0
- Ta xin đặt câu hỏi, Liên Minh Thịnh Vượng muốn dùng nhà máy phát điện và các phương tiện giao thông tiến bộ này b·ắt c·óc cả thế giới sao?
U Nu phó chủ tịch Liên Minh: Nếu b·ắt c·óc được cả thế giới để chấm dứt c·hiến t·ranh, giải phóng được mọi người dân trên toàn thế giới... Thì Liên Minh Thịnh Vượng của chúng ta sẵn sàng mang cái danh b·ắt c·óc đó. Nhưng b·ắt c·óc là bắt buộc, còn ở đây chỉ có sự tình nguyện, thuận mua vừa bán, chúng ta có hàng hóa, chỉ bán cho các nước bạn thân thiện, điều này cực kỳ đơn giản!
Bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp....
Một tràng pháo tay thật dài cho câu trả lời của Phó chủ tịch U Nu. Nó hệt như một lời tuyên ngôn của Liên Minh Thịnh Vượng, tuyên bố khiêu chiến với nạn c·hiến t·ranh và cả với sự ép bức mất tự do của người dân trên phạm vi toàn cầu.
Một phóng viên khác đặt câu hỏi:
- Thưa ngài U Nu, hiện tại tình hình giao thông trên toàn thế giới đang dần dần bị t·ê l·iệt. Phía Liên Minh Thịnh Vượng có cái nhìn như thế nào về việc này?
U Nu: - Hồi đầu tháng 2 vừa qua, trong đại điển đăng cơ của Thịnh Đế Phổ Nghi ở Quảng Đông, phía Đại Thịnh đế quốc đã có tiên đoán về sự cạn kiệt nguồn năng lượng hóa thạch, và họ đã ráo riết chuẩn bị nguồn năng lượng mới sạch hơn, tốt hơn, bền vững hơn đối với môi trường.
Và rồi chưa được bao lâu, tình hình thế giới hiện tại đã chứng minh là họ đúng. Việc t·ê l·iệt giao thông phạm vi trong nước và quốc tế là không thể tránh khỏi khi nhiên liệu hóa thạch cạn kiệt. Nhưng Liên Minh Thịnh Vượng nhờ có phía Đại Thịnh đế quốc đã chuẩn bị chu đáo, nên các nước thành viên khác sẽ không bị t·ê l·iệt. Liên Minh cũng muốn giúp đỡ các nước khác nên đã cho mời các nước gia nhập vào làm thành viên ngoại vi, như vậy các nước này sẽ không bị t·ê l·iệt giao thông.
Phóng viên: - Thưa ngài U Nu, thế còn những nước không gia nhập thì sao? Không lẽ các ngài không quan tâm, để mặc cho họ t·ê l·iệt, dân chúng lầm than?
Lúc này chủ tịch Hà lên tiếng theo kế hoạch đã bàn tính tỉ mỉ:
- Xin quý vị yên tâm. Vấn đề này tuy không nằm trong kế hoạch của Liên Minh Thịnh Vượng, nhưng S quốc đã chuẩn bị thành lập các công ty quốc tế về vận chuyển hành khách và vận tải hàng hóa qua cả ba loại con đường: đường thủy, đường bộ, đường hàng không...
Riêng đối với các phú hào trên thế giới, S quốc cũng đứng ra tiếp nhận các đơn đặt hàng mua bán các loại máy bay, tàu thủy kích cỡ nhỏ và trung bình để phục vụ. Còn xe hơi, xe mô tô điện cũng có buôn bán hoặc tổ chức các công ty xe taxi...
Phóng viên: - Ồ... thưa chủ tịch Hà, như vậy sẽ khác như thế nào với các nước trở thành thành viên ngoại vi của Liên Minh Thịnh Vượng?
Chủ tịch Hà: - Khác nhau ở chỗ các quốc gia này không được tự do mua sắm máy bay, tàu thủy kích thước lớn, không được mua các nhà máy điện mini... như vậy sẽ góp phần khuyến khích từ bỏ c·hiến t·ranh, hạn chế tối đa các thiệt hại do c·hiến t·ranh vì thiếu xe cơ giới, máy bay thả bom...
...
Cuộc họp báo kết thúc, các nước xuất hiện rất nhiều bài báo với tiêu đề khác nhau cực lớn:
"Âm mưu b·ắt c·óc thế giới của Liên Minh Thịnh Vượng"
"Nhiên liệu hóa thạch cạn kiệt, Đại Thịnh đế quốc lên ngôi nhờ nguồn năng lượng mới!"
"S quốc xâm chiếm lĩnh vực giao thông quốc tế"
"Giải pháp triệt để cho c·hiến t·ranh và tự do?" ...
