Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 227 (Xui Có Thưởng). Bơi với Trụi quá nguy hiểm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 227 (Xui Có Thưởng). Bơi với Trụi quá nguy hiểm


- Trời ơi... đừng cười nữa!

- Oa... bà xã hôm nay giỏi quá!

Chiêu Dương vội mở miệng giải thích:

Không lẽ đ·ộng đ·ất?

- Wow... nếu trong phim hành động phiêu lưu thì chị em mình sẽ lạc lên một hòn đảo hoang sống vài chục năm sinh con đẻ cái...

- Whao... vậy là chị em mình đang trôi đi Cần Giơ?

- Cái này thua rồi, dù em không ký tên thì nét chữ, kiểu vẽ bằng bút bi này chỉ có mình Tiêu Dao Tử mới có, chạy đằng trời cũng không thoát!

Chiêu Dương ngập ngừng hồi lâu sau đó quyết định nói ra:

- Nếu trong phim kinh dị thì sẽ xuất hiện cá mập... (đọc tại Qidian-VP.com)

- Chị đâu biết, nơi này mênh mông không thấy bờ cũng không thấy ai!

- Chòi oi... cười gì tầm này... nó đang cuốn mình đi đâu đây?

Bảo chột dạ:

- Á... không được... chị sợ nó lắm!

Bãi biển ngay gần nhà, vỏ sò và đá vụn lõm chõm không ít, phải bơi ra xa bờ một chút mới không bị đá đâm đau chân, đây là hiện thực của các bãi biển nhỏ lẻ, những bãi đẹp đã bị người ta quy hoạch làm bãi tắm khai thác hết lâu rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Nó hiếm lắm mà có cuốn thì cuốn chút xíu chứ ai cuốn cuồn cuộn như này đâu!

Tuy nhiên vì thương bạn gái vừa tổn thương nên Bảo ráng nhịn, chỉ ôm chặt người yêu mà không làm tới bến, Nguyệt một lần nữa bị anh mỏ nhọn làm cho cảm động, nàng biết đây là tình yêu đích thực người ta mới lo lắng cho nhau như vậy chứ không ích kỷ chỉ muốn hưởng thụ một mình.

- Trời!

Khi cả hai đã không còn gì trên người, Bảo ẵm Nguyệt như ẵm công chúa vào phòng ngủ chính, Nguyệt ý thức được rất rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng nàng không ngăn cản.

Đến giữa trưa Bảo vỗ tay khen nức nở:

Lúc đau đớn nàng đã khóc.

- Á... chân em đụng cái gì đó to lắm... (đọc tại Qidian-VP.com)

- Trời ơi... kiểu này ai dám tắm biển?

Chiêu Dương gật đầu cam chịu, sau đó hai người cùng ngồi ngắm bức tranh, Chiêu Dương lục soát tin tức Tiêu Dao Tử trên mạng, Trụi lấy vòng tay Kim Ngọc do điện thoại tương lai ngụy trang ra tặng nàng, có nó thì từ nay Trụi yên tâm hơn.

- Quy luật gì?

- Để làm gì?

- Nãy giờ em dễ chịu không?

Trụi bị ôm cứng ngắc hết đường xoay sở, bản thân chịu không nổi sức nặng của cả hai nên chìm vào nước, cũng may Trụi kịp nín thở để bản thân không hụt hơi, không bị uống nhiều nước biển.

Tranh này chắc nàng chỉ dám lén thưởng thức, cái tên Tiêu Dao Tử bị Bảo nhìn ra thì lộ ngay.

- Đúng vậy, mỗi bữa ăn vẫn 8 lát ớt sừng cay nhất.

- Ặc... cái này chắc tại số em xui!

Chiêu Dương hồn vía lên mây sợ quíu cả người... là cái gì đây... cá mập hay cá sấu... hic hic... bơi với Trụi nguy hiểm quá...

- Rồi... em không cười nữa... chừa mai mốt cười tiếp!

- Chị không biết, chắc tùy theo con nước... hình như dòng hải lưu này chảy khá nhanh.

Tại Vũng Tau, sau khi ăn trưa, uống rượu bàn bạc chuyện bệnh viện, Chiêu Dương mới phát hiện hồng hài nhi vẽ tặng mình bức tranh Vọng Phu.

- 90% là vậy.

- Aizzz... anh đã hứa chỉ làm khi em sẵn sàng.

Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy.

- Đây là lần đầu của em, em tặng nó cho anh là vì biết anh yêu em thật lòng nhưng anh hoa tâm quá... nếu có một ngày em chịu không nổi thì em sẽ rời đi!

Bảo nằm thở dóc như trâu vừa cày ruộng, Nguyệt nằm trong vòng tay của Bảo nhìn đôi môi người yêu vẫn sưng mà cười to.

