0
Bộ trưởng bộ công nghiệp Philips nãy giờ im lặng ngồi chơi xơi nước, nghe nói vấn đề xăng dầu, ông cũng nhăn mặt nhíu mày nói
- Thưa ngài tổng thống và các bạn đồng nghiệp ở đây. Tình hình khan hiếm xăng dầu, thật sự rất kinh khủng, giống như những gì Johnson nắm được qua nguồn tin mật.
Hiện tại cho dù chúng ta có tiền vốn để khởi động lại các nhà máy xí nghiệp mà đám phú hào kia bỏ lại thì e rằng đã quá muộn.
Ngành công nghiệp trên thực tế đang bị đình trệ dần dần khắp cả nước ta rồi.
Nguyên nhân đều bắt nguồn từ dầu mỏ cạn kiệt. Tất cả các ngành sản xuất máy móc chạy xăng dầu đều gặp khó khăn, bên ngoài đã bắt đầu khan hiếm và không mua được xăng dầu, thì sản xuất ra máy móc sẽ bán cho ai sử dụng đây?
Các ngành hóa mỹ phẩm cũng vậy, khan hiếm dầu mỏ thì không có nguyên liệu để sản xuất. Giờ chỉ còn lại các nghành nhỏ lẻ khác như may mặc, giày da, sản xuất gỗ, sản xuất giấy... Nhưng ta e rằng chúng cũng sẽ không tồn tại quá lâu đâu!
Tổng thống: - Lại là xăng dầu nữa à?
Philips: - Đúng vậy. Thứ nhất là khâu vận chuyển như Johnson đã nói khi nãy, dù vận chuyển trong nước hay ra nước ngoài đều không được. Thứ hai là nguồn điện để sản xuất. Mọi người đã quên, hiện tại không có điện thì không làm gì được, mà phát điện bằng than đá, dầu mỏ, khí đốt... lại chiếm tỷ trọng rất lớn, giờ không có chúng thì phát điện bằng gì, rồi sản xuất ra sao? Không lẽ lấy kéo cắt bằng tay rồi ngồi xỏ kim may vài ngày được một bộ quần áo hoặc một đôi giày da sao?
Tôi e là tất cả chúng ta sẽ quay ngược lại một thời kỳ...
Tổng thống: - Thời kỳ gì?
- Thời kỳ xe ngựa, xe bò, máy hơi nước đốt bằng củi, mọi người sẽ phải sản xuất hàng hóa bằng tay, tất cả sản phẩm công nghiệp đều biến mất. Chúng sẽ biến mất theo nguồn điện biến mất cho đến khi có nguồn điện thay thế mới.
Phòng họp cao cấp trong nhà trắng, thường thì hay tranh cãi gay gắt, nay lại im lặng như tờ. Tổng thống quay sang nhìn bộ trưởng bộ Năng Lượng để hỏi:
- Albert, ngài là bộ trưởng Năng Lượng, hiện tại nguồn điện của chúng ta thế nào?
Albert: - Hiện tại vẫn đảm bảo, nhưng đang tụt giảm sản lượng, mà giá thành thì tăng cao. Nếu than đá dự trữ và dầu mỏ khí đốt đều không có thì chỉ còn cung cấp được 15% điện năng từ thủy điện.
Tổng thống: - Bộ Năng Lượng có kế hoạch gì để khắc phục không?
Albert: - Có, ví dụ như thủy điện, điện mặt trời, địa nhiệt điện, điện từ sức gió, từ sóng biển... có rất nhiều kế hoạch. Trong đó thủy điện là dễ khai thác nhất nhưng có vẻ sẽ không khả thi trong tình hình hiện tại.
Tổng thống: - Tại sao vậy Albert, tình hình rất căng thẳng, có khó khăn gì chúng ta cũng phải cố gắng vượt qua chứ?
Albert: - Khó khăn thì không có, chỉ có không có tiền. Không có tiền thì kế hoạch mãi mãi chỉ là nằm trên giấy. Năm ngoái ta đã xin được tiền để làm thêm thủy điện nhưng số tiền ấy đến phút cuối lại bị lấy đi...
Tổng thống giận dữ, la toáng lên:
- Là ai? Ai lấy tiền làm dự án của bộ Năng Lượng?
Albert nhăn nhó mặt mày, tức giận nhìn Georges tướng quân:
- Hừ, còn ai vào đây nữa, năm ngoái đến lúc cuối cùng, phía q·uân đ·ội lấy tiền bổ sung chiến phí đánh S quốc.
