết và Dung sẵn sàng bước ra, Trụi và Ngọc Hoa đón tiếp ở bàn trà, Trụi cười ha hả:

- Hai vị hài lòng không?

Tuyết thích thú gật đầu cười híp mắt còn Dung thì lăn tăn cứ tưởng người ta nhắc khéo mình trả tiền.

Trụi liếc sơ đã biết người ta nghĩ gì, anh chàng này đâu thèm quan tâm 100 triệu, lập tức mở miệng thông báo:

- Cảm ơn chị Tuyết đã hài lòng vừa thanh toán phần mình vừa thanh toán luôn cho chị Dung... lần sau nếu rảnh rỗi và muốn làm tiếp hai chị cứ ghé đây, nhưng để có tác dụng tốt nhất thì nên đi riêng rẽ để tại đây phục vụ chu đáo nhất!

Dung giật mình nhìn Tuyết, Tuyết vẫn mỉm cười híp mắt gật đầu... Dung bán tín bán nghi nhưng dù Tuyết trả dùm thật hay không thì bà cũng đã thoát khỏi lấn cấn vụ tiền bạc... không phải bà quỵt mà bà muốn quan sát 1-2 tuần, nếu mọi chuyện ổn bà quyết trả lại tiền cho Tuyết.

Dung nêu thắc mắc lớn nhất trong lòng:

- Mỡ bụng của chị đã giảm, da mặt đã căng và hết nếp nhăn nhưng có cần tái khám để theo dõi biến chứng không... có kiêng cữ gì không?

Trụi: - Không cần gì hết... chị cứ sinh hoạt như ngày thường, tại đây em làm là không bao giờ biến chứng phải tái khám hay kiêng cữ... lời khuyên duy nhất là mọi người nên cười nhiều, sống vui vẻ... tiền bạc thì có nhiêu làm bấy nhiêu đừng vay mượn vất vả làm gì!

Dung gật đầu yên tâm, lời này nghe thật bá đạo nhưng bà lại thấy đáng tin hơn các lời nói có cánh ở các nơi khác.

Dung tạm biệt về nhà, Tuyết ở lại và tự động bắt cặp với Ngọc Hoa, cả hai đều đã biết được thân phận của nhau và cùng líu ríu trò chuyện, rủ nhau đi chợ nấu ăn mừng ngày hai chị em nhận kết nghĩa.

Trụi b·ị b·ắt buộc ở yên tại chỗ để ăn tiệc mừng.

...

Sáng thứ Bảy này cũng là ngày quan trọng của Bảo, anh chàng này lăng xăng qua rước bạn gái đi sắm sửa sau khi để lại một bao thuốc bổ xương cực tốt, toàn nhãn hiệu châu Âu nổi tiếng, chỉ chút xíu vậy thôi đã lộ ngay thân phận cậu ấm thế gia y tế.

Bảo cứ tưởng nhà Nguyệt chưa biết nhưng ngờ đâu mẹ và chị Nguyệt đều nhìn cậu bằng ánh mắt cực tốt.

Trong quán phở ăn sáng Nguyệt khai báo:

- Em đã nói hết rồi... nói chuyện anh, chuyện mua nhà...

- Hả... em nói với ai?

- Mẹ và chị.

- Hèn gì nãy anh thấy kỳ kỳ.

- Kỳ kỳ sao?

- Giống mẹ vợ nhìn con rể á!

- Xì... bị nhìn vậy rồi hay sao mà biết?

- Ha ha... đừng gài, đừng ghen... coi ti vi thiếu gì!

- Anh sợ không?

- Mừng húm chứ sợ gì... qua được ải mẹ vợ và chị vợ là ngon òi!

- Thật ra mọi chuyện còn quá sớm, em quen anh mới 3 ngày, hôm nay là ngày thứ tư... em muốn chờ một thời gian nữa cho chắc nhưng hôm qua trong nhà ra biến cố, mẹ buồn quá nên em thông báo cho mẹ vui.

