0
Giang Bình An ngửa mặt lên trời gào thét:
- Không... Phổ... Nghi...
Hét một tiếng phát tiết xong, hắn tỉnh táo lại đôi chút, giờ không thể quá mức nóng giận mất khôn, phải nén bi thương thành hành động, hắn nhìn cả nhà lão bằng hữu Phổ Nghi sau đó mím môi phất tay thu hết cả ba người vào không gian trữ vật, hắn cố gắng trấn định một ít cảm xúc và đứng dậy... vạt áo trước của hắn đã ướt đẫm máu đen từ Phổ Nghi.
Gương mặt của Giang Bình An trở nên khắc khổ đau thương, hắn đứng với áo vest trắng nhuộm máu bạn thân, thân hình thẳng tắp như một cây thương sừng sững ngạo nghễ, một luồng lệ khí tỏa ra từ hắn nồng nặc...
Chủ tịch Hà đứng cạnh đó không xa, Phổ Nghi đột ngột ra đi đối với ông tuy bất ngờ nhưng ông lại quá thường gặp trong quãng đời hơn 70 năm của mình. Chủ tịch Hà tuy đau buồn cho một người bạn ra đi nhưng ông lại càng lo lắng hơn cho người ở lại là Giang thủ tướng.
Chủ tịch Hà nhận thấy rất rõ sự chuyển biến tâm lý của Giang Bình An, ánh mắt của hắn không còn hồn nhiên trong trẻo, hòa bình bác ái nữa mà pha trộn vào rất nhiều thù hận, g·iết chóc.
Vốn dĩ lần trước Giang Bình An tự tay chôn sống hai phái đoàn của Bắc Kinh và Washington ở dưới tầng hầm ven rừng Amazon, rồi lại c·hôn v·ùi cả ngàn người nghiên cứu sản xuất bom H dưới đáy đại dương... thì lúc đó Giang Bình An đã bị nhiễm huyết thiết sơ sơ... Giờ thì có lẽ n·hiễm n·ặng thật rồi... khó mà gột rửa!
Nhìn dáng người đứng sừng sững, áo nhiễm huyết như một ma thần xuất thế của Giang Bình An, Chủ tịch Hà lựa lời khuyên giải:
- Giang thủ tướng, ngài hãy bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó. Ân đền oán trả. Ngài đừng để mình bị tức giận mà nhập ma, không đáng một chút nào!
Giang Bình An mỉm cười thê lương:
- Ta nếu là thần thì phổ độ chúng sinh... Ta nếu là ma thì...
Chủ tịch Hà run sợ trong lòng, trong phút chốc ông nhận ra Giang Bình An quá nguy hiểm, không ai có thể kìm hãm ngăn cản được hắn, nếu như hắn muốn sinh linh đồ thán thì...
- Khà khà khà... chủ tịch Hà đừng lo... Ta nếu là ma thì kẻ thù phải tan biến vĩnh viễn.
Vừa nói xong Giang Bình An cởi chiếc áo nhuộm máu bạn thân cất vào không gian sau đó lấy điện thoại ra gọi cho phó thủ tướng Đại Thịnh đế quốc. Giang Bình An cất giọng đanh thép:
- Ta, là Giang Bình An thủ tướng, hiện tại Thịnh Đế Phổ Nghi và hoàng tử đã bị người đầu độc băng hà. Ngươi hãy loan tin toàn đế quốc để tang Thịnh Đế 9 ngày. Toàn đế quốc treo vải trắng, thít khăn tang, dừng hết các hoạt động vui chơi giải trí dừng hết tất cả các công việc làm nếu có thể để mọi người cùng chịu q·uốc t·ang. Loan tin toàn thế giới biết Thịnh Đế băng hà, sẵn sàng đón tiếp các phái đoàn đến viếng thăm làm lễ. Chương trình t·ang l·ễ thăm viếng sẽ diễn ra đúng 9 ngày, nhưng không có các nghi thức tẩm liệm, chôn cất... Chỉ có một áo quan do ta đích thân làm ra, áo quan này trống rỗng, chỉ bỏ vào một bộ long bào, mũ mão cân đai... để thay thế cho bệ hạ. Sau chín ngày áo quan sẽ chuyển vào nhà của bệ hạ trên tầng 10 để tưởng nhớ...
Giang Bình An ra hàng loạt mệnh lệnh sau đó cáo từ chủ tịch Hà, ngồi Hắc Phi Long bay qua Quảng Đông để trấn thủ t·ang l·ễ.
