Đại Náo Từ 1960
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 222 (Xui Có Thưởng). Chiêu Dương
Trụi cười không giải thích chỉ lặng lẽ t·ấn c·ông bàn tiệc ê hề, Trụi vốn biết quý trọng thức ăn lại biết những món ngon này tình tỷ nấu nướng dụng tâm rất nhiều, hiềm một nỗi những lần trước Trụi không đủ bản lĩnh để ăn hết chúng nhưng bây giờ thì khác Trụi quyết tâm ăn sạch bằng hết để nhìn thấy nụ cười thỏa mãn của giai nhân.
Chương 222 (Xui Có Thưởng). Chiêu Dương
- Trên giường sao?
- Thôi đừng xạo quá đi ông tướng!
Nhất trinh lưu đắc cổ kim thân. (1)
- Trời... tiểu lưu manh mà thơ với thẩn cái gì... nói ở đây nghe chơi thì được, ra ngoài nói thiên hạ phỉ nhổ chắc chị phải c·hết!
Mỹ nhân hai má hồng hào vì chút men rượu và rất nhiều men tình, nàng cảm nhận được sự mạnh mẽ của đôi tay hồng hài nhi khác xa sự ốm yếu của ngày xưa.
Nếu trước kia hai người đến với nhau chỉ như hai khối nam châm khác cực hút lấy nhau thì giờ đây sức hút vẫn như cũ nhưng lại có thêm lớp keo dán sắt hay keo AB gì đó khiến không thể chia lìa.
Đá ư? Người ư? Người là ai?
Chiêu Dương sững người, nàng bắt đầu có lòng tin vào những điều Trụi vừa nói.
(1) Bài Vọng Phu Thạch:
- Có xạo không á?
- Ể... xưa khác nay khác... chị sẽ phải khóc thét vì em...
- Chị hết năng lượng rồi... mất nước quá nhiều... chờ em chút thôi rồi tiếp tục, em chưa đủ đô chút nào đâu, yên tâm!
- Rồi đó chị xem thử đi!
Trụi cười cười lấy ra cây lược thần thánh đi sang tháo tóc cho Chiêu Dương và chải đầu cho nàng nhẹ nhàng.
Năm Quí Hợi (1804) nhà thơ Nguyễn Du được triều Gia Long cử vào phái bộ đi sứ sang Trung Quốc. Trước khi qua biên giới, ở Đồng Đăng-Lạng Sơn, nhà thơ nhìn thấy khối đá hòn vọng phu và đã làm bài thơ đầy thương cảm:
- Ứ ừ... em đừng đi!
- Chính xác.
Dịch nghĩa: (đọc tại Qidian-VP.com)
Keng!
Thạch gia? Nhân gia? Bỉ hà nhân?
- Vậy thì được, em lấy sữa tươi trong tủ lạnh cho nhanh... (đọc tại Qidian-VP.com)
- He he... có thứ khác còn mạnh hơn nữa chị tin không?
Chiêu Dương kinh ngạc nhận ra Trụi quá khác so với trong trí nhớ của nàng, thậm chí như là hai người khác nhau... Trụi bây giờ mạnh mẽ hơn, làm người si mê bay bổng khủng kh·iếp.
Nhưng nói nào ngay có lẽ tình yêu là vô tội thật... Trụi thỏa đam mê với bà dì xinh đẹp của thằng bạn, Chiêu Dương thì có niềm an ủi trong tinh thần trống rỗng sắp sụp đổ... nhờ vậy nàng có nghị lực tiếp tục lặng lẽ sống, lặng lẽ cống hiến cho cuộc chiến chống bệnh u·ng t·hư... (đọc tại Qidian-VP.com)
Trụi không học vấn nhưng tức cảnh sinh tình, giục Venus tìm ngay một bài thơ bất hủ để cậu làm quà gặp mặt ngay lúc này, Venus lục soát thật nhanh tìm ra một bài thơ tạm lột tả khí chất mỹ nhân và không khí gặp gỡ này... Trụi cất giọng ngâm nga:
- Hắc hắc hắc... không chờ lâu được sao?
...
- Hừm... lớn cỡ nào?
Chiêu Dương bắt buộc và Trụi cũng tự thề cả đời này không hé răng chuyện tày đình của hai người... bù lại mỗi năm 2 lần 8/3 và 20/10 được gặp nhau, nhưng Trụi sẽ mãi mãi không đi cùng Bảo ra gặp Chiêu Dương nữa!
- Này không phải đồ từ thằng Bảo?
Sau cái nhìn quan tâm, lo lắng, đau lòng thì Trụi nhẹ nhàng choàng tay ôm tình tỷ rồi hôn say đắm, cảm giác vẫn y hệt như dịp hè 2 năm trước, tim vẫn đập liên hồi vì rào cản cấm kỵ giữa hai người...
