Tham dự buổi tiệc mừng chiến công kết hợp chúc mừng quân hàm Thiếu Tướng hoàn tất, Võ Đại Tướng lại leo lên xe vất vả trở về Hà Nội.
Qua ngày hôm sau, Bác gặp đại tướng, hai người trao đổi riêng:
- Chú thấy cậu ta như thế nào?
Võ Đại Tướng: - Thưa Bác, cậu ấy là một anh hùng xuất thiếu niên. Nhưng khí chất lại rất lạ.
- Lạ ở điểm nào?
- Tuy luôn thân ái hòa đồng, nở nụ cười thân thiện với mọi người nhưng cậu ta dường như... luôn ở cách xa vạn dặm!
Bác trầm ngâm suy tư, điếu thuốc trên tay người lập lòe như muốn soi sáng một chân lý gì đó.
- Chú Võ nói không sai! Nhưng chúng ta không thể làm gì được, cả hai bên tiếp xúc thời gian quá ngắn ngủi. Tối 20/12 cậu ta đột ngột xuất hiện nói là mới đi xa về lại nước nhà. Ngày hôm qua 21/12 đã ra trận thắng lớn, giải phóng 1/3 Quảng Trị, mở thông đường từ khu A của chúng ta qua chiến trường B1. Như vậy tâm thái của cậu ta vẫn còn ở nơi xa xôi là điều rất bình thường.
- Chắc có lẽ như vậy. Ngoài ra còn một mặt khác cũng lộ ra rất rõ.
- Điều gì?
- Ta thân là đại tướng quân, được Bác phong hàm đã 12 năm nay, lại là Tổng tư lệnh cả q·uân đ·ội Việt quốc... Ấy vậy mà ngồi với cậu ấy bị khí thế của cậu ta ép cho không thở nổi! Ta đối diện với cậu ấy, có cảm tưởng như đối diện với một "đại đế" nắm giữ hàng tỷ tỷ con dân trong tay...
- Ái chà chà... - Bác chắc lưỡi - Chú Võ mà cũng cảm thấy như vậy thật ư?
- Thật vậy, ta cảm thụ rất rõ.
- Như vậy người này chắc chắn đã ở lâu trên vị trí cao tuyệt mới đạt được như vậy. Nhưng cả thế giới lâu nay đâu có nghe về nhân vật này, một thanh niên tuổi ngoài 20, đầu bạc phơ, mắt đỏ rực...
- Ồ, nhắc đến mắt đỏ, ta mới nhớ đến một khía cạnh khác: cậu ấy có sát khí kinh người. Sát khí này nặng lắm, người thường lại gần là bị lạnh lẽo tay chân ngay lập tức.
Bác nghe vậy chợt nhớ đến một điều nên vội hỏi: - Hôm qua cậu ta thu phục 1/3 Quảng Trị, như vậy tổng số quân địch là bao nhiêu?
- Trên 3000 tên.
- Sống c·hết thế nào?
- 900 c·hết, 1700 b·ị b·ắn chân, tay mất sức chiến đấu, còn gần 500 b·ị b·ắt sống.
- Ồ... chỉ c·hết 900, như vậy chia đều 100 người biệt đội Ma Thần, mỗi người chỉ g·iết địch trung bình 9-10 tên. Tại sao sát khí lại nặng nhỉ?
Võ Đại Tướng cười khổ: - Dạ thưa... 900 tên lính bị g·iết ấy, có phân nữa là bị nổ c·hết, còn phân nữa còn lại đều c·hết trong tay của cậu ấy...
- Hả... sao lạ vậy? Không lẽ cả trăm người trong biệt đội Ma Thần không g·iết người?
- Không, họ chỉ bắn tay, chân để vô hiệu hóa quân địch. 1700 kẻ địch b·ị b·ắt vì thương thế ở tay chân đều là chiến công của họ.
Bác lắp bắp: - Nói vậy... vậy cậu ta trong vài giờ g·iết 400 - 500 quân địch à?
