0
- Hây dà... mới bật hack tí mà đã xong rồi! Thôi đành chuyển mục tiêu vậy!
Giang Bình An chảnh chẹ than thở một câu sau đó gom biệt đội Ma Thần chuyển qua mục tiêu khác. Các chiến sĩ giải phóng quân phục kích bên ngoài thấy cờ giải phóng đã tung bay trong gió theo tín hiệu bàn giao chiến trường, mọi người thật bất ngờ vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh, từ lúc xe bay Hắc Phượng Hoàng hiện ra đến lúc im bặt tiếng súng chỉ hơn 2 phút.
8h 10 phút sáng, bộ chỉ huy được giao liên báo về mục tiêu 01 đã thu phục.
8h 17 phút, mục tiêu 02 thu phục.
8h 22 phút mục tiêu 03 thu phục.
8h 27 phút mục tiêu 04 thu phục.
Tổng chỉ huy c·hết lặng nhìn đồng hồ, chỉ 27 phút đã giải quyết gọn 4 đồn nhỏ của địch. Hiệu suất quá ghê gớm, thậm chí hai mục tiêu sau chỉ mất 5 phút, bao gồm cả thời gian di chuyển qua lại.
Tổng chỉ huy vui mừng nhắc mãi bốn chữ "năng lực phi phàm" do Bác nhận xét. Quả thật là "phi phàm" phàm nhân khó mà làm được. Ông ta nhìn chằm chằm vào bản đồ, tập trung ở đồn cỡ trung của địch, đây là mục tiêu số 05, nơi đây có đến 300 quân địch, có đầy đủ hệ thống phòng thủ như chiến hào, súng máy, thiết giáp...
"Mục tiêu này khó "gặm" đây, không biết anh chàng tóc bạc kia có "ăn" được hay không?"
...
8h 45' sáng, giao liên báo tin về:
- Báo cáo Tổng chỉ huy, mục tiêu 05 đã đánh hạ. Toàn bộ quân địch đều không chạy thoát, b·ắn h·ạ được thêm 3 chiếc trực thăng chiến đấu.
- Hả? Mục tiêu 05 chỉ là đồn cấp trung, tại sao có trực thăng?
- Đây là trực thăng chi viện.
- Thì ra là vậy! Thế ai b·ắn h·ạ? Có khó khăn không?
- Dạ báo cáo thủ trưởng, là người đội trưởng "tóc bạc". Anh ta chỉ bắn ba phát đạn, cả ba chiếc trực thăng đã b·ốc c·háy phừng phừng rớt xuống khi còn cách chiến trường 1-2 km.
Tổng chỉ huy hít hà một hơi sâu, sau đó vội vàng ra chỉ thị tăng cường q·uân đ·ội giải phóng để hỗ trợ chiếm giữ địa bàn cho 20 mục tiêu. Xong xuôi đâu đấy ông ta cho người liên hệ để đích thân báo cáo về Hà Nội.
- Báo cáo trung ương, ta là tổng chỉ huy quân giải phóng tỉnh Quảng Trị, ta xin báo cáo về tình hình chiến sự sáng nay do dũng sĩ Giang Bình An tổ chức tiến công.
Bác chờ tin từ nãy giờ khá lâu, nên lên tiếng hỏi thăm ngay:
- Tình hình như thế nào rồi chú?
- Dạ thưa Bác, chỉ 45 phút đã thu phục bốn đồn nhỏ và một đồn trung bình, còn hạ được 3 t·rực t·hăng c·ứu viện của địch. Tất cả đều là công lao của Giang Bình An dũng sĩ và biệt đội Ma Thần của cậu ấy!
- Ha ha ha... quá tốt rồi! Cậu ấy quả nhiên phi phàm, nhưng biệt đội Ma Thần ở đâu ra?
- Báo cáo với Bác, cháu cũng không biết, chỉ thấy Giang dũng sĩ phất tay lấy ra, sau đó phất tay thu vào hết sức tùy ý. Biệt đội được anh ta gọi là "Ma Thần" bao gồm 100 người lính, trang bị v·ũ k·hí tối tân hiện đại, tất cả đều đeo mặt nạ che kín.
- Ái chà chà... quả nhiên kỳ nhân làm kỳ sự. Cũng may là cậu ấy bên phe của chúng ta! Như vậy sáng nay đã mở màn tiến công quá thuận lợi, chú thay ta tổ chức tiệc mừng thịnh soạn nhé!
- Ậy... không được Bác ơi!
- Sao lại không được? Chú đừng lo chuyện tiền bạc eo hẹp, cứ thoải mái mua sắm để tiếp đãi, miễn đừng thừa thãi lãng phí là được. Giờ chúng ta có rất nhiều tiền vàng từ Giang dũng sĩ quyên tặng, nếu vẫn tiếp đãi không chu đáo thì người ta cười cho đấy!
- Úi giời! Không phải cháu sợ chuyện tiền bạc, chuyện ấy đồng chí Trần Bát đã kể rõ cho cháu rồi. Việc không tổ chức tiệc được là vì Giang dũng sĩ vẫn còn đang đánh tiếp tục! Anh ta đã chọn tới 20 mục tiêu để t·ấn c·ông ngày hôm nay, trong đó có 1 đồn lớn của quân địch với đầy đủ xe tăng, trực thăng, thiết giáp...
Bác hơi run giọng hỏi: - 20 mục tiêu ấy chiếm bao nhiêu địa bàn tỉnh Quảng Trị?
- Dạ... gần 1/3 ạ!
- Ái chà chà... - Bác chắc lưỡi liên tục - Lẽ nào chỉ 3 ngày là cậu ta giải phóng tỉnh Quảng Trị luôn sao?
