Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 226 (Xui Có Thưởng). Tất cả vì đam mê

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 226 (Xui Có Thưởng). Tất cả vì đam mê


Diễm phì cười:

Hôm nay là lễ 8/3

Nhờ liều mạng mà Bảo cũng tạm đủ điểm trong cuộc khảo sát kinh hoàng sáng 8/3.

Nguyệt thấy áo Bảo ướt sợ sanh bệnh nên vội cởi ra cho bạn trai... da chạm da, thịt chạm thịt như bao lần trước nhưng lần này nó khác lắm...

Diễm phì cười nhận xét:

Bảo khờ đầu khờ não chở được Nguyệt về đến căn nhà tình yêu là quá giỏi rồi, cái mỏ nhọn của nó giờ sưng húp như mới bơm môi về, trông gợi cảm khủng kh·iếp.

- 8!

Ngọc Hoa ao ước: (đọc tại Qidian-VP.com)

- Wow... chị Diễm sướng thật được ngắm cảnh lúc đó còn em thì ngủ gục miết thôi!

Câu này Bảo liều mạng trả lời:

- Lúc đó chắc Trụi còn chưa tiếp nhận em nên giữ cho em đừng liên quan.

Nguyệt đau lòng muốn c·hết, liên tục lấy khăn giấy lau mồ hôi cho Bảo, nàng giận thì giận chứ thương rất thương... nàng chỉ muốn cho người yêu thấy khó quá bỏ qua mà thôi...

Mẹ của Nguyệt lo lắng muốn cứu bồ nhưng ba không cho, chị hai thì ngồi kế bên hí hửng nghe ké, Nguyệt núp phía trong không ra mặt để trừng phạt anh mỏ nhọn tham lam.

Yến lẩm bẩm:

Không một ai muốn rời bỏ hoặc bắt cá hai ba tay, chả hiểu sao Trụi lại không ghen tuông mới ác.

Bảo uống một lần 4 viên, nhai nát mới nuốt rồi cắm đầu ăn phở... cu cậu cũng khôn lắm, ăn trước nửa tô rồi mới bắt đầu ăn ớt, khi ăn không nuốt trọng mà nhai thật kỹ để xuống dưới dạ dày tiêu hóa dễ hơn, cay... cay... cay đến xì khói...

8/3 năm nay là một ngày nắng như đổ lửa ở Sài Gon.

Bảo liên tục uống nước đá, ăn thêm giá trụng để bớt cay nhưng mặt mày vẫn đỏ lựng như gà chọi.

Câu thứ hai ác hơn lập tức tới:

- Con thề ở vậy kiếm tiền nuôi hai mẹ con Nguyệt, chừng nào hai bên gia đình cho cưới thì cưới, không cho con cũng chăm lo như vợ con bình thường...

- Con sẽ cưới Nguyệt.

Câu này được Yến, Tiểu Muội, Liên Châu cùng gật đầu công nhận chỉ có Diễm và Tuyết là cười sung sướng vì không bị cảnh đó. Lúc Trụi còn xấu xí nghèo túng thì mám gái như gì ấy, vừa gặp đã táp chứ làm gì có kiểu từ chối ba lần bảy lượt như giờ.

Muốn ăn em Nguyệt phải no cái đầu!"

- Cái gì... chỉ mất nửa giờ?

Hic hic... nhỏ Yến cảm động thút thít, vì nó mà Nobita thực sự trổ phép thần thông bay từ Nha Tran vào Sài Gon, chỉ có thể là bay chứ làm gì có cách nào khác, không lẽ xài cánh cửa thần kỳ giống trong truyện tranh?

- Nhà cậu ở đâu? Ba mẹ làm nghề gì?

Nguyệt hối hận vô cùng nhưng Bảo đã chạy vù trở lại đặt một dụng cụ ăn ớt thần thánh lên bàn: chai thuốc bao tử Alumina.

Mãi đến 6 giờ rưỡi Bảo mới được chở Nguyệt đi khỏi nhà, cu cậu cũng không biết tại sao mình còn sống sót sau hàng trăm câu hỏi tru tâm của ba vợ tương lai nữa!

- Không... phải cao hơn rất nhiều vì ban đầu xuất phát đâu thể chạy nhanh, chỉ ra khu đường vắng mới bão được, chị ngồi phía sau mà thấy mình như tia chớp lao đi, thời gian như ngừng lại chỉ có cảnh vật trôi đi vun v·út...

Trong đó ác nhất là hai câu:

Vù...

"Hic hic... ta làm quá đáng rồi sao?"

Liên Châu nêu thắc mắc quan trọng nhất:

Nhưng nụ hôn lãng mạn chỉ là tạm lành về việc người cũ... còn chuyện tam thê tứ th·iếp thì còn xử dài dài.

Liên Châu hốt hoảng:

Cốp!

...

Nhưng đừng tưởng ông trời cho cơn mưa vàng để đôi tình nhân xích lại gần nhau mà lầm, nếu lúc đó không có cây dù đã chuẩn bị sẵn thì Nguyệt chắc chắn nhớ đến cái áo khoác da Bảo đã souvenir cho người cũ... khi đó Nguyệt bị ướt mưa không có gì che thì mối tình sẽ tèo ngay tức khắc!

