0
Hamani Diori: - Ta mà hưởng lợi cái gì?
U Nu: - Càng nhiều người dân, Giang chủ tịch càng đưa qua Niger, giúp Niger phát triển. Ngài biết đã quá rõ rồi còn gì!
Hamani Diori: - Ha ha ha... nếu được như vậy thì còn gì bằng!
Giang Bình An thấy mọi người cười vui vẻ chấp nhận đề nghị mở cuộc họp báo của chủ tịch Hà, hắn bèn quyết định luôn:
- Nếu tất cả đã thống nhất mở cuộc họp báo, vậy chúng ta sẽ mời phóng viên quốc tế đến đây để tổ chức.
U Nu: - Thời gian sẽ là ngày nào? Nội dung cụ thể như thế nào Giang chủ tịch?
Giang Bình An trầm ngâm một ít và quyết tâm buông tay giao việc:
- Lần này cuộc họp báo là lần đầu tiên ngài U Nu tuyên bố nhậm chức Phó chủ tịch điều hành Liên Minh Thịnh Vượng. Mọi người đều đã biết ý của ta, thật ra ta muốn ngài U Nu nhậm chức chủ tịch, nhưng ngài ấy từ chối, chỉ chịu làm phó. Vậy lần này họp báo sẽ do ngài U Nu toàn quyền tổ chức, dĩ nhiên sẽ có thế thân của ta tham gia, còn ta sẽ quay về S quốc.
U Nu: - Giang chủ tịch, sao ngài lại bỏ đi ngay lúc này?
Giang Bình An: - Ta đã muốn giao quyền lâu rồi, vật tận kỳ dụng, nhân tận kỳ tài. Ngài U Nu là kỳ tài cần được trọng dụng, chắc chắn ngài sẽ điều hành Liên Minh Thịnh Vượng tốt hơn ta.
Phổ Nghi: - Chủ tịch liên minh không làm, thủ tướng kiêm nhiệm cả bốn nước chỉ là thế thân, Giang ái khanh, vậy khanh sẽ làm gì?
Giang Bình An: - Bệ hạ, ta có sứ mạng phải hoàn thành. Mọi người cứ vận hành liên minh và đất nước như bình thường, khi nào gặp khó khăn, ta sẽ giải quyết, nhưng phải nhớ hai điều cốt lõi: hòa bình và lấy dân làm gốc.
Phổ Nghi: - Vậy còn chuyện Bắc Kinh xin chúng ta viện trợ thì sao?
Giang Bình An: - Ha ha ha... Không phải Đại Thịnh đế quốc đang viện trợ 10 triệu người nạn dân cho Bắc Kinh sao?
- ???
Giang Bình An: - Bệ hạ cứ trả lời phía Bắc Kinh là chúng ta người đông, mùa thu hoạch lại chưa đến, không có lương thực dư, nếu cần cứu trợ, cứ cho người dân qua Đại Thịnh đế quốc, chúng ta sẽ cứu trợ ngay!
Phổ Nghi: - Hảo hảo hảo... Ta đang rầu rĩ chuyện này, đem lương thực qua cho đám lão Mao đó thì không cam lòng, mà không đem đi thì không đạo nghĩa. Giờ có khanh nói kiểu này thì vừa không khó chịu vừa chiếu bí Bắc Kinh rồi.
Giang Bình An đang tính kết thúc buổi họp thì Phó chủ tịch U Nu hỏi thêm một vấn đề rất nóng bỏng:
- Giang chủ tịch, hiện nay có một cơ hội rất tốt để liên minh chúng ta phát triển tăng thêm tầm ảnh hưởng trên thế giới. Ta muốn thực hiện nó nhưng cần nghe ý kiến cũng như sự trợ giúp của ngài.
Giang Bình An: - Xin mời ngài cứ nói!
U Nu: - Thế giới đã bắt đầu khủng hoảng về năng lượng, đúng như những gì Đại Thịnh đế quốc đã dự đoán. Và Đại Thịnh đế quốc đã bắt đầu buôn bán các loại xe điện, tàu điện, máy bay điện... thậm chí là các nhà máy mini phát điện hydro và mặt trời. Nếu chúng ta ra quy định các nước muốn mua phải tuân thủ quy tắc Hòa Bình - Tự Do - Thịnh Vượng của liên minh, trở thành thành viên ngoại vi của liên minh, thì khi đó liên minh vừa phát triển lớn mạnh, lại vừa hạn chế được các nước cực đoan thường phát sinh chiến tranh, những nước đó sẽ không có điện, không có xe cơ giới, máy móc... như vậy cũng sẽ hạn chế chiến tranh rất nhiều.
