0
Giang Bình An ngửa mặt lên trời gào thét:
- Không... Phổ... Nghi...
Tiếng thét kinh thiên này vang vọng vào tai của mọi người, Phổ Nghi trước khi mất ý thức ông cũng nghe được tiếng hét xé lòng này của bạn thân, khoé miệng ông mỉm cười dù rằng máu đen vẫn trào ra...
Tiếng hét tạo thành một luồng sóng âm quanh quẩn trong gian phòng to lớn, các cành lá tán cây trong tiểu cảnh phải dập dờn rung rinh liên tục... tiếng hét tuy xuyên thấu đi ra ngoài không xa nhưng kèm theo nó là một luồng oán khí, lệ khí, sát khí nồng nặc từ Giang Bình An toả ra làm xung quanh vương cung chim muôn hốt hoảng, từng đàn chim sẻ hàng trăm con sợ quá bay nhảy loạn xạ.
Phía xa xa ở hồ Rùa Thần, Quy Phù Nam đang nằm phơi nắng nhàn nhã trên một cồn đất được ân công đắp mới lúc trước, nó như cảm giác được điều gì đó liền ngẩng cao đầu quay phắt nhìn về phía vương cung cao lớn sừng sững, sau đó nó vận dụng thiên phú thần thông Linh Nhãn nhìn chằm chằm.
Thông qua linh nhãn, Quy Phù Nam nhìn thấy một luồng khí đen ngòm xông lên trời, bao bọc bên ngoài luồng khí đen đó là một luồng khí vận màu tím cao quý thánh khiết. Quy Phù Nam lầm bầm:
- Đây là khí vận của ân công mà! Nhưng sao bên trong lại có oán khí trùng thiên như vậy?
Quy Phù Nam ngẫm nghĩ đôi chút, nó lại mở ra thần thông Linh Nhãn nhìn thẳng lên bầu trời thủ đô, nó dùng Linh Nhãn nhìn thấy rõ ràng đám mây màu vàng khí vận của S quốc tuy nhỏ yếu nhưng được khí vận màu tím bảo bọc rất chắc chắn, trong đám mây khí vận, có một con giao long nhỏ đang bất an quay cuồng trong đó...
Quy Phù Nam lại lẩm bẩm tự nói tự nghe:
- Khí vận cả nước đang xao động, chắc chắn sẽ có biến động lớn, hy vọng là biến động tốt đi!
...
Cùng lúc với Giang Bình An thống hận gào thét, phía xa xôi tận Bắc Kinh, cả phòng họp lớn đã nhận được một cuộc gọi điện thoại báo tin:
- Thịnh đế Phổ Nghi đã trúng độc c·hết, con trai Tâm nhi cũng đ·ã c·hết. Hoàng hậu Hải Đường không bị trúng độc, nhưng bất ngờ biến mất cùng xác của chồng và con.
Vị tân chủ tịch (thay thế họ Mao) cười khành khạch:
- Khặc khặc khặc... Ta đã trả được thù cho Mao chủ tịch. Nhưng bên gián điệp làm sao g·iết được Phổ Nghi và hoàng tử?
- Dạ thưa chủ tịch! Chúng tôi đã hạ độc hỗn hợp, thập đại kỳ độc đều pha trộn vào, hiện trường báo cáo Phổ Nghi và hoàng tử đều trúng độc trào máu đen c·hết ngay lập tức.
Tân chủ tịch: - Nhưng tin đồn nói Phổ Nghi luôn đeo trên cổ bùa Bình An và đan dược giải độc mà? Sao chúng không uống đan dược của tên thủ tướng quỷ quái kia?
- Trước khi hạ độc, bên chúng tôi đã cho cao thủ trộm túi đan dược giải độc rồi mới hành động.
Tân chủ tịch: - Hảo hảo hảo... Tổ quốc sẽ ghi công lớn cho các chú! Giờ chúng ta phát động kế thứ hai trong liên hoàn kế nhanh đi.
Trùm gián điệp vội móc điện thoại cục gạch ra để gọi điện, khởi động kế hoạch từ xa. Tân chủ tịch thấy điện thoại này liền cười đắc chí:
- Ta phải công nhận Đại Thịnh đế quốc chế tạo ra loại điện thoại này quá tuyệt, giờ thì hành động gì cũng dễ, nhanh gọn lẹ. Chúng ta dùng máy móc của chúng để xử lý bọn chúng, cảm giác thật là tuyệt.