Mọi chuyện sẽ trôi qua bình lặng nếu không có con sứa ác độc cọ quẹt làm Trụi bị ngứa ngay ngã ba... phải vào cho dì bác sĩ xinh đẹp cứu chữa, Bảo vẫn chơi biển với ba mẹ, bên trong không biết bác sĩ và bệnh nhân cọ quẹt thế nào mà từ dì - cháu chuyển thành chị em trong bí mật...
- C·hết chị rồi em ơi...
- Thạch gia? Nhân gia? Bỉ hà nhân?
Vạn kiếp diễn vô vân vũ mộng
- Đúng vậy, lúc này em phát tài lớn.
Vậy là Chiêu Dương không còn chiêu dương - kêu gọi ánh nắng nữa, nàng sống trong u sầu tuyệt vọng, hối hận khủng kh·iếp vì không cứu được chồng, giữ được con... nàng sống khép mình không muốn tiếp nhận ai nữa dẫu rằng lúc đó nàng chỉ vừa 30 tuổi.
Chủ nhà thâm tình đứng lặng yên nhìn Trụi dựng xe, Trụi ngẩng đầu lên nhìn, một quý phụ phu nhân hiện ra mặc đầm lụa đen quý phái, nước da trắng ngần nhưng tiều tụy không khỏe mạnh.
- Wow... hôm nay em ăn mạnh dữ!
Ngàn vạn mùa xuân đứng lẻ loi
Chiêu Dương kinh ngạc vội tìm kính để xem, sau đó nàng phải la lên nho nhỏ:
Chiêu Dương đang tiều tụy xác thân lập tức bừng bừng sức sống khi được hôn, máu vận chuyển nhanh hơn khiến người nàng hồng nhuận tươi tắn, cảm xúc của nàng cũng vẫn y hệt cái bữa chữa thương định mệnh đó, cũng chính một nụ hôn đã làm cuộc đời nàng sang trang mới, một trang nhiều tội lỗi nhưng nàng được sống, như cây khô được bơm nhựa ngọt hồi sinh...
- Lớn cỡ có thể tặng chị một bệnh viện chuyên chữa u·ng t·hư.
Trụi không dám ghẹo nhiều vì người ta da mặt mỏng, chạy nhanh lấy bình sữa to gần 2 lít chạy vào rót từng ly to phục vụ tận giường cho tình tỷ.
Tóc nàng vấn cao lộ chiếc cổ tao nhã, gương mặt đẹp nhưng đầy nét u hoài, đôi mắt đen láy làm Trụi từng bất chấp tất cả để lọt vào đáy mắt như biết nói đó...
Độc lập sơn đầu  thiên bách xuân
Sữa vào, bao nhiêu năng lượng và chất dinh dưỡng vận chuyển chữa trị và bồi dưỡng bản thân nàng, mồ hôi tuôn ra giải thoát các độc tố tích tụ, kinh mạch khí huyết thông suốt... một mỹ nhân sắp được tỏa sáng rực rỡ lần nữa...
Sau đó chỉ trong chốc lát Trụi đã ăn gần hết bàn tiệc.
Một lòng son sắt vững thân đời…
- Chị đừng lo em sẽ giúp chị đẹp như vậy.
- Ha ha ha ha... chị mà Hòn Vọng Phu gì? Người ta một chữ "trinh" được cổ kim tôn sùng, chị đây trên thì lỗi đạo với vong phu, dưới thì bất luân với hàng con cháu...
- Chị đừng nói quá nặng như vậy... tại chị đứng chờ em giống hòn vọng phu quá nên em tạm dùng bài thơ này thôi!
- C·hết thật!
- Tại sao lại c·hết?
Chiêu Dương thở dài nhưng vẫn gật gù công nhận, gia đình nàng đã nát, công việc sức ép như núi, lúc muốn nghỉ ngơi thì lại sợ ngồi không bị ám ảnh chuyện gia đình, sau đó lao đầu vào công việc không có điểm dừng... Trụi bây giờ hầu như là niềm an ủi duy nhất trong tâm thức của nàng, và cũng chỉ trong 2 ngày 8/3 và 20/10 là niềm an ủi này hóa thành hiện thực... vậy nên mới có cảnh hòn vọng phu tréo ngoe nhưng rất thật này!
Trụi không mạnh bạo mà nhẹ nhàng nâng niu vì Chiêu Dương tiều tụy quá, Venus nãy giờ đã cực lực chữa trị cho nàng, nhưng cơ thể nàng lại thiếu năng lượng nên vừa rồi Trụi phải ép nàng ăn kha khá!
Chiêu Dương nỉ non:
Aizzz... chuyện cũ nghĩ lại mà kinh!
Nhất trinh lưu đắc cổ kim thân
- Hì hì... đó chỉ mới là bắt đầu!
Vạn kiếp diễn vô vân vũ mộng
- Nhưng chị thấy bài thơ này hợp với cảnh chị chờ em không?