- Ừm... sáng nay anh thấy mẹ em đã vui hơn!

- Anh không biết đâu... hôm qua không hiểu sao mà nhà em bị combo xui xẻo luôn á!

- ???

- Ba leo giàn xây nhà bị té gãy chân thì anh biết rồi há... chị hai thông báo bị sa thải luôn mới ghê... may mà mẹ vẫn còn bán thuốc lá lề đường được, nếu bị đuổi để dọn dẹp lề đường chắc nhà em mõm thật luôn!

Bảo lộp bộp trong lòng... vụ này hình như... hình như bị số tiền 5 tỷ của Nobita nó ám chăng?

- Chị hai em làm nghề gì?

- Chỉ là kế toán, mới tốt nghiệp ra trường năm ngoái.

- Chỉ có việc mới chưa để anh tìm phụ cho.

- Chỉ có nhờ bạn rồi.

- Em nhớ theo dõi, nếu không được thì báo anh, anh tìm phụ cho.

Nguyệt gật đầu vui sướng... có bạn trai tự nhiên thấy khác hẳn. Cả hai lon ton đi nhận nhà, đi mua sắm đồ đạc còn thiếu như mùng mền chiếu gối, khăn khiếu... mua mua mua y như một cặp vợ chồng son mới ra riêng, trải nghiệm đầy thú vị và cũng rất vất vả.

Mãi đến xế chiều mới tạm mua đầy đủ, Bảo và Nguyệt ngã lăn xuống giường nệm mới tinh, máy lạnh chạy rì rì giúp cả hai mau chóng hồi sức.

Nguyệt lè lưỡi:

- Tốn nhiều tiền và tốn nhiều sức quá!

- Tiền thì em đừng lo... riêng vụ sức thì quá đúng, anh tưởng không mệt dè đâu mệt không tưởng! Không lẽ cặp vợ chồng nào ra riêng cũng mệt như này hả trời!

- Chắc vậy rồi á anh!

- Vậy là giờ mình giống vợ chồng mới cưới?

- Ừ... y chang.

- Chỉ còn thiếu một thứ!

- Làm lễ cưới hả anh?

- Cái đó ba em nhảy lò cò đánh anh c·hết...

- Vậy cái gì?

- Động phòng á!

Bụp bụp bụp bụp bụp bụp...

- Anh nói thấy ghê quá đi à...

- Ha ha... nhưng nghe thấy thèm chứ gì!

- Hứ... còn lâu... chuyện đó tuyệt đối không được... mẹ em dặn rồi...

- Nhưng mẹ cũng dặn nếu có động phòng thì nhớ xài bcs chứ gì?

- Hả... sao anh biết?

- Mẹ anh cũng dặn y như mẹ em... vậy nên anh đã mua sẵn bcs rồi nè!

Bụp bụp bụp bụp bụp...

- Không đời nào... không được dụ em!

- Ok không dụ thì không dụ để xem ai thèm biết liền...

- Hứ... anh thèm thì có!

- Ừ... anh đang thèm đây...

- Á... anh không được làm bậy...

- Muốn anh không làm bậy không?

- Muốn!

- Vậy thưởng cho anh nụ hôn đi... người ta tỏ tình thành công là được hôn... anh chờ qua nay mỏi mòn mà chưa thấy gì hết!

Nguyệt chớp chớp đôi mắt vừa khó xử vừa chờ mong nhưng sợ sệt... suy nghĩ vài giây rồi nàng lí nhí:

- Em sẽ hôn nhưng anh phải hứa không được làm bậy!

- Anh hứa!

- Hứa thiệt không?

- Thiệt... anh mà làm bậy anh là con c·h·ó sủa gâu gâu...

- Không được... vụ này trên mạng gặp hoài.

- Vậy anh thề độc... anh mà làm bậy hôm nay thì...

Nguyệt sợ hãi chồm người lên bịt miệng Bảo.

- Đừng thề độc em sợ lắm... nhưng anh phải giữ uy tín.

- Anh hứa...