- Đúng vậy thưa Bác.
- Hèn gì sát khí kinh khủng. Nhưng chú Võ thấy cậu ấy tinh thần có bị khủng hoảng gì không?
Võ Đại Tướng trầm ngâm nhớ lại từng chi tiết ngày hôm qua, sau cùng ông trả lời:
- Thưa Bác không có ạ! Nhưng thỉnh thoảng ta có nhìn vào mắt của cậu ấy... nó thường lộ ra một nỗi buồn vô hạn...
Bác vuốt râu trầm ngâm, sau cùng Người đưa ra một kết luận hầu như rất sát với chân tướng:
- Ta đã hiểu mái tóc bạc phơ và đôi mắt đỏ ấy là như thế nào rồi. Chắc chắn phải là một biến cố ghê gớm lắm!
Hai người vừa nói đến đây thì đã có một người văn thư đưa báo cáo vào. Bác nhìn sơ rồi cười ha hả:
- Ha ha ha... Đại thắng, đại thắng nữa rồi...
Võ Đại Tướng cũng nhìn: - Ôi trời, giờ mới gần 8h sáng mà đã giải phóng thêm 1/3 Quảng Trị rồi ư?
...
Tối 21/12, Giang Bình An bàn bạc với Tổng chỉ huy về việc t·ấn c·ông buổi tối để tăng hiệu suất.
1h sáng ngày 22/12, hắn đã bắt đầu dẫn dắt biệt đội Ma Thần đánh chiếm các mục tiêu mới. Lần này có kinh nghiệm, mọi việc diễn ra còn suôn sẻ hơn rất nhiều, nơi hắn đi qua quân địch nằm rên la liệt.
Đến hơn 7h sáng hắn đã công phá 22 đồn địch, trong đó có 4 đồn cấp trung và một đồn cấp cao. Sau đó thu quân về nghỉ ngơi.
Tin chiến thắng truyền đến Hà Nội, cả trung ương vui mừng, truyền đến bộ chỉ huy vùng chiến thuật I của địch, thì địch thủ rụng rời tay chân.
Bọn chúng không hiểu vì sao chỉ trong 24h, từ 8h sáng 21/12 đến 8h sáng 22/12 lại mất đi 2/3 tỉnh Quảng Trị vào tay quân Giải Phóng, mở toang cánh cửa vùng chiến thuật I cho q·uân đ·ội chủ lực của miền Bắc tràn vào.
Một lệnh khẩn truyền đến Quảng Trị, làm 1/3 còn lại phải co cụm phòng thủ chờ chủ lực từ Thừa Thiên đến chi viện, bằng mọi giá phải ngăn chặn làn sóng t·ấn c·ông mạnh mẽ và bất thường này từ miền Bắc.
(PS: Vùng chiến thuật I: bao gồm tỉnh Quảng Trị, Thừa Thiên, Quảng Đà, Quảng Tín, Quảng Ngãi. Bộ tổng chỉ huy đóng ở Đà Nẵng thuộc Quảng Đà)
...
Lệnh khẩn truyền đến, ngay lập tức gần 4000 binh lính Việt quốc Cộng Hoà còn lại ở Quảng Trị co cụm phòng thủ, tạo thành một chiến trường lớn ngăn chặn đường từ Bắc vào Nam, quyết tử chiến với quân giải phóng và chờ tiếp viện từ Thừa Thiên.
Cùng lúc đó 3000 quân chủ lực tiếp viện từ Thừa Thiên cũng xuất quân đi Quảng Trị, chỉ để lại hơn 1000 quân giữ gìn Thừa Thiên.
Bộ tổng tham mưu ở Hà Nội ngay lập tức cũng nhận được tin này và họp bàn kế sách.