Nàng nhìn Bảo giải quyết xong nước mắt nước mũi ròng ròng mà nàng cũng khóc ròng ròng... đến phiên chủ quán cũng khóc ròng ròng, tự dưng hai đứa nhỏ này ăn sáng bình thường không chịu bày chi ra trò t·ra t·ấn nhau rồi cùng khóc.

Chị cả Diễm lè lưỡi thú nhận một bí mật kinh thiên động địa:

6 chị em nhìn nhau cười khổ, cái anh chàng kia hay lắm, quen người ta nói như vậy rồi bỏ đi chơi chỗ khác nhưng ở đây chị em có ai làm được kiểu đó đâu?

...

"Muốn qua sông phải lụy đò

- Trời ơi... cả Đà Lat đâu đâu cũng có lực lượng tuần tra đi kiếm ma tốc độ.

Bảo mình trần không lẽ để người ta bận áo... thế là không công bằng... vậy là công thành đoạt lũy, triền miên quấn quýt...

- Nửa giờ chỉ là khoảng thời gian em ngất đi thế nên thời gian anh Trụi vào tới Sài Gon chắc chắn ngắn hơn nữa...

Diễm lắc đầu ngoày ngậy:

Sáng 6 giờ 8/3 Bảo đã đến nhà Nguyệt chờ, bình thường chỉ 5 phút là xuất phát, lần này Bảo bị cho ngồi đồng nửa tiếng để trừng phạt.

- Ăn đi anh... ăn không được hay không hết thì tự hiểu đi ha!

- Nếu tui và ba mẹ cậu không cho cưới?

- Hai đứa nắm tay chưa? Hôn chưa? Cậu làm gì nó rồi?... ... ...

- Nó mà có bầu thì tui thưa cậu ra tòa đó!

- Buổi tối mùng 4 rạng ngày mùng 5 Tết xuất hiện ma tốc độ từ Sài Gon chạy lên Đà Lat chính là Trụi chở chị... lúc đó 300 cây số chỉ chạy 1 giờ.

Nhưng tất cả chỉ là mới bắt đầu, ra khỏi nhà lúc 6 giờ rưỡi Bảo vừa mệt vừa đói, lật đật hỏi ý em yêu để tìm nơi ăn sáng, thế nhưng người ta bỗng dưng hóa thân thành bé Hông, bé Lắc...

- Hả... em muốn g·iết anh sao?

Yến ngơ ngác hỏi dồn, Ngọc Hoa gật đầu, nàng nghiêm túc phân tích:

Hazzz... ớt nào mà ớt chả cay, gái nào mà gái chẳng hay ghen chồng!

Và rồi bằng sự lẻo mép, sự chu đáo và một cơn mưa ngâu đã giúp Bảo tạm vượt qua kiếp nạn trong tình yêu, hôn đắm đuối làm lành với Nguyệt.

...

Cả nhóm nhìn nhau cùng lắc đầu, Yến nghiến răng ken két:

Nhưng khách hàng là thượng đế, nếu tụi nó bày trò quay phim hay live stream câu like thì ông còn can thiệp đằng này nhìn sơ qua là biết ngay cặp đôi đang có vấn đề về tình cảm, may phước tụi nó không to tiếng, không hất nước hay tạt phở vào nhau, thậm chí không hề bỏ mứa mà húp hết giọt nước lèo cuối cùng... vậy nên chủ quán đành nhắm mắt làm ngơ xem như được mở mắt một hình thức trừng phạt nhau rất loạ!

- Anh trả lời thiệt lòng đi, anh ước mơ bao nhiêu vợ? Trả lời như thế nào thì sao này cấm vượt qua...

- Hừm... 8 lát ớt mà anh còn ăn không tiêu thì làm sao chịu nổi 8 bà vợ?

- Lúc đó tụi chị chui tuốt vào nhà nhỏ trong rừng nên làm sao tìm được!

Hic hic... nếu ngồi không cầm điện thoại chơi game thì nói gì, đằng này Bảo bị ba Nguyệt chiếu tướng, ông nghiêm khắc điều tra trong ngoài liên tục, nửa giờ mà hỏi cả trăm câu khiến Bảo đổ mồ hôi ròng ròng ướt cả áo đồng phục, mà câu hỏi nào cũng như búa tạ, đánh bên này, đập bên kia như muốn hủy diệt Bảo...

Bảo như đang ở sa mạc được tắm mát bằng nước cam lồ, tinh thần được xoa dịu, sau đó đôi bàn tay phản chủ lại xoa dịu bên kia...

- Hay là mình gọi điện thử?

Bảo đổ mồ hôi cả lít cắn răng nói:

- Cả nhóm mình có ai biết giờ này anh Trụi đang làm gì không?

Nguyệt cũng gấp không kém, nàng vội đóng cửa nhà lao vào trong với anh mỏ nhọn, nàng khóc tợn hơn vì đau lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cục thứ hai xuất hiện sau lời hăm doạ: (đọc tại Qidian-VP.com)

- Dạ đúng... mãi về sau em mới được ảnh chấp nhận, khó khăn vô cùng! (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 226 (Xui Có Thưởng). Tất cả vì đam mê

- Không được đụng vào con Nguyệt nghe chưa...

