0
Tam đại gia Diêm Phụ Quý nhìn tờ 10 đồng của Giang Bình An thì như mèo thấy mỡ, ông ta cầm và đút túi ngay, tuân thủ tuyệt đối nguyên tắc đút túi vi an, sau đó không thèm suy nghĩ gì nhiều vội quay người đi làm việc.
Nhưng Nhất đại gia Dịch Trung Hải lại đứng ra ngăn cản:
- Khoan đã, chuyện đâu còn có đó, Diêm Phụ Quý đừng báo khu phố, không thể vạch áo cho người xem lưng.
Giang Bình An biết ngay cái kiểu giấu diếm bao che của Nhất đại gia đối với Giả gia và Ngốc Trụ nên hắn trừng mắt nhìn Tam đại gia đang lưỡng lự:
- Tam đại gia, lấy tiền thì phải làm việc.
Lúc này Tam đại gia giật mình sực tỉnh, không phanh khui chỉ có tiểu lợi còn phanh khui theo ý của Giang Bình An thì có đại lợi, quá dễ lựa chọn.
- Đúng đúng, lấy tiền phải làm việc, à mà không phải, chuyện xấu không được bao che, bao che là không đúng... Ta đi đây.
Nói đến đây Tam đại gia chạy trốn như một làn khói, không ai có thể cản ông ta kiếm thêm thu nhập 10 đồng này cả, đặc biệt là Giang Bình An nói xong việc sẽ hậu tạ.
Nhất đại gia Dịch Trung Hải nhìn thấy vậy lắc đầu ngao ngán, danh hiệu Nhất đại gia chỉ là khu phố bổ nhiệm để coi sóc tứ hợp viện, không hề có thực quyền, trong viện còn có Nhị đại gia, Tam đại gia, cả ba tuy là nhất nhị tam nhưng mạnh ai làm theo ý của người đó, không ai quản được ai.
Giờ nhìn Tam đại gia đã cất tiền vào túi thì Nhất đại gia biết dù cho ông trời cũng khó mà cản Tam đại gia đi cử báo được. Nhất đại gia đôi mắt sáng quắc lên đánh giá Giang Bình An. Ông ta thấy họ Giang hôm nay lạ lắm, bình thường đâu khi nào dính vào chuyện thị phi, đặc biệt là chuyện nhà của họ Giả, ấy vậy mà hôm nay Giang Bình An vừa đánh Giả Đông Húc gãy răng vừa tự móc tiền túi ra 10 đồng để Tam đại gia làm việc. Quá bất thường.
Thấy Tam đại gia đã đi cử báo, Giang Bình An mừng thầm xem như kế hoạch đã được bổ cứu, hắn không muốn không khí mất độ náo nhiệt nên lại tiếp tục gây hấn với Giả Đông Húc đang đau đớn nhăn nhó.
- Họ Giả kia, ngươi chửi ta mà ngươi cũng không nhớ nữa sao?
- Này, mày đừng ngậm máu phun người, tao đang dạy dỗ vợ của tao, chửi mày hồi nào?
- Ngậm máu phun người? Ai đang ngậm máu phun người? Ta thấy người đang ngậm máu phun người chính là ngươi đó.
Cả đám hàng xóm buôn dưa lê nghe đến đây thì nhìn lại Giả Đông Húc, thấy khóe miệng tên này đang rỉ máu ròng ròng thì mọi người mới hiểu ra Giang Bình An chế nhạo chuyện ngậm máu của họ Giả là như thế nào, lúc này mọi người buồn cười quá liền ôm bụng cười rũ rượi. Giả Trương thị thấy con trai cưng b·ị đ·ánh mà lại còn cãi nhau yếu yếu, bèn nhảy ra đáp trả:
- Giang Bình An, tại sao ngươi vô cớ đánh Đông Húc?
- Ta đã nói rồi, vì hắn mắng ta.
- Tầm bậy, mắng hồi nào?
- Hắn mắng người chở Tần Hoài Như về tứ hợp viện.
- Thì liên quan gì ngươi?
- Ta chính là người đó.
Cả hiện trường bỗng dưng im lặng 3 giây, sau đó bộc phát lên một làn sóng bàn luận mãnh liệt, người thì nói gian phu dâm phụ, người thì nói chở dùm là bình thường, ai trong đời mà chưa từng quá giang...