Chủ tịch Hà thấy Giang Bình An tuy nét mặt lạnh tanh nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn chưa nổi giận mất lý trí, ông mừng thầm sau đó gọi điện thông báo gấp cho U Nu và Hamani Diori.
Cả hai người này nghe tin cũng như nghe sét đánh bên tai, vội vàng thu xếp công việc bay ngay sang Quảng Đông thăm viếng.
Chủ tịch Hà cũng vội vàng thu xếp bay sang Quảng Đông, nhưng ông bất chợt nảy ra ý định tìm gặp rùa thần Quy Phù Nam. Chủ tịch Hà cùng vài thân tín đi ra bờ hồ, nhưng ông để mọi người đứng cách thật xa, và đi một mình đến sát mép nước, lúc này ông lộ ra một thân thủ nhanh nhẹn cực kỳ, đây là bản lĩnh ông rèn luyện được trong cả nửa thế kỷ hành tẩu khắp thiên hạ.
Đến gần mép nước, chưa đợi ông gọi thì Quy Phù Nam đã cảm ứng được nên đã bơi lại gần chủ tịch Hà, nó cất giọng chào hỏi trước rất lịch sự:
- Xin chào ngài, ta là Quy Phù Nam, là linh quy trấn thủ ở đây. Lần trước có nhìn thấy ngài đi cùng ân công nhưng chưa làm quen được.
- Ha ha ha... Ta là Hà Chi Minh xin chào cụ Quy Phù Nam, ta nghĩ cụ chắc đã sống mấy trăm năm, giờ xin gọi là cụ cho phải phép...
- Không... không, đừng gọi ta là cụ. Trong tuổi thọ của loài rùa, đặc biệt là linh quy, thì tuổi thọ của ta chỉ là con nít. Xin ngài hãy gọi ta là Phù Nam.
- Vậy ta xin phép gọi là Phù Nam. Hôm nay ta mạo muội tìm gặp Phù Nam là để xin hỏi tương lai của đất nước như thế nào?
- Ngài có phải là nguyên thủ của quốc gia này hay không?
- Dạ vâng, ta chủ tịch nước.
- Về tương lai của đất nước thì ta thật tình không biết, vì ta không có thần thông bói toán. Nhưng ta có thần thông Linh Nhãn có thể nhìn thấy được khí vận của đất nước.
- Ôi thế là quá quý hóa rồi! Xin Phù Nam hãy cho ta biết hiện tại khí vận của nước ta như thế nào? Ah... mà khoan đã... mỗi lần vận dụng thần thông Phù Nam có bị sao không? Có bị tổn thương nguyên khí hay thọ mệnh không?
- Ha ha ha... cảm ơn ngài đã quan tâm ta, ngài chủ tịch thật là trạch tâm nhân hậu. Thần thông của ta chỉ quan sát sự vật có sẵn nên không bị phản phệ bản thân giống như thần thông bói toán tiết lộ thiên cơ. Chỉ hơi mệt mỏi đói bụng, chờ ăn no thì khôi phục nên không sao cả. Thôi để ta nói cho ngài biết về khí vận hiện tại của đất nước.
Mới vừa nãy một luồng oán khí của ân công bốc lên tận trời, lúc đó khí vận giao long của đất nước xôn xao nháo động. Giờ tuy chưa bao lâu nhưng khí vận giao long của đất nước lại có dấu hiệu rất tốt, nó đang muốn lột xác hóa long bay lượn cửu thiên.
- Wa... Khí vận của nước ta là giao long?
- Phải, từ lúc ta thông linh, trở thành linh thú, khai mở linh nhãn nhìn thấy khí vận thì nó đã là giao long. Còn vì sao biết nó là giao long thì đó là nhờ kiến thức truyền thừa từ huyết mạch tổ tiên của ta.
- Giao Long? Vừa là giao vừa là long ư?
- Phải. Nó mạnh hơn giao nhưng yếu kém hơn long rất nhiều. Giờ nó đang có cơ hội hóa long đó. Nếu nắm bắt được cơ hội này, giao long hóa long, phi long tại thiên, một bước lên trời!
Chủ tịch Hà bái tạ Quy Phù Nam:
- Ta đội ơn Phù Nam đã giải đáp thắc mắc, không biết Phù Nam có cần cái gì hay muốn ăn cái gì để ta có thể hậu tạ?
