Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 205 (Xui Có Thưởng). Điên cuồng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 205 (Xui Có Thưởng). Điên cuồng


- Tại sao...

- Lão đại... mối làm ăn này to lắm, một mình ông ăn không tiêu đâu... nếu ông không bán nhiều, chủ hàng tìm người khác đại diện thì sao?

Xoẹt!

Chương 205 (Xui Có Thưởng). Điên cuồng

- Dễ ợt, chỉ cần lúc đó ba mặt một lời tui đi với lão đại, một tay giao hàng một tay lấy tiền là xong!

- Nợ máu phải trả bằng máu!

- Khặc khặc khặc... bị truy nã càng tốt... tự tao sẽ là con mồi để bẫy cọp! (đọc tại Qidian-VP.com)

- Nghe đâu nó bỏ trốn qua Cam, bên đó là bên ngoại nó, thế lực mạnh lắm... tao đã ra Giang Hồ Truy Sát lệnh, chắc cả đời này nó không dám về nước nữa đâu.

- Hàng đó là của tui làm! (đọc tại Qidian-VP.com)

...

- Khó cũng phải chịu vì tao lấy đâu ra tiền mà lấy hàng?

- Mày ngồi im... không có lệnh của tao cấm làm bậy... chừng nào tao lên tiếng hẵng hay.

Thấy người gọi là Nhất Đao Trụi liền biết chuyện quan trọng nên dừng ăn đi ra ngoài sân tiếp điện thoại.

- Lão đại... ông không tiếc vụ mua bán này sao?

- Ha ha ha... tao nói tao đã thề không nói... dù nói ra mày cũng g·iết tao mà thôi... đừng hù dọa nữa!

- Cũng chả sao... trước kia không bán bcs thì tao cũng sống khỏe phây phây!

- Khỏi đi lão đại... nguyên nhân nằm ở cái ống nhựa nhỏ xíu đó, nó rất đáng giá...

- Phải... tao điên rồi đây... mày khai ra chủ hàng đi nếu không tao g·iết?

Ai tự phụ bản lĩnh cao cường không màng đạo nghĩa ra tay, không sợ giang hồ t·ruy s·át thì chính Nhất Đao sẽ ra tay giải quyết để giữ gìn nề nếp trật tự cho võ lâm miền Nam.

- Alô... alô... mày còn nghe không?

Bảy Rolex linh cảm thấy lần này kiếp nạn đã tới e rằng khó thoát nhưng mặt ngoài thì cười to ngạo nghễ, thua trận không thua người:

Bảy Rolex cười dài:

- Đ M... mày điên rồi hả?

Tuấn Rô gầm lên giận dữ chụp lấy chai rượu không trên bàn đập mạnh lên đầu Bảy Rolex.

- Hả... mày làm mai thúy?

- Nhưng ông đừng ép tui động thủ!

Bảy Rolex cười ruồi, cầm ly rượu nhởn nhơ uống xem chuyện sinh tử nhẹ tựa lông hồng, ông nói rất đúng, trừ phi sinh tử đại thù hoặc đánh g·iết tranh đoạt địa bàn thì minh chủ Nhất Đao không nhúng tay, nếu là tham lam vô cớ ra tay s·át h·ại tiền bối thì ăn chắc một cái Giang Hồ Truy Sát lệnh.

- Động thủ hay không là quyền của mày nhưng đây là Sài Gon không phải LA của mày... nếu vô cớ đụng tới tao thì chuẩn bị trốn chui trốn nhủi đi, minh chủ Nhất Đao sẽ ra Giang Hồ Truy Sát lệnh, cái mạng già của tao không đáng giá nhưng tương lai của mày, thế lực và địa bàn của mày ở LA đều vứt hết... đáng hay không đáng?

Tuấn Rô bó mỏ, mấy tay lão bánh quẩy này dầu muối không ăn khó chơi cực kỳ, lợi dụ không được giờ thì chỉ còn cách:

Tuấn Rô tức giận nhìn chằm chằm Bảy Rolex, cha già này sao cứng đầu vậy ta? Không lẽ chán cơm thèm đất?

- À... tui hiểu rồi... nó trốn không thoát đâu!

Thủy Tiên gật đầu nhưng lòng rất bồn chồn, chuyến này không biết người kia có thuận lợi báo thù và an toàn trở về hay không nữa...

(còn tiếp)

- Câu này sai bét... tao không phải quan, mày không phải dân. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Mày hơi láo rồi đó... nên nhớ chuyện này là mày đến cửa cầu tao chứ tao không cầu mày!

- Hừ... ngu ngốc... tao có bị truy nã hay không còn chưa biết...

Lại vài chục phút sau bác sĩ c·ấp c·ứu và đội t·rọng á·n đến cứu người, phong tỏa hiện trường...

- Ha ha ha ha... tụi bây thiệt là... làm ăn không thành nhân nghĩa tại, chưa gì đã muốn động thủ thì ai làm với tụi bây nữa... thôi tụi bây về đi... chuyện ngày hôm nay kết thúc tại đây, coi như là nhậu nhẹt họp mặt đầu năm, hai bên hoan hỉ chia tay!