Tổng chỉ huy im lặng giây lát, sau đó hồi đáp: - Cháu e rằng đúng là như vậy!
Bác vui quá, chọc ghẹo tổng chỉ huy:
- Sao lại là "e rằng" phải nói "mong rằng" ấy chứ, ha ha ha...
Tổng chỉ huy cũng nhận ra tâm thái của ông có vấn đề nên định cười, nhưng có cấp dưới báo cáo tình hình chiến sự bèn thản thốt la lên:
- Á... lại nữa rồi!
Bác ở Hà Nội, không hiểu chuyện gì, Người lo lắng:
- Sao vậy cháu? Có chuyện gì à?
- Dạ chiến trường báo tin, Giang Bình An dũng sĩ đã triệt hạ tiếp mục tiêu số 06.
- Hả, nhanh vậy à! Chỉ mới mấy phút...
- Vâng đúng vậy thưa Bác, đồn cỡ nhỏ thì Giang dũng sĩ làm như ăn gỏi, chỉ mất 5 phút tính luôn cả thời gian di chuyển!
Bác nghe đến đây thì mừng như nở hoa trong lòng, Người quyết định luôn một việc quan trọng:
- Nếu Giang Bình An đồng chí đã tài giỏi như vậy, thì chú đợi khi nào cậu ấy về, phải đãi tiệc to. Đích thân ta sẽ đến để trao tặng quân hàm Thiếu Tướng cho cậu ấy.
- Trời! Thiếu tướng chỉ cho một ngày chiến công... nhưng kể ra Giang dũng sĩ rất xứng đáng. Anh ta chiến đấu một ngày bằng cả đoàn quân chinh chiến mấy năm.
- Chú nói đúng, công lao ấy to lắm, dù là cấp cao hơn cũng có thể phong tặng nhưng ta chỉ sợ người ta chưa chắc đã nhận!
- Ha ha ha... chuyện này thì Bác nói quá đúng. Giang dũng sĩ có dặn khi nào anh ta đánh xuống tới Cà Mau, đánh luôn ra hải đảo, giải phóng tất cả thì mới gặp lại Bác.
Bác ửng đỏ đôi mắt vì xúc động: - Một tấm lòng son sắt đây mà! Thôi... ta đành để Võ Đại Tướng đi trao quân hàm thay vậy!
...
Chiều 15h 29 phút, giao liên báo về mục tiêu to lớn nhất số 20 đã hoàn toàn bị công phá.
15h 31 phút xe bay Hắc Phượng Hoàng chở Giang Bình An trở về tổng bộ.
Tổng chỉ huy mang mọi người ra đón chào, Giang Bình An mở cửa xe bước ra với một hình tượng chật vật: quần áo nát bươm, máu tươi đầy người, nhưng lại không hề b·ị t·hương... Giang Bình An có tư thế đi tới thật hiên ngang oai hùng dù rằng súng trường Hắc Long và cây đao bầu đã cất vào không gian trữ vật.
Võ Đại Tướng vừa từ Hà Nội ngồi xe đi đến đây, ông bước lên mạnh mẽ và chào Giang Bình An theo nghi thức q·uân đ·ội. Nhưng khi đứng gần, Võ Đại Tướng mới nhận ra người thanh niên trước mặt có sát khí nhiều như thế nào!
- Xin chào cậu! Ta là Võ Đại Tướng, Tổng tư lệnh q·uân đ·ội Việt quốc. Ta thay mặt chủ tịch đến để chào mừng chiến công to lớn của cậu, một vị anh hùng xuất thiếu niên.
Giang Bình An lặng ngắm Võ Đại Tướng, người này sinh năm 1911, hiện giờ đã 40 tuổi, xuất thân là một giáo viên lịch sử, nhưng lại là một thiên tài quân sự. Hắn ngâm nga trong đầu một bài thơ về ông:
"Đại tướng anh hùng dễ mấy ai
Đức độ, anh, uy, trí, dũng, tài
Thắng hai đế quốc, bách niên thọ
Hoàn cầu có một, không có hai".
(PS: thơ của cán bộ và nhân dân làng Thượng, xã Bảo Lý, huyện Phú Bình, tỉnh Thái Nguyên)
Giang Bình An: - Đại Tướng đã quá khen, "anh hùng" hai chữ khó mà nói lắm. Ta chỉ làm những gì ta nghĩ là đúng và cần thiết!
- Cậu nói không sai! Vì thời gian cấp bách, ta xin trao quyết định thăng cấp quân hàm Thiếu Tướng cho cậu ngay bây giờ, đây là quyết định của chủ tịch và trung ương dù rằng cậu không nằm trong quân chế.
Vừa nói, Võ Đại Tướng vừa dùng hai tay trao quyết định cho Giang Bình An, ông chăm chú nhìn phản ứng của hắn, nhưng thật tình quả đúng như dự đoán của Bác, người thanh niên này hoàn toàn không chút kích động.
Giang Bình An tiếp nhận quyết định, vẻ mặt bình thản cung tay cảm tạ:
- Cảm ơn Bác và mọi người đã tin tưởng và trao quân hàm cho ta.
Cảm tạ đơn giản, xử lý tờ giấy quyết định còn đơn giản hơn, Võ Đại Tướng chỉ thấy Giang Bình An phất tay thì tờ quyết định đã biến mất.
Võ Đại Tướng thầm than: "Trời ạ! Kỳ nhân là vậy sao? Xem nhẹ tất cả tiền tài danh vọng của thế gian, thích làm gì thì làm, cảnh giới đạt đến tùy tâm sở dục sao?"