0
Và rồi bi kịch Giang Bình An sợ vẫn đã xảy ra : Lý Tố Linh bị tuyệt vọng!
Nữ sát thủ Lý Tố Linh nhận ra ước vọng đánh bại đối phương, á·m s·át thành công, trốn khỏi ngục giam này chỉ ảo ảnh, đối phương quá mạnh, nàng bị sụp đổ tâm lý.
Lý Tố Linh nhớ lại hai ngày trước, vào ngày mùng một, nàng kiên định lựa chọn ăn hai trái chu quả, mặc kệ phán quyết tử hình, chỉ cầu đột phá.
Hoàng Thiên bất phụ hữu tâm nhân.
Ông trời thương tình đã cho nàng đột phá đúng giữa khuya mùng hai Tết: sức mạnh tăng gấp đôi, tốc độ tăng gấp đôi, dẻo dai tăng gấp đôi, ngay cả sức chịu đựng cũng tăng gấp đôi.
Vừa đột phá, Lý Tố Linh còn hí hửng nghĩ thầm:
"Giang Bình An ơi Giang Bình An, ngươi không xử lý ta ngay là ngươi sai lầm lớn rồi! Giờ ta đã đột phá, Hắc Phượng Hoàng không còn là chim non nữa, đã dục hỏa trùng sinh thành Phượng trung chi Hoàng. Lần này thì thời cơ của ta đã đến, mùng ba ngày mai là ngày Hắc Phượng ta trọng hoạch tự do, ha ha ha...
Nhưng ơn tặng kỳ quả liên tục giúp ta đột phá của hắn quá lớn! Ta cũng không thể quên, không thể hạ sát thủ, chỉ đành thoát thân quên đi nhiệm vụ lần này mà thôi!"
Tâm tình thoải mái, Lý Tố Linh ngủ một giấc thật ngon. Trong mơ nàng còn mơ thấy mình đè nặng Giang Bình An, đánh hắn bầm dập, gương mặt đáng ghét đã bị sưng vù thành đầu heo thật sự... Sau đó nàng thấy mình thoát đi... trở về gặp lại sư phụ... nào ngờ sư phụ và tổ chức không gặp, chỉ thấy cảnh vật hoang tàn vắng vẻ tịch liêu...
Sáng ngày mùng ba Tết, Lý Tố Linh ráng nén lòng chờ đợi Giang Bình An tập luyện thường lệ hoàn tất, sau đó đến buổi luyện ăn đòn, nàng cười hắc hắc, tự tin dũng mãnh, dùng tốc độ và sức mạnh mới của mình đánh cho đối phương hết đường xoay sở.
Quả thật ban đầu nàng thắng thế, thậm chí nàng còn lần đầu tiên quật ngã được Giang Bình An, nàng tính nhảy lên người đè đánh hắn như trong giấc mơ tối hôm qua, nhưng biến cố xảy ra...
Giang Bình An thấy nguy cơ, bèn bộc lộ bản lĩnh thực sự.
Sau đó ác mộng của Lý Tố Linh xảy ra... nàng bị áp chế ngược lại hoàn toàn.
Tốc độ nàng tăng gấp đôi, nhưng đối phương lại tăng lên 4-5 lần.
Sức mạnh của nàng tăng gấp đôi nhưng đối phương lại tăng lên 5-6 lần.
Thậm chí đối phương còn hưng phấn đét mông đẹp của nàng mấy cái thật vang, hôm nay nàng mặc hai mảnh đồ thun màu trắng cực giãn, cực mỏng nên hai bờ mông b·ị đ·ánh sưng đỏ lên nhìn rõ mồn một.
Lý Tố Linh nghẹn khuất, dùng hết sức bình sinh, thậm chí bùng phát tiểu vũ trụ, sức mạnh và tốc độ lại tăng lên 20% nàng hy vọng vừa nãy chỉ là đối phương bùng phát, hoa nở sớm tàn.
Nhưng hoa này nở hoài mà không tàn, đối phương vẫn mạnh mẽ nhanh thoăn thoắt, làm bóng ma tâm lý của Lý Tố Linh ngày càng lớn lên, xâm chiếm hết ý chí của nàng, sau đó là tuyệt vọng hoàn toàn!
"Trời xanh ah... đại địa ah... tên thủ tướng này là quái vật. Ta bại hoàn toàn rồi. Ngay từ đầu đã bại. Giờ nghĩ lại mới thấy rõ ràng, nếu hắn không mạnh mẽ phi nhân như vậy, thì không thể nào dám đứng yên hứng đòn của ta được!