- Bẩm chủ tịch, kế thứ hai trong liên hoàn kế đã được thực hiện. Hiện giờ toàn bộ Hoa Bắc và Hoa Nam mọi nơi đều nổi lên lời đồn Thịnh Đế băng hà, Đại Thịnh quay về Bắc Kinh quản lý.
- Vậy còn kế thứ ba?
- Khi kế thứ hai thành công, sẽ có nhiều nhóm b·iểu t·ình ở cả Hoa Bắc và Hoa Nam đòi Đại Thịnh đế quốc quay về hợp nhất với Bắc Kinh. Chúng ta sẽ đồng thời đưa đơn xin hợp nhất lên Liên Hiệp Quốc và Liên Minh Thịnh Vượng. Chúng ta sẽ dùng cổ phần khu công nghiệp của Đại Thịnh để dụ dỗ các nước thành viên của Liên Hiệp Quốc và Liên Minh Thịnh Vượng ủng hộ chúng ta lấy lại Hoa Nam. Chắc chắn với miếng mồi ngon như vậy, không ai có thể chối từ, đồng thời cũng không ai muốn Đại Thịnh đế quốc độc bá thiên hạ như vậy được.
Tân chủ tịch: - Ha ha ha... khi thành công chiếm được Đại Thịnh đế quốc thì cả Liên Minh Thịnh Vượng cũng nằm gọn trong túi ta. Phổ Nghi ơi là Phổ Nghi, ngươi c·hết xứng đáng lắm ngươi biết không! Nhờ ngươi mà Trung Hoa sắp thống lĩnh thế giới rồi đấy!
Một vị lão lãnh đạo cảnh báo: - Ta nghĩ không dễ như vậy đâu nha mọi người. Tất cả chúng ta đều đang bỏ qua một nhân vật mấu chốt: Giang Bình An. Một mình hắn đã dựng lên Đại Thịnh đế quốc sừng sững thiên hạ mấy năm nay. Giờ thì đâu dễ để hắn buông tay!
Tân chủ tịch: - Lão Lý ơi lão Lý! Ông nói đúng nhưng ông lại quên vai trò then chốt của Phổ Nghi rồi, Phổ Nghi còn thì Đại Thịnh đế quốc còn, Phổ Nghi vong thì Đại Thịnh đế quốc cũng vong. Tên thủ tướng quỷ quái kia không dựa tên tuổi của Phổ Nghi thì làm sao mà dựng lên Đại Thịnh đế quốc được?
- Đúng.
- Đúng vậy.
- Chủ tịch sáng suốt anh minh!
...
Phía Bắc Kinh vừa phát động kế tung tin đồn, lập tức cả Hoa Bắc và Hoa Nam xôn xao tin Thịnh Đế Phổ Nghi băng hà, hoàng tử cũng băng hà, Đại Thịnh đế quốc khí số đã tuyệt...
Người dân Hoa Bắc thì bán tín bán nghi:
- Wei... chuyện này không thể nào tin nổi được!
- Đúng vậy, đây chắc là tin đồn của đám Bắc Kinh để không cho chúng ta chạy nạn qua Đại Thịnh đế quốc đó mà!
- Đúng vậy, từ khi Trung Hoa gia nhập Liên Minh Thịnh Vượng, chúng ta đã được tự do di chuyển, mọi người ào ào chạy qua Đại Thịnh đế quốc, giờ cả Hoa Bắc người đã vắng vẻ xơ xác hết rồi còn đâu!
- Phải, ta nghe nói nhiều nơi đi không còn một ai, có nơi chỉ còn người già. Những ai đi được đều gói ghém hành lý đi hết rồi, chỉ còn lại người không muốn đi... Giống đám lão già bọn mình.
- Không đi làm sao mà sống? Giờ là cuối năm 1962, vậy mà t·hiên t·ai vẫn hoành hành, t·hiên t·ai nhân hoạ đã kéo dài 3-4 năm nay rồi, không đi chỉ có c·hết.
- Nếu ông nói vậy sao ông không đi?
- Ta không muốn đi, cố thổ nan ly, lá rụng về cội, giờ chỉ còn vài năm trộm sống, đi làm gì. Vả lại ta ở lại là muốn chờ một việc lớn.
- Hả, ông muốn chờ cái gì? Không lẽ chờ đào ra hầm vàng hầm bạc à? Khà khà... nếu ông đào ra được, nhớ chia cho bọn ta một ít để dưỡng lão nhé!