- Hay... hảo hán... mày đi một mình hả? Có cần tao...

Rầm!

Mãi đến ngày hôm sau chạng vạng tối chủ nhật 2/3 minh chủ Nhất Đao mới biết được tin tức chính xác Bảy Rolex đã bị Tuấn Rô g·iết, ông buồn rầu vì một chiến hữu thân thuộc lại biến mất, chuyện sống c·hết trên giang hồ quá thường nhưng sinh ly tử biệt luôn làm người ta khó chịu...

Trụi đứng c·hết trân... trong đầu hiện lên hình ảnh quen biết Bảy Rolex từ lúc chưa kỳ ngộ cho đến bữa Tết giao hàng lần thứ hai...

- Đơn hàng này 30 cái, ông cắn trong đó ít nhất phải một nửa ngon quá rồi... đừng tham lam quá!

Bốp!

- Mày biết?

Vài chục phút sau có người đi ngang phát hiện cửa mở, có người xỉu lập tức tri hô.

Điện thoại đã tắt, Nhất Đao thở dài... giang hồ luôn là như vậy, oan oan tương báo!

- Tui nói thiệt, tại lão đại không quan tâm chuyện trai gái nên không biết, thứ đó là hàng tốt nhưng giá trên cả tỷ... chắc thằng c·h·ó kia muốn c·ướp hàng hay muốn đe doạ gì đó...

Tên đàn em đứng ngoài cửa nhíu mày buồn rầu... mới đầu nó thấy Bảy Rolex ngu ngốc, quá yếu... giờ tự dưng nó thấy thầy trò nó mới là ngu ngốc... chưa nói tới t·ruy s·át lệnh trong giang hồ, chỉ nội bạch đạo ra lệnh truy nã thôi cũng thấy mẹ rồi! Chuyến này trốn qua Cam khỏi về là cái chắc!

- Sư phụ Bảy Rolex của mày c·hết rồi... bị thằng c·h·ó đẻ Tuấn Rô g·iết hôm qua trong nhà vợ nhỏ... camera an ninh quay rất rõ mặt nó và đàn em, thằng Tuấn Rô tự mình ra tay nhưng không hiểu động cơ là gì, chỉ thấy Bảy Rolex móc ra ống nhựa nhỏ xíu cho nó xem... sau khi ra tay nó c·ướp ống nhựa và lấy hết tiền vàng rồi mới bỏ đi. Bạch Đạo đã cho truy nã, kết luận vụ án g·iết người c·ướp c·ủa...

- Động cơ gì cũng không quan trọng... nó đã ra tay thì nó phải c·hết... dù nó có chạy ra đảo hay qua châu Phi thì cũng phải c·hết, tui sẽ mang đầu thằng c·h·ó đó về cúng sư phụ... chưa lấy đầu được nó thì tui không cúng ổng đâu!

Tên đàn em chạy như bay đến khóa chốt cửa trấn thủ để phòng ngừa có biến, bên trong Tuấn Rô mặt mày trợn trừng như hung thần ác sát tay cầm đầu chai rượu bị vỡ bén ngót lõm chõm chỉa vào Bảy Rolex uy h·iếp.

- Hừ... đi xuống địa ngục mà chờ... rất nhanh sẽ có người xuống giải đáp thắc mắc...

- ???

- !!! (đọc tại Qidian-VP.com)

- Đồ c·h·ó đẻ...

- Đ M... mày không s·ợ c·hết? (đọc tại Qidian-VP.com)

Pha chào sân đã xong, thăm dò cũng xong, Tuấn Rô ăn nói hợp lý, thành ý đầy đủ... Bảy Rolex thấy không còn lý do gì để nghi ngờ nên lấy ra hàng mẫu bcs tương lai.

- Đ M... bcs gì kỳ vậy?

- Tui hiểu rồi, cảm ơn lão đại!

- Lão đại... có câu quan ép dân phản...

- Mày định làm gì?

Thủy Tiên đứng kế bên lo lắng vô cùng nhưng được Nhất Đao an ủi:

- Yaaaaa...

Tuấn Rô xem hàng thấy đúng như lời đồn đại bèn vào chủ đề chính:

- Mày mới ngu á... tao chọn gặp ở đây là để mày phải qua cả cái chung cư đầy camera an ninh... mày đi mà tao c·hết thì có chối cải đằng trời!

Bảy Rolex châm điếu thuốc phì phà không lên tiếng, miệng mỉm cười xem như không nghe thấy, lời đề nghị của Tuấn Rô nghe như vô hại nhưng thực tế đã phá quy củ, đạp đổ chén cơm của ông... hừ... nói đùa gì vậy... hai bên gặp nhau được một lần thì lần sau cần ông nữa làm gì?

Thầy trò Tuấn Rô nhìn nhau rùng mình, Tuấn Rô hô phong hoán vũ ở LA nhưng không là gì nếu bị Nhất Đao t·ruy s·át, lúc đó thật sự là phải bỏ xứ tha hương... đáng hay không đáng?