Thì ra đây chỉ là mèo vờn chuột, trong mắt của hắn ta chỉ là trò đùa. Chẳng qua hắn muốn học chiêu thức, cách phát lực và cách di chuyển của ta mà thôi!"
...
Giang Bình An nhìn nữ sát thủ đang ngồi, hai tay ôm đầu gối, vẻ mặt tuyệt vọng.
Hắn mua thêm một chu quả, lại trước mặt của nàng, thử an ủi.
- Đây là chu quả, ngươi ăn đi rồi đánh tiếp.
- Đánh để làm gì?
- Đánh để g·iết ta, đánh để hả giận, đánh để đột phá... và đánh để ta học hỏi.
Lý Tố Linh cười chua chát:
- Ha ha ha... đánh để hả giận thì đúng, đột phá cũng đột phá rồi, g·iết ngươi thì g·iết không được. Còn học hỏi à? Không phải ngươi đã học hết bài của ta rồi sao?
- Không, sao có thể học hết được, còn nhiều thứ lắm!
- Làm gì còn nữa, những thứ ngươi lãnh hội được như là phát lực, di chuyển, phòng ngự và t·ấn c·ông tử huyệt... đều là cốt yếu... Những thứ ngươi chưa học hoặc không muốn học thì chỉ là hoa chiêu, có hoa không quả mà thôi!
- Nhưng ta còn muốn học nữa.
- Hừ... sắc ma... ngươi chỉ muốn nhìn ngắm cơ thể của ta thêm thôi.
Nghe đến đây Giang Bình An cứng họng, không biết nói gì, ngày nào gặp nhau mà hắn không nhìn? Giờ mà mở miệng chối cãi thì quá dối trá, còn mở miệng công nhận thì quá bỉ ổi.
"Dối trá với bỉ ổi chọn cái nào tốt hơn?"
Lý Tố Linh thấy đối phương cứng họng không trả lời thì buồn cười và rất bực bội. Bỗng nhiên nàng từ tuyệt vọng sinh ra tử chí, nàng muốn buông bỏ tất cả, nàng dùng một chất giọng thê lương nói ra một lời kinh thiên:
- Ngươi... g·iết ta đi!
Giang Bình An vừa nghe liền nổi da gà đầy người, lần trước Jessica Alba nổi lên tử chí thì hắn đã đau đầu nhức óc, sao lần này lại thêm một người nữa muốn c·hết?
- Giết ngươi để làm gì?
- Để trả thù ta á·m s·át ngươi.
- Thù đó ta đang trả đây. Ta đang giam cầm ngươi sống không bằng c·hết, ăn thức ăn không ngon, cả ngày không thấy được ánh mặt trời...
Nói đến đây hắn còn hung hăng nhìn thật kỹ vưu vật trước mặt và nghiến răng nói tiếp:
- ... thậm chí ngươi còn không có quần áo tử tế để che thân... Rồi lại bắt ngươi phải dạy võ cho ta, như vậy không thê thảm, không đáng thương hơn cả g·iết người sao?
- Đồ lưu manh, ta đã muốn c·hết rồi mà giờ này ngươi còn nhìn, nhìn, nhìn!
- Khà khà khà... đó là thu lợi tức để trả thù! Ta thù dai lắm, trừ phi ngươi t·ự s·át, nếu không ta sẽ luôn lợi dụng ngươi để học võ, luôn nhìn thân hình ngươi để vui vẻ...
- Hừ... giờ ta không đánh, ngươi học cái gì?
- Học được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Được chi ta hạnh, thất chi ta mệnh.
- Vậy khi thời gian trôi qua, nhan sắc ta sẽ suy tàn héo rũ, ngươi nhìn ngắm cái gì?
- Ha ha ha... ta có một loại đan dược, ăn vào đảm bảo trẻ trung 19-20 tuổi, làn da luôn bóng mịn, cơ thể luôn săn chắc tràn đầy sức sống.
- Ngươi vô sỉ...
Giang Bình An và Lý Tố Linh thay đổi hoàn toàn phong cách hàng ngày. Trước đây Lý Tố Linh bản thân là sát thủ, luôn ít lời không muốn nói chuyện, còn Giang Bình An thì đóng vai mặt lạnh của một cai ngục đối với tù nhân.
Nhưng hôm nay Lý Tố Linh tuyệt vọng cùng cực, sinh ra tử chí, vì vậy tĩnh cực sinh động, nàng nói nhiều hơn những gì nàng không muốn nói cho ai biết.