Võ Đại Tướng: - Quân địch đã tạo ra một đại chiến trường để chặn đứng chúng ta ở Quảng Trị. Trước mắt là có 4000 quân, sau là 3000 quân từ Thừa Thiên kéo đến. Đặc biệt hơn là sư đoàn không quân của chúng sẽ chi viện hỏa lực tối đa cho đại chiến trường này.
Bác: - Chúng ta sẽ làm gì, tập trung chủ lực đập tan chúng hay vòng qua Thừa Thiên để cắt đứt đường lui của chúng?
Võ Đại Tướng: - Chiếm Thừa Thiên hiện giờ thì dễ vì chúng chỉ còn 1000 quân binh tại đó. Quân địch cũng biết điều đó nhưng chúng không sợ ta, chỉ cần chúng chặn đứng được miền Bắc thì Thừa Thiên lại trở thành cái bẫy khiến quân ta bị mắc kẹt. Vì vậy việc chiếm Thừa Thiên hay không sẽ phụ thuộc vào đại chiến trường ở Quảng Trị, hay nói đúng hơn là phụ thuộc vào một người.
Bác: - Thiếu tướng Giang Bình An sao?
- Đúng vậy! Giang thiếu tướng chính là mấu chốt.
- Vậy chúng ta nối máy hội ý thử xem sao?
Giây lát sau.
- Ta Giang Bình An nghe đây!
- Chào Giang thiếu tướng, ta là Võ Đại Tướng, Tổng tư lệnh Quân đội đang gọi từ Hà Nội.
- Vâng, ta đang nghe.
- Thế này nhé, tình hình quân địch có biến động... ... ...
Giang Bình An nghe hết 1 phút, nắm rõ ràng sau đó hắn trả lời:
- Ta đã hiểu ý của đại tướng. Ta sẽ đập tan đại chiến trường của chúng trước khi 3000 quân từ Thừa Thiên kéo đến. Như vậy ta mong mọi người chiếm Thừa Thiên càng sớm càng tốt, làm cho 3000 quân chủ lực của địch bị bơ vơ giữa đường, sẽ dễ dàng bị chúng ta nuốt gọn!
...
Cuộc gọi kết thúc quá mau, đáp án lại quá mạnh mẽ làm bộ tổng tham mưu đầy phấn khởi, Võ Đại Tướng hỏi ý Bác để quyết định:
- Bác thấy sao?
- Dùng người thì không nghi, đã nghi thì không dùng. Chúng ta nên tin tưởng Giang thiếu tướng, ta tin chắc rằng cậu ấy sẽ không làm chúng ta thất vọng.
- Vâng, vậy chúng ta triển khai thu phục Thừa Thiên và chuẩn bị nuốt trọn Quảng Trị.
Cuộc họp gần xong, Bác lại hỏi về tình báo phía Nam:
- Đã hơn 1 ngày từ lúc Giang thủ tướng lấy tiền vàng và lúa gạo từ miền Nam, trong đó có phản ứng gì?
Võ Đại Tướng: - Tin tức truyền về là giới nghiêm cực kỳ chặt chẽ để truy tìm lúa gạo và tiền bạc. Nhưng chính quyền họ Ngô không hoảng hốt lắm vì số lượng bị mất quá nhiều, đặc biệt là lúa gạo, nên họ tin chắc chúng vẫn còn trong Sài Gòn, và sẽ dễ dàng tìm được trong nay mai.
- Vậy giới báo chí trong đó đăng tin gì về việc này.
Võ Đại Tướng cười to: - Ha ha ha... họ gọi vụ mất của này là "Vụ trộm của thế kỷ" có vài bài báo còn nghi ngờ lung tung cho rằng "trông coi tự trộm"... Vì vậy dù sự việc chưa gây khủng hoảng nhưng các vụ bắt bớ điều tra đã diễn ra rất nhiều. Chính quyền họ Ngô cũng nhân cơ hội này diệt trừ dị kỷ và xét nhà tịch thu gia tài của rất nhiều tài phiệt cộm cán, hòng đền bù bớt cho những tổn thất của chúng!
0