- Chủ tịch Hà không cần khách sáo. Giờ ta đã là linh quy, không còn ăn tạp vật thế gian, mọi người đừng bỏ các thứ đồ ăn xuống hồ sẽ gây ô nhiễm linh thủy. Trong hồ đã có đủ rong rêu thủy thảo, phát triển tốt nhờ linh thủy nên đã đủ thức ăn cho tất cả cá tôm rùa rắn rồi. Xin đa tạ ý tốt của ngài.
Chủ tịch Hà giã từ Quy Phù Nam, bay đi Quãng Đông mà trong đầu cứ quanh quẩn hai chữ "Hóa Long".
...
Giang Bình An vừa bay qua đến Quảng Đông, vợ cả Tần Hoài Như đã hay tin Thịnh Đế Phổ Nghi băng hà, nàng lo lắng cho chồng bèn gọi điện thoại:
- Chàng đang ở đâu vậy? Chàng có sao không?
- Hoài Như yên tâm đi, ta không sao và đang ở Thịnh Cung, Quảng Đông. Giờ ta chuẩn bị làm áo quan cho Thịnh Đế Phổ Nghi để làm l·ễ t·ang.
- Ta và mọi người trong nhà muốn qua đó với chàng.
Giang Bình An ngẫm nghĩ cũng có lý. Nãy giờ đầu hắn rối rắm hận thù nên quên cả vợ con, hắn vội thu hết vợ con vào không gian trữ vật và thả ra ở nhà hắn trên tầng 10 Thịnh Cung.
Cả nhà đoàn tụ, nhưng chỉ có mấy đứa nhỏ là vô tư vui đùa, còn các cô vợ ai cũng âu sầu lo lắng. Tần Hoài Như và mọi người thì lo lắng cho hắn, Lý Tố Linh thì vừa lo cho hắn vừa lo cho sư tỷ Hải Đường.
Lý Tố Linh: - Bình An, bệ hạ và hoàng tử đã băng hà, vậy còn hoàng hậu Hải Đường thì sao?
Giang Bình An: - Hải Đường hoàng hậu vẫn an toàn, nhưng hiện giờ chưa gặp ai được. Ta biết các nàng tình đồng tỷ muội nhưng ráng chờ một thời gian cho mọi chuyện nguôi ngoai, nàng sẽ gặp lại Hải Đường.
Lý Tố Linh: - Vâng, ta xin nghe lời chàng.
Lâu Hiểu Nga lo lắng chuyện khác, nàng lôi kéo Giang Bình An đi vào thư phòng, khóa trái cửa và cất giọng hỏi thăm:
- Bình An, Đại Thịnh đế quốc nếu không còn Thịnh Đế, không phải là nguy rồi sao?
Giang Bình An: - Hiểu Nga, nàng đã tiến bộ rất nhiều rồi đó, không còn vô tâm vô phổi mà đã biết quan tâm thời cuộc thịnh suy giúp ta. Nàng nói tuy sai nhưng lại đúng, Đại Thịnh đế quốc không nguy vì có ta... nhưng có lẽ nó đã không cần tồn tại nữa rồi!
- Ah... Tại sao lại như vậy? Mọi chuyện đang tốt đẹp mà?
Giang Bình An khổ sở, mặt mày nhăn nhó khó chịu: - Không tốt đẹp gì đâu. Bọn thù địch g·iết mất Phổ Nghi rồi. Phổ Nghi còn thì Đại Thịnh còn, Phổ Nghi mất thì Đại Thịnh cũng mất, nó không còn cần thiết tồn tại nữa!
- Bình An ơi! Nếu mất Đại Thịnh thì người thân của chúng ta sẽ ra sao? Sự nghiệp kinh doanh của cha ta sẽ như thế nào? Rồi ức vạn người dân Đại Thịnh sẽ đi về đâu?
Nghe mấy câu hỏi xé lòng của vợ, Giang Bình An vừa bi ai nhớ bạn Phổ Nghi vừa thương vợ lo lắng quá nhiều, hắn kéo Hiểu Nga vào lòng ôm nàng thật chặt, không biết là muốn an ủi nàng hay là muốn nàng an ủi hắn!
- Hiểu Nga nàng cứ yên tâm. Ta nói Đại Thịnh không cần thiết tồn tại nữa là vì triều đại Phổ Nghi đã qua rồi. Nhưng đế quốc vẫn còn, người dân vẫn còn, chỉ là thay thế một triều đại khác mạnh mẽ hơn mà thôi, nàng cứ tin tưởng ta đi!