Georges tướng quân lắc đầu ngoày ngoạy, phản đối liên tục:
- Tôi không biết vụ tiền bạc, bên tôi nhận lệnh xuất quân, còn quân phí thì bên Tài Chính lo, mà Tài Chính thì nhận lệnh từ cấp trên nữa... Cuối cùng khả năng quyết định lại là cựu tổng thống Kennedy và hai nghị viện.
Trái bóng trách nhiệm được đá một vòng cuối cùng đổ lên đầu cựu tổng thống Kennedy, mọi việc cũng không giải quyết được gì. Albert nhún vai nhìn tổng thống nói:
- Tổng thống, ngài cũng thấy rồi đấy. Không phải chúng tôi vô dụng mà là không có tiền, bất khả kháng.
Tổng thống cay đắng tổng kết:
- C·hết tiệt! Muốn giữ lại dân chúng thì phải có việc làm, muốn có việc làm phải khởi động nhà máy, khởi động nhà máy phải có tiền, muốn có tiền phải bán tài nguyên, bán tài nguyên phải có xăng dầu, mà giờ xăng dầu cũng hết! Càng tuyệt vọng là dù ta có bán bất động sản thu tiền khởi động nhà máy thì sản xuất ra máy móc cũng không có ai mua sử dụng vì thiếu xăng dầu, thậm chí thiếu điện! Ta nói như vậy còn thiếu sót gì nữa không?
Edward nhảy ra an ủi tổng thống một câu:
- Ngài tổng kết rất tuyệt thưa tổng thống, nó đã rất đầy đủ.
Peter trùm CIA nãy giờ im lặng, suy tư thật kỹ và hỏi một vấn đề khá mấu chốt:
- Windy, ông dự đoán là dân thường sau này sẽ vì việc làm, thu nhập, t·rốn t·huế mà ào ạt di dân qua California đúng không?
Windy: - Đúng như vậy!
Peter: - Bốn triệu người dân bên California qua đây thì biến thành bốn triệu rắc rối, vậy còn dân thường qua bên kia California có biến thành rắc rối, phá hủy California hay không?
Một câu hỏi tuyệt vời, tổng thống và mọi người đôi mắt lại sáng lên rực rỡ, háo hức chờ câu trả lời.
Windy: - Không thể, họ sẽ biến thành cừu non, thành động lực cung cấp sức đẩy cho California phát triển, thậm chí cho cả Liên Minh Thịnh Vượng phát triển.
Peter: - C·hết tiệt Windy... không thể nào như vậy được! Chính phủ của họ giỏi hơn chúng ta đến vậy sao?
Windy: - Họ giỏi hơn chúng ta cơ bản ở ba điểm. Đầu tiên là họ có dự án 1 triệu km² ở Niger, bao nhiêu người dân cần việc làm cũng giải quyết được hết. Chính tên thủ tướng Giang Bình An đã trả lời công khai trước phóng viên là cần 1-2 tỷ lao động công tác bên đó.
Thứ hai là họ có tiền mặt để trả lương cho tất cả mọi người.
Thứ ba là tên thủ tướng biến thái đầy ma thuật Giang Bình An. Có tên này tồn tại, không ai có thể động vào Liên Minh Thịnh Vượng. Hắn chính là mấu chốt của mọi vấn đề.
Peter: - Nói vậy thì dù tất cả dân thường nước Mỹ tràn qua California thì chúng vẫn ổn sao?
Windy: - Rất đáng tiếc khi phải trả lời cho mọi người rằng: Đúng như vậy! Chỉ cần còn tên thủ tướng đó, thì mọi vấn đề phát sinh người ta luôn có thể giải quyết ổn thỏa.
Edward: - Nhắc đến tiền mặt, ta nhớ đến dự án làm tiền giả Thịnh tệ. Hiện giờ nó như thế nào?
Tổng thống: - Ta mới vừa ghé thăm trước cuộc họp. Vẫn là con số không, mắt thường thì tiền chúng ta phỏng chế không có hình 3D, nhìn sơ biết liền, còn bỏ vào máy đếm tiền của Đại Thịnh thì trọng lượng chênh lệch quá lớn, không thể đánh tráo.
Albert: - Johnson, ông nắm truyền thông, vậy ông có phái phóng viên đi đến Đại Thịnh đế quốc, Myanmar, S quốc và Niger không?
Johnson: - Có chứ, ngoài California, tôi cũng phái phóng viên đi thu thập tin tức.
Albert: - Tôi rất hiếu kỳ, bên chúng ta và cả thế giới đang thiếu xăng dầu, điện, than đá... Vậy mấy nước thành viên của Liên Minh Thịnh Vượng thì như thế nào? Họ có thiếu điện, thiếu xăng dầu, than đá không?