Wa... hiện tại là 8/3, suốt 20 ngày chưa bị xui xẻo dù rằng người xung quanh bị rất nhiều ví dụ như sư phụ gặp luôn tử kiếp...

Trụi ngóc đầu lên được khỏi mặt nước thở hổn hển, nhìn thấy Chiêu Dương an toàn thì thở phào nhẹ nhõm, Trụi cũng quẫy đạp chân để đứng nước, tình huống trở nên an toàn chút xíu trừ việc cả hai vẫn đang bị cuốn đi thật xa.

Cái mỏ nó tiếp tục sưng chù vù, Nguyệt lại đau lòng massage xoa dịu bằng môi và rồi mọi con đường đều dẫn đến trên giường.

...

- Ừ... chị bắt đầu thấy lạnh rồi!

- Sao lại hỏi giờ này?

Cả hai rơi vào im lặng, Bảo lẳng lặng ôm Nguyệt vào lòng, cho nàng lắng nghe con tim của mình đang đập vì nàng!

- Nhanh càng tốt, coi như mình tắm biển ở Vũng Tau nhưng lên bờ ở Cần Giơ cũng được!

Là bị quái vật biển cuốn đi hay bị cá mập táp?

- Chị à, Titanic là vỡ tàu mới có ván, mình có vỡ tàu đâu, may lắm thì vớ được khúc cây hay cái gì đó mà thôi!

Chiêu Dương hoảng sợ cực độ ôm lấy Trụi như người c·hết đ·uối vớ được cọc.

- Hừ... đừng tưởng bở... thương là thương mà giận là giận... nếu có một ngày em nói với anh em sẽ có 8 ông chồng, anh là một trong số đó thì anh nghĩ sao?

- Nhưng lâu hay mau?

Mới nghĩ đến đây thì một cơn lạnh chạy dọc sống lưng khi Trụi nghe Chiêu Dương la hét thất thanh... có thứ gì đó đang cuốn nàng ra xa...

- Thôi mà... cái miệng em ăn mắm ăn muối đừng có nói tầm bậy nữa!

Được hơn 10 phút cả hai quay về hiện tại, tắm rửa, học tập ôn thi.

- Oà...

- Có lý!

- Hic hic... không biết mình có trụ được lâu như vậy không... sao tự nhiên đang tắm biển lại biến thành đóng phim Titanic vậy trời.

Nguyệt e thẹn gật đầu, Bảo như mãnh thú được sổ lồng lao lên đòi hỏi, c·hiếm đ·óng nhưng lại đầy kinh nghiệm, hết sức nâng niu chìu chuộng. Thậm chí vì ngày này Bảo đã cẩn thận nghiên cứu vài chục bộ phim người lớn có bối cảnh là cô gái mới lớn để biết thế nào là chìu chuộng và nhẹ nhàng, chứ còn kinh nghiệm với bạn gái cũ quá là thô bạo, chỉ toàn xác thịt và xác thịt.

- Đây là dòng hải lưu bất thường hay cuốn người ra biển.

Dĩ nhiên xem là xem, không thể học hỏi rập khuôn, 10 phần chỉ học 1-2 những gì tinh hoa nhất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyệt choàng tỉnh mở mắt nhìn đầy ngạc nhiên:

...

Trụi lập tức hành động cứu nguy, anh chàng chợt lay động thân hình rồi la to:

- ???

???

Trụi lóe sáng ánh mắt, lời Chiêu Dương đã dẫn đường cho Trụi nhưng anh chàng này chỉ lặng lẽ thực hiện còn cái miệng thì vẫn vui đùa:

- Không lẽ anh vẫn...

Chương 227 (Xui Có Thưởng). Bơi với Trụi quá nguy hiểm

- Hic hic... dù là Titanic thì ít ra cũng phải có tấm ván chứ!

- Hừm... ai là bà xã?

Lúc sung sướng nàng cũng khóc, và kết thúc hoàn toàn có hậu, không kinh khủng như mấy đứa bạn gái cùng lớp rỉ tai...

Lúc trọng yếu quan đầu Nguyệt vẫn im lặng hùa theo anh mỏ nhọn thế nhưng Bảo lại dịu dàng hỏi nàng:

- Rồi hiểu luôn! Cái số xui xẻo của em bộc phát đây mà!

Sóng thần?

Riêng máy phát sóng âm cho bệnh viện của Chiêu Dương thì có thể dùng điện thoại tương lai ngụy trang thành bất kỳ thứ gì dán vào chỗ khuất, thần không biết quỷ không hay giúp Chiêu Dương thực hiện ước mơ chống lại bệnh u·ng t·hư.

Sáng thứ Bảy 8/3 này nó cháy bừng bừng trong nhà nhỏ tình yêu của Bảo và Nguyệt.

- Sao em không để trống tên tác giả?

- Để chị trưng bày, Bảo mà thấy Tiêu Dao Tử thì biết là em liền đúng không?

