- Ta phản đối, nàng là vợ ta, nàng không có quyền l·y h·ôn.
Giả Đông Húc giãy nảy phản đối không cho Tần Hoài Như l·y h·ôn. Bình thường sẽ có Giả Trương thị giúp đỡ con trai chèn ép, chống đối, ăn vạ... Nhưng hiện giờ bà ta đã xụi lơ vì bị Vương chủ nhiệm sờ gáy, nên sự chống đối này của Giả Đông Húc rất thân cô thế cô, hiện lên vẻ buồn cười ấu trĩ.
Giang Bình An ngay lập tức nhảy vào công kích nhược điểm của đối thủ:
- Hừ... Giả Đông Húc, ngươi tưởng ngươi là ai mà dám công nhiên chống lại pháp luật. Nhà nước đã ra luật pháp cho phép mọi người được kết hôn, được l·y h·ôn, được tái hôn, vậy mà ngươi lại nói là vợ ngươi không có quyền l·y h·ôn là sao? Không lẽ ngươi tự mình đặt ra luật pháp mới hay sao?
Những câu nói sắc lẹm như dao cạo của Giang Bình An đâm chọc thẳng vào điểm yếu trong lời nói Giả Đông Húc, khiến cho mọi người rùng mình. Vương chủ nhiệm có cảm giác như đang nghe một luật sư buộc tội bị cáo trong phiên tòa, bà ta chưa kịp lên tiếng thì lại nghe sự tố cáo thứ hai:
- Thưa Vương chủ nhiệm, ta là Giang Bình An, hôm nay ta lại chính danh tố cáo Giả Đông Húc tội đ·ánh b·ạc ăn tiền.
- Đây là tội nặng, ngươi chắc không?
- Ta chắc chắn, địa điểm đánh ở đâu, đ·ánh b·ạc với ai ta đều biết. Ngoài ra ta cũng xin tự thú, vừa rồi bị Giả Đông Húc chửi mắng nên ta đã đánh Giả Đông Húc hai cái vào mặt, làm hắn bị rớt hai cái răng, xin Vương chủ nhiệm cũng xử lý luôn ta cho công bằng mọi việc.
Nghe đến đây tất cả mọi người xung quanh đều phải hít hà kh·iếp sợ, cái anh chàng Giang Bình An này mọi khi rất vô hại, gặp ai cũng mượn tiền, mượn lương thực... Ấy thế mà hôm nay bỗng nhiên lộ ra móng vuốt cực kỳ tàn nhẫn, chẳng những tố cáo chính danh cùng một lúc hai mẹ con nhà họ Giả, mà còn tự tố cáo bản thân luôn mới thật là ghê gớm. Đang đứng xung quanh không thiếu có người hữu tâm tự hỏi nguyên nhân vì sao như vậy, chẳng lẽ chỉ vì câu chửi "thằng choá" lúc nãy hay sao?
Vương chủ nhiệm âm thầm tán thưởng Giang Bình An làm việc chu toàn kín kẽ, không lưu lại chút kẽ hở nào cho đối thủ lợi dụng, vừa tàn nhẫn với địch thủ cũng vừa tàn nhẫn với bản thân. Nhưng kinh nghiệm hoạt động khu phố nhiều năm đã giúp Vương chủ nhiệm nhận ra sự phản ứng quá khích của anh chàng họ Giang này, bà ta biết chắc chắn thế nào cũng có ẩn tình bên trong, nhưng tình hình hiện tại không tiện nói điều này.
Vương chủ nhiệm phất tay ra hiệu rút lui, hai mẹ con Giả gia bị hai người cảnh s·át n·hân dân kẹp lại ở giữa để dẫn đi theo kiểu t·ội p·hạm, cả hai yểu xìu như gà bị mắc tóc.
Hai người này biết một khi lâm vào k·iện c·áo thì rất phiền toái, không tốn tiền nộp phạt thì cũng bị giam ít ngày, thậm chí là giam dài ngày, khi ra khỏi nơi giam giữ thì thanh danh đã mất hết, rất khó ngóc đầu lên làm người.
Đi phía sau là Vương chủ nhiệm cùng Tần Hoài Như và Giang Bình An, cả đoàn đi đến văn phòng khu phố để xử lý vụ việc.
Vương chủ nhiệm vừa dẫn đoàn người đi khỏi lập tức cả tứ hợp viện nổi lên tiếng bàn tán xôn xao như một đàn ong vỡ tổ.
- Giang Bình An hôm nay thật ghê gớm, nói chuyện toàn điểm trúng tử huyệt của hai mẹ con Giả gia. Ác thật.
- Đúng vậy, ác là có ác nhưng nhìn thấy thật mát lòng mát dạ, quả nhiên là ác nhân có ác nhân trị.
- Nói rất hay, ta ghét mẹ con nhà này lâu lắm rồi, Tần Hoài Như thật là đáng thương... Ai ui...
Ông chồng vừa than thở Tần Hoài Như đáng thương đã bị bà vợ kế bên nhắc nhở bằng mấy vết bầm tím trên hông.