Giang Bình An và mọi người im lặng nhấm nháp lời của Phó chủ tịch U Nu, ai cũng thầm khen quả nhiên là cay độc. Thịnh Đế Phổ Nghi tấm tắc ca ngợi:
- U Nu quả nhiên xứng chức Phó chủ tịch điều hành, kế sách này quá lợi hại, hầu như phân chia thế giới ra làm hai phần: một bên là Liên Minh Thịnh Vượng với các máy móc, tàu xe chạy pin hiện đại và một bên là các nước không thuộc về Liên Minh Thịnh Vượng có hoàn cảnh bất ổn, thích chiến tranh và phải chịu cảnh mất điện, cạn nhiên liệu xăng dầu... Giang ái khanh, so với khanh trạch tâm nhân hậu, thì U Nu quả nhiên sát phạt quyết đoán hơn, tận dụng được tối đa ưu thế của chúng ta hơn.
Hamani Diori: - Phổ Nghi nói rất đúng, kế sách này của U Nu quá tuyệt, nó nâng tầm quan trọng cho liên minh. Nhân cơ hội khủng hoảng năng lượng toàn cầu lần này, liên minh của chúng ta sẽ làm được danh xứng với thực: Ai vào liên minh sẽ Thịnh Vượng, ai không vào thì lụi tàn, đây là dương mưu trong binh pháp phương Đông, nó có thể bắt cóc cả thế giới!
Chủ tịch Hà: - Đúng là như vậy! Nhưng còn phản ứng của quốc tế thì sao?
Giang Bình An: - Ha ha ha... xin chủ tịch Hà yên tâm, có ta ở đây không ai làm gì được liên minh cả. Quan trọng nhất là chúng ta tuân thủ các quy định của chính chúng ta đặt ra: không sử dụng quân đội đe doạ bất kỳ quốc gia hay lãnh thổ nào cả. Còn các thiết bị điện và nhà máy phát điện chỉ là việc thuận mua vừa bán. Mục tiêu hạn chế và xóa bỏ chiến tranh cũng sẽ được thực hiện trong kế sách đó của ngài U Nu. Ta tin thế giới người thông minh rất nhiều, họ sẽ nhìn ra mục đích của chúng ta. Đặc biệt là khi có đài phát thanh và truyền hình Thịnh Vượng liên tục thông báo tình hình thực tế cho cả thế giới đều biết và đều hiểu.
...
Buổi họp đột xuất đã kết thúc, Giang Bình An làm phủi tay chưởng quầy, giao hết công việc liên minh cho U Nu đạo diễn, đây là hạnh phúc khi có được nhân tài để sử dụng.
Hắn quay về ăn Tết tiếp tục với gia đình, vẫn tiếp tục rèn luyện hăng hái trong phòng tập trọng lực, chỉ là không biết vì sao, hắn lại hay nhìn góc giường mà Lý Tố Linh hay nằm lúc trước. Người ta nói quả không sai, con người không phải gỗ đá, khi có sự tiếp xúc sẽ sinh ra lưu luyến về nhau, nhưng mức độ lưu luyến thì lại liên quan sự việc diễn ra giữa hai người có in dấu ấn sâu đậm hay không.
Lần đầu tiên Giang Bình An gặp nữ sát thủ, hắn đã bị bắn xuýt chết. Lần cuối cùng hai người gặp nhau thì Lý Tố Linh lại kêu hắn giết nàng đi! Dấu ấn quá sâu đậm, liên quan đến sinh tử, đó là chưa kể các tình tiết gian gian díu díu mập mờ giữa hai người.
Giang Bình An nhìn thấy cảnh còn người mất, hắn nỉ non:
- Hy vọng nàng sống tốt, từ bỏ làm sát thủ!
...
Phía Quảng Đông, ngày mùng 6 Tết, Phó chủ tịch Liên Minh Thịnh Vượng U Nu tổ chức một cuộc họp báo quốc tế. Trong cuộc họp báo, ông chính thức nhậm chức Phó chủ tịch điều hành của liên minh, và cũng đưa ra điều kiện công khai cho Bắc Kinh gia nhập Liên Minh Thịnh Vượng.
Phía Bắc Kinh có nhiều lãnh đạo tham gia buổi họp báo nhưng không có Mao chủ tịch. Khi nghe các điều kiện phía Liên Minh Thịnh Vượng đưa ra: cho dân chúng tự do sản xuất, tự do mua bán, tự do di chuyển và di dân... thì họ giận tím ruột bầm gan, nhưng quảng trường lại ngồi đầy phóng viên, làm sao có thể phát tác, đành phải cáo từ, giả vờ nói để về họp bàn thêm với Mao chủ tịch.