- Người c·hết đ·uối ở Vũng Tau luôn tấp vào Cần Giơ của Sài Gon.

Trụi vắt óc nhớ lại: lần xui xẻo gần đây nhất là bữa nhận được công thức bánh tráng Hoàng Gia, lúc đó là chú Thoòng ép gả... ngay ngày 18/2.

- Em chứ ai... làm giỏi như này vậy mình phải đi ăn mừng mới được!

Nhờ có nghiên cứu thêm và có kinh nghiệm từ bạn gái cũ nên Bảo mang lại được cho Nguyệt trải nghiệm đầu đời rất tuyệt vời!

Trụi phát động nhẫn Hắc Miêu tối đa lao đến ôm tình tỷ.

Bản thân nàng biết bơi, được giáo d·ụ·c hàng trăm ngàn lần là xuống nước phải bình tĩnh mới sống được nhưng nàng không chiến thắng được nỗi sợ, nó chiếm hết tâm trí của nàng.

Chiêu Dương thấy Trụi chìm thì từ từ bình tĩnh, lí trí quay trở lại, nàng chỉ ôm nhẹ Trụi để đừng tách ra, cả người nàng thả lỏng và quẫy chân đứng nước nâng ngược Trụi lên.

Trụi thở dài, nhắc đến Bảo là nhắc đến niềm đau, Trụi thấy mình có lỗi khi chơi gác kèo kiểu này, không lẽ sau này gặp nhau Bảo phải khoanh tay dạ thưa: con chào dượng! (đọc tại Qidian-VP.com)

- Xì... không đi!

(còn tiếp)

Xế chiều Chiêu Dương rủ Trụi đi tắm biển, Trụi hơi ngán vì cứ thấy không thoải mái sao ấy, tuy nhiên khi Chiêu Dương diện bikini hai mảnh bốc lửa thì anh chàng háo sắc bỏ qua hết thảy quyết tâm đi theo bảo vệ mỹ nhân!

Dòng hải lưu kỳ lạ vẫn kéo hai người đi giữa biển rộng mênh mông, Chiêu Dương thân thể gầy ốm nên chống lạnh rất kém, nàng đã bắt đầu run rẩy thất thoát nhiệt độ mà trong cơ thể lại không có nhiều dinh dưỡng để cung cấp cho nàng.

- Khônggg...

Ôi má ơi... hình như lâu rồi không bị xui xẻo luôn á!

Sức mạnh thần bí vẫn cuốn hai người rời xa bờ, trôi dạt khá nhanh về một nơi xa mênh mông không thấy bờ.

- Ở nhà nấu cơm, anh không chạy thoát được 8 lát ớt sừng cay đâu cái ông tám vợ ơi!

Ôi trời... lúc trước có cái xoáy nước ở mố cầu cũ đã suýt g·iết c·hết Trụi chứ đừng nói là hiện giờ giữa biển rộng mênh mông hai người như hai chiếc lá bềnh bồng bất lực...

- Ha ha ha... lúc đó em sẽ là anh hùng cứu mỹ nhân thoát khỏi hàm cá mập!

- Ok... không nói tầm bậy nữa nhưng không lẽ cứ trôi như này hoài?

Nguyệt rất thông minh, nàng không nhắc chuyện gai góc kia nữa:

- Thật ra có một quy luật ở biển Vũng Tau.

- Ô nô... anh tưởng em như này nghĩa là đã chấp nhận và tha thứ cho anh.

Chỉ có giúp nàng thực hiện được giấc mơ này nàng mới thoát khỏi ác mộng, không tự dằn vặt giày vò bản thân nữa.

Bảo cười ha ha, biết đây là người yêu đang dùng hàm ngược để nói chuyện. Nguyệt thẹn thùng phụng phịu hăm doạ:

Sóng biển ào ạt, bọt tung trắng xóa, nước trong xanh, mỹ nhân vui vẻ tung tăng như thiên thần bên Trụi nhưng sao Trụi lại thấy bất an?

- Hazzz... em ở lại nghĩa là anh tốt, em rời đi nghĩa là anh tệ bạc... anh tin rằng mình không tệ bạc được với người mình thực sự yêu thích... anh thề sẽ không buông không bỏ trừ khi em không còn yêu anh nữa!

Bảo im thin thít vò đầu bứt tai lặng lẽ chấp nhận làm két ăn ớt lột lưỡi, cu cậu chuyển chủ đề khác tình cảm hơn:

- Ăn chè... anh vừa tìm được quán chè 100 món... kính thưa các loại chè luôn!

- Hì hì...

- Ăn gì?

- Không dễ chịu chút nào, khó chịu muốn c·hết luôn á!

Bảo không thể chạy thoát cái số làm két ăn ớt!

- Em sẵn sàng chưa?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 227 (Xui Có Thưởng). Bơi với Trụi quá nguy hiểm