- Nhưng sao Tần Hoài Như lại đột ngột đòi l·y h·ôn?
- Hừ, ai mà biết. Gặp ta thì đã l·y h·ôn lâu rồi chứ đâu đợi đến giờ phút này...
Nhất đại gia Dịch Trung Hải nhìn mọi người vui vẻ buôn dưa lê mà dậm chân than thở với Nhị đại gia Tóc Mái Trung:
- Lão Nhị, chuyện này lão Tam làm thật là quá đáng, cuối năm nay chắc chắn mất thi đua tiên tiến rồi.
- Đúng vậy, cả hai mẹ con Giả Trương thị đều bị tóm, lại còn có án l·y h·ôn nữa, khó mà lãnh thưởng tiên tiến được. Nhưng tại sao lão Tam làm như vậy? Chuyện này có hại mười phần sao cái lão keo kiệt, chúa tính kế đó lại làm?
- Hừ còn tại sao gì nữa! Lão Nhị ngươi đến sau nên không biết, Giang Bình An đưa hẳn tờ tiền 10 đồng cho lão Tam, lão ta mừng húm bỏ qua tất cả chạy ngay đi báo Vương sát thần, ta cản chẳng thèm nghe.
- Hèn chi nãy giờ lão keo kiệt này biến mất tiêu không dám đứng đây hóng chuyện. Phần thưởng tiên tiến có vài chục đồng tiền bánh kẹo tặng tết, chia cho hơn cả trăm người trong viện, cả vài chục hộ, mỗi hộ chưa tới một đồng tiền. Giờ lấy 10 đồng thì ngon quá rồi. Ờ mà này lão Nhất, ta thường suy nghĩ, cái lão Tam keo kiệt này là đệ nhất thần toán trong viện mình, mà sao hắn không làm giáo viên môn toán, lại đi dạy môn văn là sao?
- Ha ha ha... Cái vụ này thì... Ta cũng không biết. Để bữa nào chuốc rượu lão Tam say bí tỉ rồi hỏi thì mới lòi ra được.
- Ha ha ha... Chí lí, chí lí.
...
Trong lúc cả tứ hợp viện từ lớn đến nhỏ đều buôn dưa lê về chuyện Giả gia thì ở căn cứ địa của Bành lão đại, cả đám tay chân đều mặt ủ mày cau.
Bành lão đại ngồi ở ghế thái sư, vẻ mặt quạu đeo bực tức.
- Hừ... ta đã cảnh cáo rất rõ ràng, vậy mà Tam hộ pháp, Tứ hộ pháp vẫn tham lam dắt theo 4 huynh đệ ra tay. Giờ đã nửa ngày rồi mà họ vẫn bặt tăm bặt tích. Nhất, Nhị hộ pháp đã cho người đi tìm chưa? kết quả thế nào?
- Dạ bẩm lão đại, biệt vô âm tính. Tụi này còn liên hệ các băng phái khác khắp kinh thành, nhưng không ai phát hiện người nào có bộ dạng như Lý Cường và sáu người huynh đệ của chúng ta ở đâu cả.
- Biệt vô âm tính! Chà chà... Quả nhiên là không thiện.
- Lão đại, e rằng hai hộ pháp và 4 huynh đệ khác đã ngộ hại rồi.
- Chúng ta phải báo thù!
- Hừ... Báo thù cái gì? Báo thù ai? Đi đâu để báo thù?
Bành lão đại bực tức hỏi một hơi ba vấn đề, cả đám tiểu đệ, lâu la đều câm nín không dám lên tiếng.
- Ta đã nói như thế nào? Ta nói người ta là mãnh long quá giang, ta không chọc vào nổi, và không báo thù được. Ta có nói như vậy không?
- Dạ có.
- Vậy bây giờ kêu réo đòi báo thù là sao? Đi đâu để báo thù hả?
Nhất hộ pháp cắn môi cố gắng lên tiếng:
- Lão đại, cuối tuần sau cái lão Lý Cường đó sẽ đến mua vàng, ta có thể...
- Hừ... Nếu ngươi muốn c·hết thì ta không cản. Nhưng không được liên lụy ta và những người khác, và cũng không được ảnh hưởng tới việc bán vàng. Giao dịch này là bát cơm của mọi người, đặc biệt là của các đại nhân cấp trên, ai làm hỏng giao dịch thì chuẩn bị tự xử đi, rõ chưa?
- Dạ rõ.
- Bây giờ ta nói lại thêm một lần nữa, ai muốn trả thù, ai muốn phát tài thì cứ tự nhiên đi tìm c·hết, nhưng phải chờ giao dịch xong, nếu không thì đừng trách ta độc ác.
- Dạ, đại ca.
Nhìn cả đám đàn em vâng vâng dạ dạ, Bành lão đại rất nhức đầu, hắn biết chắc chắn có một nhóm người vừa muốn báo thù lại vừa muốn g·iết người c·ướp c·ủa. Nhưng Bành lão đại không ngăn được, vừa rồi hai hộ pháp và 4 tên tay chân bị đối phương vô thanh vô tức xử lý đã làm cho cả băng nhóm mất đi 1/6 thành viên và 1/3 sức chiến đấu nòng cốt.