Có thể nói việc Mao chủ tịch không tham gia buổi họp báo quốc tế này cũng xem như một bước cao cờ của phía Bắc Kinh, tiến có thể công, lui có thể thủ. Nếu tình hình thuận lợi thì các lãnh đạo có mặt hoàn toàn đủ thẩm quyền để ký kết gia nhập, nếu không thuận lợi thì rút về bàn bạc thêm.
Nhưng cờ cao thì mặc cờ cao, gặp phải Liên Minh Thịnh Vượng quá cứng rắn, nhất quyết đánh vào tử huyệt là cơ chế quản lý của Bắc Kinh, thì phía Bắc Kinh hết đường xoay sở. Cả phái đoàn phải lục tục kéo về với hai bàn tay trắng.
Nghe đâu tại Bắc Kinh, khi Mao chủ tịch trông ngày trông đêm chờ được phái đoàn trở về, và nghe báo cáo mưu tính thất bại, thậm chí cả một bao gạo xin trợ cấp mà Quảng Đông cũng không cho mang về, vị Mao chủ tịch này đã hộc máu tại chỗ, lớn tiếng kêu than:
- Phổ Nghi! Giang Bình An! Các ngươi không cho bọn ta gia nhập thì thôi đi, bày đặt họp báo và bắt bọn ta thay đổi quản lý là sao? Còn lương thực cứu tế không cho thì thôi đi, bày đặt kêu bọn ta đưa người dân qua đó mới cứu trợ là sao? Ta ngu đến nỗi đưa dê vào hang cọp sao?
Than ôi, ta cứ ngỡ mình học Việt Vương Câu Tiễn, nếm mật nằm gai chờ ngày báo thù... Ai mà ngờ gặp phải một đám lòng lang dạ sói, không chút lòng nhân! Đúng là thói đời đen bạc!
Nói xong, Mao chủ tịch dứt khoát hôn mê, làm mọi người nháo nhào thật lâu.
...
Nhưng chuyện Bắc Kinh tâm hàn tê tái, lãnh đạo hộc máu không làm quốc tế quan tâm nhiều lắm, người ta luôn chú ý người thắng, đâu ai chú ý kẻ bại bao giờ. Huống hồ Bắc Kinh thực hiện quản lý kiểu đó thì giống như tự phế bỏ võ công, tự trói tay trói chân, tự làm tự chịu, không ai thương hại cả.
Thế giới chỉ chú ý Liên Minh Thịnh Vượng đột ngột thông báo về việc Đại Thịnh đế quốc bán các loại xe cơ giới, máy bay, tàu... chạy bằng điện phải kèm theo điều kiện. Trong đó đáng chú ý nhất là các nhà máy điện mặt trời kết hợp hydro mini, có thể giải quyết vấn đề điện lực khi các quốc gia cạn kiệt than đá, dầu mỏ, khí đốt.
Phía Liên Minh Thịnh Vượng tuyên bố rất ngắn gọn: nước nào muốn mua thì phải gia nhập trở thành thành viên ngoại vi của Liên Minh Thịnh Vượng, phải đạt tiêu chuẩn về Hòa Bình - Tự Do - Thịnh Vượng.
Nghĩa là nước nào có chiến tranh, nước nào dân chúng không tự do thì không được mua dù rằng có tiền. Ví dụ nước Mỹ, tuy dân chúng Tự Do, cả nước Thịnh Vượng, nhưng họ đem quân lính can thiệp nước khác nên sẽ không có trong danh sách khách hàng được mua sắm số lượng lớn nữa.
Liên Minh Thịnh Vượng còn thông báo: để ngăn ngừa việc lách luật, mỗi thiết bị, nhà máy điện bán ra, đều có gắn định vị, nếu nước nào đủ điều kiện mua sắm, sau đó bán cho các nước không đủ điều kiện để kiếm lời thì thiết bị sẽ bị vô hiệu hóa từ xa theo ký kết trong hợp đồng. Và nước vi phạm sẽ bị đưa vào danh sách đen, loại bỏ không cho mua sắm nữa.
Trong trường hợp bị mất cắp thì chỉ cần thông báo ngay cho Liên Minh Thịnh Vượng biết, khi đó Liên Minh sẽ ghi nhận và khóa ngay thiết bị từ xa, thậm chí có thể tự hủy thiết bị từ xa...
Các phóng viên nháo nhào, đặc biệt là phóng viên của Mỹ, nước của họ đang gom góp đành dụm tiền để mua số lượng lớn, giờ lọt vào danh sách cấm do phái quân can thiệp nước khác. Phóng viên Mỹ tức giận nêu câu hỏi rất gay gắt:
- Ta xin đặt câu hỏi, Liên Minh Thịnh Vượng muốn dùng nhà máy phát điện và các phương tiện giao thông tiến bộ này bắt cóc cả thế giới sao?