(còn tiếp)

Hôm nay Bảo dám ăn tô phở đầy ớt vì đam mê

Mãi đến 1 tiếng sau cả hai mới vào quán phở quen thuộc mà khi nãy người ta từ chối 8 lần.

- Trụi này ghê lắm, cả người bí mật lớp lớp như củ hành tây á... bốc hết lớp này sẽ gặp lớp khác thôi!

Bảo chỉ còn biết ngồi mếu máo chịu trận, trong lòng nhỏ lệ tự an ủi:

Số là tối hôm qua lúc 9-10 giờ đêm tại bãi tập kết xe PKL, Bảo đã dùng cái mỏ nhọn thần thánh của mình khai báo thành thật mộng ước tam thê tứ th·iếp với Nguyệt.

Tô phở cay nhất 20 năm Bảo từng ăn và là hành động "độc ác" nhất Nguyệt từng chủ động tổn thương người khác.

Ngọc Hoa mơ màng ánh mắt nhớ về ngày đó và trả lời cũng mơ màng:

Vừa khóa cổng rào là Bảo lao ngay vào nhà, mở cửa, chui tọt xuống bếp xả nước rửa mặt rửa đầu xúc miệng để giảm nhiệt, giảm cay, cái áo đồng phục đã ướt từ lúc bị ba vợ tương lai quát hỏi, sau đó vào quán phở lại ướt thêm, về đến nhà lại xối nước nên nó không khác gì mới mắc mưa ướt như chuột lột. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bảo say say quay quay, vội uống cạn nửa ly trà đá bổ sung nước vì ra mồ hôi quá nhiều, lấy lại chút bình tĩnh rồi hùng hồn tuyên bố một con số đẹp nhất trên đời:

- Mấy em đừng như vậy... đừng quên điều Trụi luôn nói, hai bên không ràng buộc, tự do tự tại!

- Nếu lỡ cậu làm nó có bầu thì sẽ làm sao?

Bảo đói thắt ruột nhưng tập 3 h·ành h·ạ lại kéo tới: phở là tô đặc biệt không sai "nhưng người ta đã dùng uy quyền và thế lực" ép buộc Bảo phải ăn sạch tô không chừa chút nước lèo hay cọng rau nào cả... nhưng nó cũng không quá khó đúng không mọi người, cái khó là em nó lỏn lẻn hỏi một câu sắc hơn dao cạo:

- Vậy là chạy 300 km/h hả chị?

Whao... câu này CMN quá có lý... người ta nói yếu đừng ra gió... Bảo cắn răng gật đầu nhìn Nguyệt gắp đủ 8 lát ớt sừng trâu to xanh xanh vàng vàng bỏ vào tô phở đặc biệt, chưa gì mà miệng mồm đã túa nước miếng vì thấy cay...

- Hảo hán... vậy từ giờ trở đi mỗi bữa ăn với em anh phải ăn đủ 8 lát ớt sừng trâu siêu cay...

Cốp!

Nguyệt mỉm cười:

Hôm nay Bảo dõng dạc nói sẽ lo cho hai mẹ con

- Là ai? Như chúng ta thì Trụi đâu giấu giếm...

- 99% là đang happy với cô nào rồi!

Ít ra Bảo cũng làm cho ba Nguyệt biết mình dám làm dám chịu, có trách nhiệm, có đảm đương tuy nhiên Bảo chở Nguyệt đi mà cái đầu sưng vù hai cục, cục thứ nhất xuất hiện khi ba Nguyệt nghiến răng:

Môi người ta đã sưng mọng, Nguyệt vội dùng môi mình để lau môi cho người ta bớt đau...

- Cậu quen con Nguyệt khi nào, tại sao quen?

- Lúc đó anh Trụi rất khổ tâm, rồi thốt nhiên em ngủ gật, mở mắt ra đã qua nửa giờ đang ở tiệm spa Bình Triêu.

Diễm vuốt tóc đứa em nhỏ nhất trong group:

Căn nhà nhỏ đơn sơ ấm cúng chỉ còn lại đôi tình nhân trẻ quấn quýt, nhân chứng duy nhất có lẽ là lũ thạch sùng trên tường lâu lâu lại tặc lưỡi không biết là suýt xoa hâm mộ đôi tình nhân hay là tiếc nuối điều gì...

Liên Châu tò mò:

Bảo bỏ chạy mất tiêu trong sự ngơ ngác của Nguyệt...

Trong một căn nhà nhỏ xinh xinh có giàn hoa hồng khoe sắc, dàn cà chua hoa trái xum xuê có một đôi tình nhân trẻ tuổi đang quấn quýt nhau rất si mê.

Đáng tiếc nhân chứng duy nhất trong vụ này lại ngủ gục, mà giấc ngủ này chắc chắn cũng do Nobita gây ra để khỏi kinh thế hãi tục!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 226 (Xui Có Thưởng). Tất cả vì đam mê