Giả Đông Húc giờ đây mới hiểu cái tán bị ăn khi nãy là như thế nào, tên này vừa xoa mặt cho bớt đau vừa gân cổ lên chửi:
- A thằng choá... thì ra là mày chở vợ tao, mày dám rù quến nó phải không?
Giang Bình An nghe mình bị chửi nữa thì lập tức vung tay lên.
Chát...
Hồi nãy tán bên má trái, giờ là tán vào má phải cho cân xứng, thêm một cái răng bị rụng ra từ miệng của Giả Đông Húc.
- A... đau quá, đồ trời đánh... sao mày đánh tao nữa?
- Hừ, vậy sao mày chửi tao nữa?
Trong lịch sử của tứ hợp viện từ hồi mọi người vào đây ở chung, đây là lần đầu tiên mọi người thấy Giả Đông Húc ăn lỗ nặng như vậy, ai cũng hả hê, hận mình không phải là người ra tay đánh cho sướng.
- Moá... mày chở vợ tao rồi bây giờ còn dám đánh tao, sao mày vô lý như vậy?
- Vô lý? Vậy tao hỏi mày, luật pháp nào cấm chở vợ người khác?
Giả Đông Húc nghe nhắc tới luật pháp thì sững sờ, tên này làm quái gì mà biết về luật pháp, nhưng y cũng biết không ai cấm chở vợ người khác cả.
Giang Bình An lại tiếp tục hùng hổ:
- Nếu như chở vợ người khác là có tội thì mấy bác tài xế xe bò, xe ngựa, xe khách, nhất là xe lửa đã bị mấy ông chồng chửi, rồi đ·ánh c·hết hết rồi.
Mọi người xung quanh lại tức cười đến gập cả bụng, đúng là có chuyện như vậy thật.
Ngay lúc đó với sức mạnh của đồng tiền, Tam đại gia đã thuyết phục được Vương chủ nhiệm khu phố đến hiện trường để xử lý một sự việc mà theo như lời Tam đại gia là rất nghiêm trọng, bà Vương này còn cẩn thận dẫn theo hai đồng chí cảnh s·át n·hân dân để phòng ngừa nếu chuyện quá lớn.
Vương chủ nhiệm là một phụ nữ trung niên tuổi gần 50, từng tham gia cách mạng kháng chiến, n·ội c·hiến, nghe đâu rất ghê gớm. Cả khu vực này, Vương chủ nhiệm hầu như một tay che trời, miệng hét ra lửa, trong những trường hợp đặc thù bà ta sẵn sàng rút súng nhả đạn nếu cần thiết, có thể nói là một nữ trung hào kiệt.
Vì vậy khi mọi người thấy dáng vẻ có phần to lớn hơi phát tướng của Vương chủ nhiệm xuất hiện, mọi người tự động ngậm miệng và nhường ra lối đi ngay cho sát thần này.
Vương chủ nhiệm mặt mày lạnh tanh, trong lòng bực bội vì vừa mới dự họp một ngày mệt mỏi, chưa kịp về nhà nghỉ ngơi thì b·ị b·ắt phải chạy qua đây phân xử. Bà ta liếc nhìn h·iện t·rường v·ụ á·n liền thấy nổi bật nhất là Tần Hoài Như quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bù, mặt mày bầm tím, cả người ngồi quỵ trên mặt đất lạnh băng ôm cái áo rách mà chịu trận.
Điều này càng làm cho Vương chủ nhiệm nổi nóng, là thân phụ nữ với nhau, bà ta chúa ghét chuyện b·ạo h·ành gia đình, người vợ luôn là túi cát trút giận của mấy ông chồng vũ phu.
Sau khi hỏi thăm hiện trường, rất nhanh Vương chủ nhiệm đã nắm bắt được tình hình không có nghiêm trọng như lời của Tam đại gia báo cáo, đây chỉ là một vụ b·ạo h·ành gia đình, cộng thêm xô xát động tay động chân giữa hàng xóm thông thường mà thôi, bà Vương đang định quở trách Tam đại gia thì bỗng nhiên bị người ôm chân khóc lóc.
- Vương chủ nhiệm ơi, con khổ quá, xin Vương chủ nhiệm làm chủ cứu giúp cho con, hu hu hu...
Tần Hoài Như bộc phát diễn xuất một cách xuất thần, mọi người nhìn thấy đều hình dung ra cảnh kinh điển kêu oan của người dân gặp được thanh thiên đại quan gia thuở phong kiến.