Song song với các bài báo quá đa dạng về ý kiến, đài phát thanh và truyền hình Thịnh Vượng đã liên tục đưa tin chân thực về buổi họp báo cho cả thế giới biết để mọi người tự đánh giá về tuyên bố của Liên Minh Thịnh Vượng.
Kết quả tuyên truyền thật sự tốt hơn cả mong đợi, 80-90% dân thường khắp thế giới nhìn buổi quay phim trọn vẹn cuộc họp báo đều đồng tình ủng hộ cho quyết định của Liên Minh Thịnh Vượng. Số người còn lại rất bi quan cho số phận các nước bị cấm mua bán, trong đó đặc biệt là công dân còn ở lại nước Mỹ.
Các cuộc b·iểu t·ình diện rộng ngay lập tức nổ ra trên toàn nước Mỹ, kêu gọi Washington dừng ngay việc can thiệp quân sự vào các nước, các vùng lãnh thổ khác trên thế giới... để có thể gia nhập làm thành viên ngoại vi của Liên Minh Thịnh Vượng. Mọi người không thể chịu nổi cảnh không có điện sinh hoạt, không có xe đi làm... thậm chí nếu không có điện và khí gas, không lẽ phải đi đốn củi về nấu ăn hay sao?
Đây hầu như là đợt b·iểu t·ình lớn nhất trong lịch sử vì một lẽ rất đơn giản: mọi người đều yêu hòa bình và 40-50% dân Mỹ đang thất nghiệp rảnh rỗi, thay vì ngồi ở nhà than vãn, họ kéo nhau ra đường để lớn tiếng trách móc chính phủ, điều đó tích cực hơn và cũng sướng hơn rất nhiều! Biết đâu như vậy sẽ cứu rỗi được nước Mỹ đang khủng hoảng thì sao?
...
Mặc cho thế giới đang sôi sùng sục vì cạn kiệt nhiên liệu hóa thạch và dương mưu b·ắt c·óc thế giới của Liên Minh Thịnh Vượng, phía miền Nam S quốc vẫn yên ả trôi qua hết cái Tết âm lịch Tân Sửu.
Giang Bình An vẫn bình chân như vại luyện tập trong phòng tập trọng lực, nhờ sự tích cực đó mà hắn đã đột phá được mức trọng lực 2,2 trái đất, đã kiểm soát được hoàn toàn sức mạnh của bản thân, thậm chí hắn còn vui sướng phát hiện ra số liệu tổng hợp của hắn đã vô thanh vô tức tăng lên đáng kể: 72/100.
Đêm mùng 6 Tết, phía bên Quảng Đông vừa kết thúc buổi họp báo quốc tế gây chấn động, thì bên này Giang Bình An sung sướng gần gũi lại với vợ con sau quãng thời gian xa cách. Xa cách này không phải là xa mặt cách lòng mà là không cùng chăn gối.
Khi ăn Bạch Ngọc hạt sen, Giang Bình An không dám gần gũi vợ mình vì sợ tổn thương các nàng, đặc biệt là hai bà bầu. Giờ đã khống chế sức mạnh hoàn hảo, hùng phong lập tức trọng chấn, đã đến lúc chinh chiến tứ phương, tuyên bố quân vương đã trở lại.
Về phần năm kiều thê, ai cũng hiểu và thông cảm, lâu lâu chồng mình sẽ có một đoạn thời gian không thể gần gũi nữ sắc, các nàng cứ nghĩ đây là giai đoạn luyện tiên pháp của chồng nên không thắc mắc gì nhiều. Nhưng giờ gần gũi lại, thì các nàng bắt đầu tính toán sổ sách rất rõ, gì có thể thiếu nhưng nộp thuế nộp lương không thể thiếu... Thiếu bao nhiêu phải bù bấy nhiêu, nếu có tiền lãi càng tốt!
Vì vậy tình hình chinh chiến diễn ra đặc biệt khốc liệt, chỉ có Tần Hoài Như và Lâu Hiểu Nga đang mang bầu là chiến sự diễn ra thật nhẹ nhàng, nhưng Giang Bình An lại là khổ nhất với hai nàng, vì hắn phải gồng mình chịu đựng, không cho hai nàng và hai em bé bị tổn thương...
Sáng sớm mùng 7 Tết, có vẻ như đã hết Tết. Giang Bình An một thân nợ nần thuế má đã trả sạch sành sanh, giờ thảnh thơi ngồi nhìn ngắm xung quanh sân vườn, cây cối đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc, tuy chưa đạt trạng thái tốt nhất theo yêu cầu, nhưng cũng tạo cảnh đẹp ý vui cho người thưởng thức.
Giang Bình An ngồi nhấp trà thơm, chợt nghe tiếng chim hót véo von, hắn giả vờ như cao nhân đắc đạo, véo ngón tay lầm bầm giống trong phim ảnh xem ở kiếp trước:
- Ồ... sáng sớm chim hót véo von... chắc chắn sẽ có quý nhân ghé thăm đây.