Johnson: - Thiếu à? Điện của họ dư thừa, xăng dầu tuy thiếu nhưng họ đang chuyển sang dùng xe điện, máy bay điện, tàu sắt điện, tàu thuỷ điện... Nếu nói chính xác hơn là sử dụng pin, một loại tổ hợp pin Hydro và pin năng lượng mặt trời siêu tiết kiệm.
Tổng thống: - Các kỹ thuật này chúng ta phục chế được không?
Johnson: - Phục chế được hay không thì ta không biết, nhưng ta biết họ có bán thành phẩm.
Tổng thống: - Vậy mau kiếm tiền mua về nghiên cứu kỹ thuật để phục chế.
Peter: - Phía CIA đã có chú ý các sản phẩm này rồi, chúng ta có cho tổ kỹ thuật kết hợp với các giáo sư để thử tìm hiểu... nhưng vô vọng, chúng nó quá cao cấp, vượt xa trình độ của chúng ta hiện giờ!
Georges tướng quân nghe đến đây thì thấy hết hy vọng, bèn đứng lên cất giọng ồm ồm cáo biệt mọi người:
- Thôi... thôi... nghỉ sớm cho khỏe. Không phải quân ta quá vô năng, mà là quân địch quá mạnh mẽ. Tổng thống, ngày mai ta sẽ đệ trình đơn từ chức, ngài nhớ phê duyệt nhé!
Edward: - Trời ơi Georges tướng quân, sao ngài lại...
Tổng thống: - Ông muốn đi đâu, Georges?
Georges: - Ta nghỉ hưu. Ta sẽ qua California.
Windy: - C·hết tiệt Georges, ông qua đó làm gì? Trốn thuế à?
Georges tướng quân: - Cả đời ta chưa từng trốn một ai, kể cả t·rốn t·huế. Ta qua California là muốn đánh sâu vào lòng địch nhân, tìm hiểu về chúng. Binh pháp luôn nói: Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Nhưng dĩ nhiên là nếu giảm được tí tiền thuế thì ta sẽ có nhiều tiền dưỡng lão hơn, bái bai nha mấy lão bằng hữu, khà khà khà...
- Chó má đánh sâu vào lòng địch...
- Thật khốn nạn, lại thêm một kẻ t·rốn t·huế di cư...
- Ta không bao giờ ngờ được rằng lão tướng quân, thần tượng của ta lại là người như vậy!
- Hừ hừ... "Cả đời ta chưa từng trốn một ai, kể cả t·rốn t·huế" ... Ta nhổ vào...
Tuy chửi rủa hăng say đỏ gay cả mặt, nhưng cặp mắt ai cũng láo liên suy tính xem mình nên về vườn sớm hay không, chứ coi bộ ở lại đây không ổn chút nào, nhất là khi gặp phải mấy tay thuế vụ tra xét...
...
Mặc kệ bên Washington đang lâm vào khủng hoảng trầm trọng, ở S quốc bên này vẫn đang ăn Tết chè chén, và Giang Bình An vẫn đang tranh thủ tập luyện cực lực trong phòng tập trọng lực.
Hôm bữa mùng một, hắn đã đột phá giới hạn 2,1 lần trọng lực trái đất, lúc đó vui quá nên hắn có tặng hai trái chu quả làm quà Tết cho nữ tù binh sát thủ.
Chuyện nàng rối rắm sau khi hắn ghẹo chọc bỏ đi, thì hắn không hề hay biết. Giang Bình An chỉ biết hôm mùng hai Tết vào thì hắn thấy nàng có vẻ sắp đột phá một giới hạn nào đó.
Lý Tố Linh có xin thêm chu quả, Giang Bình An nghĩ rằng mùng một có thì mùng hai cũng nên có, hắn lại tặng thêm hai trái. Quả nhiên hôm nay mùng ba Tết hắn vào luyện tập, sau đó luyện ăn đòn với nàng thì thấy nàng đã đột phá.
Hôm nay nàng t·ấn c·ông nhanh gần gấp đôi, sức mạnh cũng tăng lên gấp đôi, thậm chí các chiêu thức cũng quỷ quyệt tinh quái rất nhiều.
Binh... Bốc... Bốp... Bốp... Chát...
Trong cơn t·ấn c·ông khốc liệt này, Giang Bình An bị buộc phải lộ ra bản lĩnh thật sự để tự vệ, nàng cường hắn càng cường, nàng nhanh hắn càng nhanh, thậm chí đôi khi hắn không khống chế được đã để lộ ra sức mạnh vô biên và tốc độ cực kỳ biến thái, trấn áp hoàn toàn nữ sát thủ.
Và rồi bi kịch Giang Bình An sợ vẫn đã xảy ra...