- Vậy anh nhắm mắt lại đi!

Bảo nhắm mắt chờ đợi, Nguyệt chồm lên định hôn từ trên xuống nhưng bỗng nhiên cô bé cười to không dứt được.

- Vụ gì đây?

- Cái mỏ anh nhọn nhọn mắc cười quá!

- Hừ... vậy thì em nhắm mắt lại mới là hợp lý.

Bảo xoay người đè lại Nguyệt bên dưới, cô bé bẽn lẽn nhắm mắt hồi hộp chờ đợi.

Bảo biết đây là first kiss của người yêu nên rất trân trọng, hôn bạn gái một cách nhẹ nhàng tình cảm nhất có thể.

1 phút trôi qua

5 phút trôi qua

- Á... anh hư quá!

Bụp bụp bụp bụp bụp bụp...

Nguyệt đấm túi bụi anh chàng mỏ nhọn tay chân táy máy.

Bảo cười khổ, tại hai cái tay nó không nghe lời á...

Cả hai ôm nhau ngủ vùi, tuy đánh vậy chứ Nguyệt đã bắt đầu tin tưởng anh mỏ nhọn, ảnh thực sự không làm bậy, không muốn tổn thương nàng! Chuyện táy máy tay chân có thể thông cảm tí chút vì mấy nhỏ bạn kể lại đứa nào có bồ cũng vậy trừ mấy thằng khúc gỗ hoặc mấy thằng pê.

...

Tại spa Bình Triêu.

Buổi ăn trưa thật hoành tráng, Tuyết dù không giỏi nấu ăn như Diễm nhưng cũng rất thích nấu ăn, làm riêng một nồi cà ri gà thơm phức đãi hết tiệm, ai chấm bánh mì ăn cà ri cũng khen nức nở, trên lầu Trụi còn được kèm theo vài món đặc sản Huệ.

Sau đó Tuyết muốn tiếp tục massage trị liệu, Trụi dùng nàng làm hình mẫu cho Ngọc Hoa học massage.

Đèn hồng ngoại đã được cải tiến thành hộp phát sóng âm tương lai tích hợp camera ẩn đủ để Venus điều khiển từ xa quá trình đốt mỡ chữa trị và trẻ hóa thân thể...

Đến 2 giờ kém Trụi phải rời đi để tiếp đón em gái khác cha khác mẹ từ Đài Lon qua đây, Ngọc Hoa tiếp tục ở lại massage và trò chuyện với Tuyết, cả hai ngày càng thân thiết, có chị có em.

...

Từ spa Bình Triêu chạy qua cửa hàng của Yến không xa, chưa đến 10 phút Trụi đã chạy đến với tốc độ không nhanh.

Vừa mới chui xe vào cửa hàng Trụi đã thấy Yến tiếp đón 4 cô nương xinh tươi lộng lẫy ăn mặc mát rười rượi khoe làn da trắng nõn khỏe mạnh.

Gọi là tiếp nhưng hai bên giao tiếp không được, phải phiên dịch qua lại trên điện thoại chậm và bất tiện gấp chục lần so với đồng hồ thông minh Venus.

Tiểu Mỹ vừa thấy Trụi ca của mình liền nhảy ra rồi lao vào:

- Trụi caaaaa...

Cô nàng nhảy tót lên đeo vào người Trụi như gấu túi ôm cây... nhưng nhiêu đó vẫn chưa dứt, cô nàng còn tranh thủ ôm đầu Trụi hôn tới tấp như thể chốn không người!

May mà Yến biết Tiểu Mỹ có một chân với Trụi, 3 cô nàng kia cũng quá rành vì Tiểu Mỹ cứ khoe khoan Trụi ca của nàng suốt ngày...

Trụi lẳng lặng đứng tấn chịu đựng tất cả, trong đầu thì tặc lưỡi: cái này có tính bị t·ấn c·ông không? Có được rút thưởng không???

(còn tiếp)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 195 (Xui Có Thưởng). Chị em kết nghĩa