Diễn kịch xong Giang Bình An tự giễu cười khà khà. Ai ngờ tiếng cười vừa dứt, phía ngoài cổng rào đã có tiếng chuông của khách nhân vang lên.
- Trời! Không lẽ giả thành thật, linh nghiệm dữ vậy sao?
Giang Bình An thấy một đoàn khách ăn mặc rất chỉn chu, theo kiểu công chức nhà nước, tay cầm quà cáp vào thăm viếng. Nhìn kỹ hắn phát hiện đây là phái đoàn lãnh đạo tỉnh Sông Bé lúc trước. Giang Bình An đứng dậy tay bắt mặt mừng với từng người, mời mọi người vào đàm đạo.
Khách và chủ vừa yên vị, chào hỏi xã giao sơ sơ thì vị Trần bí thư lập tức vào chủ đề chính, ông biết Giang thủ tướng không thích xã giao rườm rà do chủ tịch Hà đã bí mật căn dặn.
- Giang thủ tướng, đây là chút rượu, thuốc lá, trà xanh của tập thể ban lãnh đạo gom góp làm quà tặng cho ngài để cảm tạ.
- Ồ, tặng cho ta để cảm tạ sao, mà cảm tạ việc gì?
Trần bí thư: - Ủa, ngài thủ tướng chưa nhận được tin báo gì sao?
- ???
Trần bí thư: - Ha ha ha... xem ra ngài thật sự không biết rồi! Tất cả cán bộ công chức cả nước ta đều được tăng lương lên 10 lần mức lương cũ, bắt đầu từ ngay tháng này. Thậm chí chúng ta còn lãnh lương mới ngày hôm qua nữa ấy chứ!
Giang Bình An: - Thiệt vậy sao? Quá tuyệt vời! Ta xin chúc mừng mọi người nhé. Thế còn việc gia đình đoàn tụ thì sao?
Trần bí thư: Nhờ ơn của ngài, phía chính phủ cũng đưa ra chính sách này và đang thực thi. Chỉ cần ai có nhu cầu, đăng ký thì chính phủ sẽ sắp xếp ngay.
Lúc này vị lãnh đạo thẳng tính nói không đủ tiền mua thuốc lá lần trước cũng chen vào, ông ta đỏ lừng mặt vì hưng phấn:
- Giang thủ tướng, ta cảm ơn ngài đã đề nghị chính phủ hai chính sách này. Giờ ta vừa đủ tiền lo cho gia đình, vừa đủ tiền giúp đỡ các gia đình có chiến hữu đã hy sinh, lại vừa đủ tiền mua thuốc lá rồi, ha ha ha...
Giang Bình An rất có ấn tượng và hảo cảm với vị lãnh đạo thẳng tính này nên mở miệng trêu ghẹo:
- Ồ, chỉ vừa đủ thôi sao? Rồi đồng chí có về quê hoặc rước người nhà vào đây để sum vầy không?
- Ồ, có chứ. Báo cáo với thủ tướng, tôi đã xin cho vợ con vào đây cả rồi. Vốn dĩ vợ con kêu về quê cho gần gũi với anh em dòng họ, nhưng tôi muốn ở lại Sông Bé để làm việc dưới sự chỉ đạo của thủ tướng. Còn việc tiền lương... Hắc hắc hắc... Báo cáo với ngài tôi dư ra tận 2-3 phần tiền lương, tôi sẽ để dành lập gia đình cho con trai lớn.
Giang Bình An: - Vậy là quá tốt rồi! Nhưng ta nhắc nhở mọi người một việc.
- Xin thủ tướng cứ nói!
- Lương cao đồng nghĩa với trách nhiệm sẽ cao. Mọi người phải hăng hái làm việc hơn nữa, đừng bao giờ ham món lợi nhỏ mà phạm sai lầm, chính phủ sẽ toàn lực điều tra, loại bỏ những con sâu làm rầu nồi canh đấy!
...
Cuộc thăm viếng đầu năm diễn ra thật chóng vánh, phía các lãnh đạo tỉnh Sông Bé ai cũng vui mừng vì đầu năm được tăng lương, họp mặt gia đình. Còn Giang Bình An tuy không nhận được thông báo tăng lương, nhưng hắn lại là người sung sướng nhất toàn trường, khi khách nhân về hết, hắn ngửa mặt lên trời cười reo thật to:
- Ha ha ha... vậy là bước đầu tiên can thiệp đã thành công! Chính phủ đã chấp nhận đi theo con đường tiến bộ nhanh chóng! Giờ ta đã thoải mái tay chân mà trợ giúp đất nước rồi, thật là sung sướng...