Hiện giờ tình hình trước mắt là phải mời chào gấp các cao thủ để bổ sung lực lượng gìn giữ địa bàn, tốt nhất là dư thừa, để lỡ lại bị phía Lý Cường xử lý thêm một đám thứ hai thì cũng không quá bị động.
Từ đầu đến cuối, Bành lão đại chưa bao giờ dám động sát niệm với Lý Cường, nguyên nhân rất đơn giản, cả cái kinh thành này hắn chưa từng gặp được ai có khả năng ăn một lần mấy ngàn lượng vàng nhẹ nhàng như vậy. Và nếu không có cá nhân hay băng phái nào làm được thì Lý Cường là thuộc phe nào?
Đáp án đã quá rõ ràng, đó chính là chính phủ, phe phái mạnh mẽ nhất mỗi một triều đại. Bành lão đại suy đoán có lẽ phía chính phủ đang cần gom rất nhiều vàng ròng từ dân gian nên mới tung ra nhiều tiền mặt một cách trắng trợn, không kiêng dè một ai như vậy.
Và theo hướng suy luận cực kỳ lôgic đó, Bành lão đại đã thành công giữ được tánh mạng của bản thân và cả sự tồn tại của băng phái, nhưng đáng tiếc suy nghĩ đó lại là sai lầm, nên Bành lão đại càng suy nghĩ thì càng cách xa chân tướng.
...
Giang Bình An không biết nhân vật hóa thân Lý Cường của hắn đã bị Bành lão đại gán ghép thành người đại diện của chính phủ.
Hiện giờ hắn đang tại phòng làm việc của khu phố, địa bàn của Vương chủ nhiệm và đang cảm thán thái độ phục vụ nhân dân của các công chức thời này: rất tận tâm tận lực.
Phải biết rằng giờ này đã gần 6 giờ, mùa đông mặt trời lặn khá sớm, trời đã tối thùi lùi, nhưng Vương chủ nhiệm và các đồng chí cảnh s·át n·hân dân vẫn vô tư tăng ca giải quyết vụ việc cho hoàn tất, không kéo dài qua ngày mai bằng cái cớ vô cùng cường đại ở kiếp trước của Giang Bình An:
- Xin lỗi, đã hết giờ làm việc.
Thực ra vụ việc cũng quá đơn giản và rõ ràng mười mươi. Giả Trương thị bị phạt tạm giam ba ngày để cảnh cáo lần đầu p·há h·oại sự tiến bộ của thời đại.
Giả Đông Húc tội đ·ánh b·ạc ăn tiền bị phạt tạm giam nửa tháng và phạt tiền 50 đồng, đồng thời thông báo hành vi phạm pháp về nhà máy cán thép Hồng Tinh.
Giang Bình An bị cảnh cáo tội ẩ·u đ·ả, phạt tiền 50 đồng bồi thường hai cái răng gãy cho Giả Đông Húc.
Chỉ có việc l·y h·ôn của Tần Hoài Như là gặp trục trặc đôi chút vì mẹ con Giả Đông Húc c·hết sống cũng không chịu cho l·y h·ôn. Vương chủ nhiệm thấy vậy liền nổi lên sát khí, nét mặt lạnh băng nói ra một câu:
- Giả Đông Húc, nếu ngươi còn làm bậy thì ta sẽ tính thêm cái tội b·ạo h·ành gia đình, khi đó chẳng những ngươi phải tạm giam thêm nửa tháng mà còn bị chính quyền cưỡng chế l·y h·ôn do hành vi b·ạo h·ành gia đình tái phạm nhiều lần. Sau khi bị cưỡng chế l·y h·ôn, Tần Hoài Như hoàn toàn có thể bắt nuôi luôn hai đứa con của nàng, lúc đó Giả gia hoàn toàn tay trắng. Giờ ngươi lựa chọn đi!
- Không, không thể được!
- Không được bắt cháu nội đích tôn của nhà ta...
Cả hai mẹ con nhà họ Giả giãy nảy như đỉa chạm phải vôi, hai người thất thanh kêu gào, Giả Trương thị quen thói la làng ăn vạ tính quậy một trận thì bắt gặp ánh mắt sát khí của Vương sát thần, bà ta chợt thanh tỉnh, cấp tốc khép lại cái miệng muốn phun ô uế của mình.
- Hừ... Giờ tính sao đây, tự nguyện l·y h·ôn hay cưỡng chế l·y h·ôn?
Giả Đông Húc nhìn Giả Trương thị, hai mẹ con cùng lắc đầu chịu thua, cuối cùng Giả Đông Húc phải cúi đầu ký giấy thỏa thuận l·y h·ôn tự nguyện.
Tần Hoài Như ký tên xong thì gương mặt nước mắt tự động chảy ra ào ào như mưa, cảm thấy như mình được trọng sinh trở lại, nàng gào thét trong lòng:
"Ha ha ha, ta đã được tự do"
0