- Hừ, một đám già hết rồi mà còn mơ mộng viễn vông. Vàng bạc đâu ra sẵn mà đào. Nhưng ta chờ chuyện này còn quý hơn cả đào ra hầm vàng hầm bạc nữa...
- Nói đi, ông chờ cái gì?
- Ta chờ Hoa Nam thống nhất luôn Hoa Bắc, để dân Hoa Bắc hết khổ.
- Ui trời, làm sao có chuyện ấy!
- Sao lại không? Xưa nay luôn nói "đất không chịu trời thì trời phải chịu đất". Hoa Bắc giờ muốn người không người, muốn lương không lương, muốn tiền không tiền... Chỉ còn lại rộng lớn đại địa, nhưng đồng hoang cỏ cháy chả ai làm gì được. Chỉ có trông mong vào Thần Tiên Thủ Tướng cứu nạn cứu khổ, thương lấy dân tình Hoa Bắc, thu lấy nơi này, dùng đại pháp lực cải tạo thì Hoa Bắc mới sống lại ah...
- Lão Trương... quen biết nhau mấy chục năm nay, giờ ta mới biết ông nói xưa kia ông từng đọc sách thánh hiền là có thật. Quả nhiên chân nhân bất lộ tướng, nghe ông nói ta cũng nhiệt huyết sôi trào, giờ ta phải đi gấp đây!
- ???
- Mấy ông đừng nhìn ta như vậy, nghe lão Trương nói chuyện xong, ta muốn đi thắp mấy nén nhang cầu xin Thần Tiên Thủ Tướng sớm ngày thu phục cứu lấy Hoa Bắc của chúng ta mà thôi!
- Ờ, hợp lý, vậy ta cũng đi.
- Ta cũng đi, à lão Trương, sao ông không đi?
Lão Trương vuốt chòm râu bạc cười tủm tỉm:
- Sáng sớm với chiều tối nào mà ta không cầu khấn ngài ấy chứ! Ta đã làm rồi, các ông đi làm đi!
...
Khác ngược hoàn toàn người dân ở Hoa Bắc không tin Thịnh Đế Phổ Nghi băng hà, người dân Hoa Nam lại tin và khóc than ai oán khắp đế quốc, chuyện này không phải do đám gián điệp của Bắc Kinh tung tin đồn quá giỏi, mà nó hoàn toàn là do điều kiện liên lạc ở Đại Thịnh đế quốc quá tốt.
Ngay tại hiện trường Thịnh Đế Phổ Nghi trúng độc gục ngã, rất nhiều người dân chứng kiến, sau đó một đồn mười, mười đồn trăm... Chưa đầy một giờ đồng hồ trên sáu trăm triệu người dân Đại Thịnh đế quốc đã biết tin Thịnh Đế Phổ Nghi băng hà.
- Hu hu hu... tại sao bệ hạ của chúng ta lại c·hết?
- Hic hic... nghe nói là bị hạ kịch độc. Độc phát thân vong chỉ trong vài giây. Hoàng tử cũng không thoát khỏi, chỉ có hoàng hậu chưa kịp ăn thức ăn có độc nên còn tỉnh táo ôm bệ hạ và hoàng tử mà thôi!
- Vậy giờ bệ hạ ra sao rồi?
- Không ai biết, không ai nhìn thấy!
- ???
- Ngay lúc bệ hạ ngã xuống, hoàng hậu cố gắng gọi điện thoại cầu cứu, chỉ trong vài giây, cả ba người đều biến mất đến giờ!
- Biến mất? Trời ơi, đây là phép thuật của Thần Tiên Thủ Tướng, vậy là bệ hạ được cứu rồi sao?
- Có lẽ cứu được nhưng khó lắm! Lúc đó hoàng tử và bệ hạ hầu như đ·ã c·hết. Kịch độc kinh khủng lắm, trào ra ngoài toàn là máu đen...
- Ta mặc kệ... hu hu hu... ta muốn bệ hạ được cứu sống, bệ hạ là người tốt... hu hu hu...
- Trời đánh thánh đâm cái đám người xấu hạ độc bệ hạ, ta mà biết ai làm thì ta xé xác chúng ra để báo cái thù này... hic hic hic...
- Còn ai vào đây nữa. Cái thủ đoạn hạ độc ti tiện này chỉ có cái đám Bắc Kinh khốn nạn kia chứ ai! Trước sau gì nợ máu cũng phải trả bằng máu. Hu hu hu... bệ hạ ơi là bệ hạ... sao ngài lại ra nông nỗi này...