Sau nụ hôn như mưa rào xóa đi nắng hạn, cả hai đi ăn bữa tiệc ánh nến lung linh mà Chiêu Dương đã chuẩn bị rất kỹ, toàn món Trụi thích kèm một chai rượu trị giá một tháng lương không quá cao của nàng.
- Em có đi thẩm mỹ viện không sao tự nhiên lại đẹp trai dữ vậy?
-------
- Aizzz... sao tự nhiên giờ chị thấy em đẹp hơn cả chị nữa...
5 năm sau ở độ tuổi 35 sung mãn nhất đời nàng vẫn ép lòng ép dạ bỏ quên nhu cầu bản thân cho đến khi gặp Trụi, một thằng nhóc bạn của Bảo ra đây chơi biển dịp hè.
Mới nghe thì thấy thật ảo ma, nhưng tình yêu nó kỳ diệu và ghê gớm như vậy đó, xóa mờ cách biệt tuổi tác, học vấn, gia cảnh, cấp bậc quan hệ... giúp được người tiều tụy trở nên bừng bừng sức sống, nhưng ngược lại nếu bị tương tư tuyệt vọng như Lương Sơn Bá thì sẽ thổ huyết héo hon mà c·hết!
- Mạnh như vậy là để ăn sống chị luôn! (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiêu Dương không biết sao lúc đó mình khùng đến nỗi để yên cho thằng nhóc xấu xí háo sắc muốn làm gì thì làm.
Muôn thuở mây mưa xa mộng mị
Chiêu Dương tiếp tục quan sát nàng không thể không thừa nhận nhan sắc của hồng hài nhi đã tăng cao vượt bậc.
- Sướng thì không thể c·hết được nhưng mệt thì sẽ c·hết... chị chờ em pha thêm sữa cho chị!
Nghĩ mãi không ra cuối cùng Trụi nghĩ mình tuổi trẻ bồng bột, còn Chiêu Dương nghĩ mình đã quá kiềm nén nên bị tức nước vỡ bờ.
Nghe thơ, cảm thơ, mỹ nhân không vui mà cười thảm:
Trụi cũng không hiểu sao lúc đó gan to bằng trời dám ăn thịt bà dì út của thằng Bảo... hic hic... nếu nó mà biết thì chắc Trụi xấu hổ bỏ xứ mà đi luôn quá!
- C·hết thật không?
- Ôi trời đẹp quá em ơi... em làm sao được vậy?
...
Nàng đứng lặng im nhìn, thân hình mảnh mai khắc khoải như thể đã đứng đó chờ Trụi từ trăm nghìn năm trước... Trụi xúc động, đây là tình nhân bí mật nhất và cũng ít gặp nhất, cả hai chỉ gặp nhau đúng 2 lần mỗi năm: 8/3 và 20/10.
Dù Tuyết nhảy sông t·ự t·ử nhưng đó chỉ là phút suy nghĩ nông nỗi không chín chắn, sau đó Tuyết cũng tìm thấy niềm vui trong việc h·ành h·ạ Trụi trên giường... còn Chiêu Dương lại khác, tình cảnh thật sự đáng thương, đáng tuyệt vọng: chồng c·hết trẻ vì bệnh u·ng t·hư trong khi chính nàng là bác sĩ chuyên ngành ung bướu... khi chồng c·hết nàng đang mang thai... thai động không giữ được bé, sau ba tháng chồng mất thì con trong bụng cũng không giữ được... những tưởng nhiêu đó đã quá đủ, nào ngờ thêm combo nàng bị tổn thương mất luôn khả năng sinh sản... (đọc tại Qidian-VP.com)
Trụi lướt đến nhìn tình tỷ, đây là người tình bất ổn và làm Trụi đau lòng nhất, còn đau lòng hơn cả Tuyết ngày xưa.
- Ha ha ha... để rồi xem sao!
- Wa... sao em mạnh như vậy?
(còn tiếp)
Quần áo tung bay, ma âm xuất hiện rền rĩ cả gian phòng.
Ly chạm ly, Chiêu Dương qua cơn xúc động, ngắm nhìn Trụi kỹ hơn, quần áo đắt giá và sành điệu hơn chục lần, Chiêu Dương nghi ngờ:
Độc lập sơn đầu  thiên bách xuân
- Chắc là sướng đến c·hết...
- Ha ha... thẩm mỹ viện không làm được như vậy đâu!
- Thấy ghét quá đi à!
Phòng ngủ thoang thoảng mùi tinh dầu hoa hồng, ga giường mới tinh màu hồng nhạt, bàn cạnh giường có bình hoa hơn chục đóa hồng nhung đang khoe sắc thắm...
- Hừm... chỉ được cái ăn sống nuốt vội rồi lăn đùng ra ngủ chứ hay ho gì!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.