Vương chủ nhiệm thấy vậy liền vô cùng xúc động. Trường hợp Giả gia nơi này bà đã rất quen thuộc, đây là một trường hợp điển hình của tệ nạn ghen tuông b·ạo h·ành gia đình, nhiều lần bà muốn xử lý nhưng cái đám đại gia của tứ hợp viện này luôn bao che giấu diếm vì sợ cuối năm mất khen thưởng tiên tiến.
Nay không biết Tam đại gia uống lộn thuốc gì mà lại đăng báo khiến bà ta có dịp lại đây. Vương chủ nhiệm giờ này nắm bắt được cơ hội vàng để xử lý tệ nạn nên nhanh nhẹn đỡ Tần Hoài Như đứng lên và hỏi:
- Con là Tần Hoài Như, con dâu nhà họ Giả phải không?
- Dạ phải.
- Con bị chồng đánh phải không?
- Dạ đúng.
- Con có muốn kiện chồng con tội b·ạo h·ành không? Nếu con kiện thì ta sẽ làm chủ xử phạt thích đáng?
Vương chủ nhiệm hỏi dò cẩn thận, vì vấn đề này khá khó xử lý, hầu như gần hết các vụ b·ạo h·ành gia đình, người vợ bị hại lại c·hết sống cũng không chịu tố cáo người chồng lên chính quyền, vì vậy chính quyền không có đủ cơ sở để trừng phạt thích đáng, chính sự cam chịu của những người vợ mới là nguyên nhân chính cho cái tệ nạn b·ạo h·ành gia đình ở Trung Quốc kéo dài dai dẳng bất tận.
Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, Tần Hoài Như... lắc đầu.
Vương chủ nhiệm buồn bã trong lòng, quả nhiên vẫn là cam chịu.
Nhưng Tần Hoài Như lại nói một câu ra ngoài dự kiến của mọi người, trừ Giang Bình An.
- Vương chủ nhiệm, con không muốn kiện gì cả, nhưng con muốn nhờ ngài giúp con làm thủ tục l·y h·ôn, con không thể làm vợ Giả Đông Húc, làm dâu nhà họ Giả được nữa.
Không khí lại lặng ngắt như tờ, ai cũng sửng sốt, lần này mọi người không dám lớn tiếng bàn chuyện thị phi đúng sai vì có sát thần Vương chủ nhiệm ở đây.
Ngay cả hai mẹ con Giả gia cũng phải bỏ cái thói tru tréo chửi bới thường ngày, Giả Trương thị chỉ dám nói hơi lớn tiếng:
- Không được, ta không đồng ý, ngươi đã gả cho Giả gia thì sống là người Giả gia, c·hết cũng phải làm ma của họ Giả.
Im lặng nãy giờ, lúc này Giang Bình An lại lên tiếng tố cáo:
- Vương chủ nhiệm, ta là Giang Bình An, ta muốn chính danh tố cáo Giả Trương thị làm người cổ hủ, luôn cổ xúy cho các hủ tục thói xấu phong kiến. Vĩ nhân đã nói rõ hiện giờ là thời đại mới, nam nữ bình quyền vậy mà cả nhà Giả gia này luôn đi ngược lại, chuyên đánh chửi con dâu, còn bắt người ta c·hết rồi phải làm ma của nhà họ nữa.
(PS: chính danh tố cáo có trọng lượng cao hơn vô danh tố cáo rất nhiều vì phải chịu trách nhiệm trước pháp luật)
Vương chủ nhiệm gật gù tán thưởng, lời nói của Giang Bình An rất sắc bén, hợp thời hợp lý. Bà ta biết cái anh chàng Giang Bình An này là một nhân vật rất thông minh nhanh nhẹn, luôn được mọi người khen ngợi, danh tiếng khá tốt.
Tuy lời tố cáo của Giang Bình An hơi mang tính chụp mũ, nhưng cũng không hề sai đường lối chính sách chống bỏ lề thói xưa cũ, mục nát.
- Hảo, ta chấp nhận tố cáo của Giang Bình An đồng chí. Ta sẽ mời Giả Trương thị về điều tra làm rõ, riêng chuyện l·y h·ôn thì xin hỏi Tần Hoài Như đồng chí đã suy nghĩ kỹ chưa?
- Dạ ta đã suy nghĩ kỹ, ta muốn l·y h·ôn.
- Ta phản đối, nàng là vợ ta, nàng không có quyền l·y h·ôn.