Mắt Trụi đỏ hoe, nước mắt tự động tràn mi...

- Hàng này độc quyền, hiếm có, phải giao tiền trước. Giá cả phải chăng 1 tỷ mốt một cái... tổng cộng 33 tỷ tiền mặt. Mày lấy xong đem qua Cam muốn bán bao nhiêu thì tùy.

- Alô... tui nghe lão đại ơi!

- Như vậy khó quá... tiền trao cháo múc đi lão đại!

- Ể... câu này mày phân tích đúng nhưng lại trật lất!

- Đừng quá thương tâm mà hại thân!

- Nhưng nếu tui nói đúng?

Nhất Đao giọng khàn đục thông báo tin tử:

Tên đàn em mặt cô hồn vùng lên định ra tay nhưng Tuấn Rô cản lại:

- Lão đại... ông không thích?

- Ê... đừng nóng giận mất khôn... chuyện đâu còn có đó, ít nhất cũng chờ tao điều tra nguyên nhân gì mà nó ra tay chứ!

- Thằng c·h·ó kia đâu rồi hả lão đại?

- Aizzz... hoài bích có tội... nếu thật là vậy thì có chút động cơ.

- Con đừng lo, nó còn giỏi hơn ta... hôm bữa đại náo long trời lở đất ngoài Nha Tran làm Nhất Ma phải đãi tiệc hòa hoãn đó.

- Thích cái gì?

- Nghĩ kỹ chưa Tuấn Rô... dù mày chém c·hết tao tại đây thì tao cũng thề không bao giờ nói ra nguồn hàng, mày vừa không được gì vừa b·ị t·ruy s·át...

Vài giờ sau tiểu sư nương của Trụi về nhà, mở cửa bước vào nhìn thấy thảm án liền hét lên một tiếng rồi té xỉu ngay cửa ra vào.

Tuấn Rô giờ đã điên cuồng không thèm chú ý chuyện sinh tử hay truy nã gì ráo, hắn cười như điên:

- Không... là bcs...

Bảy Rolex gục ngã trong vũng máu kết thúc một đời oanh liệt truyền kỳ.

Bảy Rolex cầm lại hàng mẫu cất túi rồi thong thả khui chai rượu thứ hai rót 3 ly:

Trụi nghẹn ngào: - Còn... tui... còn nghe...

Tút tút tút...

Điều tra cả nửa ngày vợ của Bảy Rolex mới được thông báo chạy đến, bà cũng ngất xỉu phải c·ấp c·ứu.

- !!!

Ông này dùng hết sức né ra nhưng vẫn bị đập trúng vai ngồi xụi lơ, chai rượu vỡ nát, Bảy Rolex gầm lên:

Tuấn Rô mặt lạnh như tiền, bình tĩnh lục túi n·ạn n·hân lấy bcs tương lai, lại đi một vòng quơ quào tiền vàng trong nhà rồi mới chịu rút lui như không có việc gì!

- Mày chỉ phân tích đúng với người thường còn chủ hàng này không phải người thường nên không bao giờ mày đoán được người ta nghĩ gì, muốn làm gì.

- Tui muốn đặt hàng 30 cái như này...

Nhất Đao gọi điện thoại thông báo cho 9 ly, lúc này Trụi đang ăn cơm với hai ông cháu Liên Châu trong căn nhà gỗ.

Bảy Rolex uống ừng ực cạn sạch ly rượu, máu giang hồ thời còn trai trẻ nổi lên nên cười nói sang sảng:

Tuấn Rô ngán ngẫm định rút lui có trật tự nhưng ai ngờ định mệnh trêu ngươi, ngay lúc này một tin nhắn quan trọng từ Cam gửi qua thay đổi mọi thứ... nó làm Tuấn Rô trở nên điên cuồng, bất chấp hậu quả b·ị t·ruy s·át, bị mất địa bàn và thế lực... hắn quyết tâm liều mạng một phen để khuấy cho long trời lở đất cục diện giang hồ miền Nam hiện tại... chỉ có điên cuồng bất chấp tất cả mới có hy vọng vô địch thiên hạ, thống nhất võ lâm chứ không tầm thường vô vi mãi mãi bị cái bóng của Nhất Đao bao phủ!

- Một mình cho gọn, lão đại ở nhà trấn thủ đi... khi nào vướng mắc tui sẽ nhờ vả.

- !!!

- Đi nhớ bảo trọng... tốt nhất là ngụy trang để tránh bị truy nã.

- C·hết bây giờ còn tốt hơn trăm lần c·hết trên giường bệnh... c·hết bây giờ còn lôi kéo được mày xuống âm tào địa ngục, c·ái c·hết của tao sẽ phá nát thế lực của Tuấn Rô, quá đáng giá!

- Tiếc cái gì... hàng hóa tao độc quyền phân phối, không phải hàng cấm phạm pháp, cứ ngồi câu cá chờ thời, bán nhiêu hay bấy nhiêu có gì phải gấp!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 205 (Xui Có Thưởng). Điên cuồng