Còn Giang Bình An thì lại lo sợ mỹ nữ muốn c·hết. Vì vậy hắn cũng nói nhiều cho nàng ta khuây khỏa, bỏ đi tử chí.
Giam cầm trừng phạt là một chuyện, còn c·hết người thì hắn không muốn. Hồi bé học trường làng ở kiếp trước, cô giáo xinh đẹp nhất trong đời của hắn từng nói một câu, câu này ghi dấu ấn sâu nặng mãi trong đầu của hắn:
"Không nên đánh phụ nữ dù chỉ bằng một cành hoa."
Thế cho nên dù đang ở kiếp khác, quyền thế ngợp trời, nhưng hắn chưa bao giờ ức h·iếp phụ nữ.
(PS: hắn quên vụ bắt Lương Lạp Đệ về làm áp trại phu nhân, mọi người tha thứ cho hắn một lần nhé)
Chợt nữ sát thủ nổi giận cất cao giọng:
- Ngươi có g·iết ta không?
- Không! Nếu muốn c·hết sao ngươi không t·ự t·ử?
Giang Bình An giả vờ điềm tĩnh hỏi câu này, thật ra hắn rất sợ nữ sát thủ t·ự s·át, nhưng hắn biết nếu người này muốn t·ự s·át thì hắn sẽ bó tay hết cách, giờ hắn cố ý hỏi để biết cô nàng này nghĩ gì.
- Ta không thể t·ự s·át.
- Tại sao? Ta nhớ là tử sĩ khi bắt được sẽ t·ự s·át mà?
- Chính vì vậy nên ta mới chọn làm sát thủ huấn luyện cực kỳ cực khổ chứ không làm tử sĩ như mấy tên ngu ngốc kia. Ta nhắc lại ta không thể t·ự s·át.
- Vì sao?
- Mẹ ta nói nếu t·ự s·át vì yếu đuối, là bất hiếu và sẽ bị xuống địa ngục.
Hic... hic... hic...
Vừa nhắc đến người mẹ quá cố, Lý Tố Linh không cầm được nước mắt, lần đầu tiên phải khóc trước mặt người khác.
Thấy mỹ nhân khóc, Giang Bình An tuy khó chịu nhưng đã học khôn, chỉ ngồi cách 1,5m, không còn ngu ngốc chạy qua ôm an ủi như những lần khác nữa.
Hắn nhớ rõ lần trước hắn ôm cô nàng này ở Bắc Kinh đã ăn liền một lúc ba phát đạn súng lục vào tim, may mà ngọc phù Bình An tự động hộ chủ, nếu không thì hành trình Đại Náo đã kết thúc từ lâu.
Dẫu biết hiện giờ nữ sát thủ tay không tấc sắt, không có súng đạn để thình thịch hắn nữa, nhưng nếu nàng ta nổi khùng, lên đầu gối ngay chỗ hiểm của hắn thì... chua lắm, đau lắm, khổ lắm...
Thôi thì ngồi gần nhìn an ủi là được, cũng là một cách ủng hộ tinh thần. Thậm chí hắn phát hiện ra một chân lý: Mỹ nữ dường như làm cái gì cũng mỹ, ngồi bó gối khóc rưng rức mà cũng đẹp mê ly...
Nước mắt tràn mi, Lý Tố Linh không hiểu vì sao nguyên tắc không rơi lệ trước mặt người lạ lại bị phá vỡ dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ người này giờ đây đã không phải là người lạ đối với nàng nữa sao?
Qua năm phút, nước mắt đã cạn, tâm tình đã vơi, nhưng tử chí vẫn còn đầy, nữ sát thủ đột ngột ngẩng đầu lên nhìn Giang Bình An làm hắn giật nảy mình, lật đật thu hồi khuôn mặt trư ca.
Lý Tố Linh thấy Giang Bình An lại giả vờ đứng đắn thì bĩu môi khinh miệt:
- Hừ, sắc ma, làm như ta không biết bản mặt mê gái của ngươi hay sao mà phải thu hồi?
Giang Bình An nghiêm túc lắng nghe, thấy nàng nói có lý.
- Hảo... ngươi nói có lý!
Thế là Giang thủ tướng lại chuyển qua khuôn mặt trư ca mê gái, sắc mị mị nhìn mỹ nữ trước mặt, như thể hắn muốn dùng mỹ nam kế để cảm hóa người đẹp bỏ đi tử chí và tiếp tục vui sống...