Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chính truyện 49. Hàng của ta to
Giang Bình An mở mắt ra, nhoẻn miệng cười tà tà:
- Nếu ta làm được thì sao?
Elf chi vương mở to hai mắt ngây người và lí nhí trả lời:
- Vậy... vậy... công tử muốn gì?
Tim của tinh linh tộc trưởng đập loạn như nai con gặp hổ, từ khi nàng đưa vào tiêu chuẩn chọn lựa minh chủ là nam trẻ tuổi thì đã nghĩ đến khả năng bị minh chủ "ăn sống" rồi... thế nhưng bây giờ thật sự đối mặt với điều này, nàng vẫn hoảng loạn muốn ngất xỉu.
Giang Bình An bây giờ "già như trái cà" nhìn sơ, nghe sơ là biết tỏng Elf chi vương đã chấp nhận hắn, nhưng hỡi ơi...
Giang Bình An đứng dậy quay lưng nhìn màn hình ảo 3D đang biểu hiện khung cảnh bên ngoài, hắn nhẹ nhàng đưa ra đáp án:
- Ta... muốn nàng... nhận ta làm chủ. Không phải minh chủ bình thường mà là ký kết khế ước chủ tớ, lập ra Đại ấn ký hẳn hòi.
Toang!
Elf chi vương bỗng dưng nghe thấy tiếng con tim của mình vỡ vụn, đang lúc sẵn sàng đón nhận người ta làm bạn tình, ai ngờ người ta lại chỉ muốn một đày tớ gái!
Nhục nhã ê chề, Elf chi vương rớt nước mắt như mưa.
Giang Bình An dù quay lưng nhưng vẫn biết nàng khóc, dù gì hắn cũng đã có hồn nhãn. Nếu như khi xưa, hắn đã vội đến bên lau nước mắt cho giai nhân rồi, nhưng giờ Giang Bình An đã hoàn toàn khác, tâm của hắn còn vỡ vụn hơn tâm của nàng gấp mấy chục lần nữa!
- Ngươi đừng khóc. Chuyện của hai ta, ai cũng biết ai rất rõ. Ngươi thì bị diệt tộc, ta bị tan vỡ bí cảnh mất hết người thân. Giờ chúng ta phải nương tựa nhau, trở nên mạnh mẽ để gầy dựng lại những gì đã mất...
Elf chi vương ngẩng đầu cất cao giọng:
- Vậy công tử chỉ cần cưới ta thì tâm ta đã thuộc về ngài rồi, cần gì làm ta biến thành đày tớ?
- Trong mắt ngươi khế ước đó là chủ tớ, nhưng trong mắt ta đó lại là bạn bè sống c·hết có nhau, chúng ta sẽ là đồng bọn mật thiết nhất trong cõi đời này!
Elf chi vương dần dần hiểu ý: - Nhưng có cần thiết phải thành lập Đại ấn ký không? Nó quá nguy hiểm?
- Có mất tất có được... Cao nguy hiểm cao tiền lời. Không có Đại ấn ký làm sao ta tăng lên linh hồn lực cho ngươi nhanh chóng được?
- Ý của ngài là...
- Phải, chỉ có Đại ấn ký, ta mới thông qua nó truyền linh hồn lực cho ngươi luyện hóa. Đảm bảo một tháng lên cấp 2, vài năm lên cấp 3. Nếu ta ăn nên làm ra, chỉ vài chục năm cho ngươi lên cấp 4 linh hồn, cho ngươi luyện hóa mầm vũ trụ trở thành cao thủ Vũ Trụ Chi Chủ... Bấy nhiêu đó đủ để đổi một Đại ấn ký của ngươi bây giờ không?
Elf chi vương bị bánh vẽ quá đẹp, quá "hoành tráng lệ" của Giang Bình An làm choáng váng đầu óc, nàng thì thầm:
- Có đủ để đổi không ư... Quá đủ, dư sức để đổi. Bây giờ ta mới cảm nhận được lựa chọn một người minh chủ may mắn nhất là hiệu quả ghê gớm thế nào. Ta quyết định bán cái mạng này cho công tử ngay từ bây giờ, mong công tử thương xót bảo bọc ta cả đời này! (xem thêm chương 316 lựa chọn người may mắn nhất)
- Ặc... khúc đầu nghe được, khúc cuối nghe kỳ kỳ. Nhưng không sao, ta mới hứa với một con rồng, giờ thêm một tinh linh nữa thì cũng vậy. Ngươi bắt đầu ngưng tụ Đại ấn ký đi, nhưng ngươi biết làm không?
- Công tử cứ yên tâm, tinh linh tộc là đại tộc của liên vũ trụ, dù bộ tộc ta chỉ là một phân nhánh nhỏ bé xa xôi nhưng vẫn nhận được truyền thừa, đặc biệt là ta có thiên phú tốt, truyền thừa càng nhiều.
- Ta thật ao ước được truyền thừa ah! Sao loài người cũng là đại tộc, cao thủ lớp lớp mà không có truyền thừa?
- Hi hi hi... con người sinh sôi nảy nở nhiều như sao trên trời, ai mà truyền thừa hết cho nổi!
- !!!
- Ngươi ngưng tụ lâu không?
- Thưa công tử, khoảng 1 ngày!
- Vậy ngươi cứ ở đây ngưng tụ, ta đi một chuyến có việc nhé!
...
Bỏ mặc mỹ nữ tinh linh ngồi im ngưng tụ Đại ấn ký, Giang Bình An dùng hồn nhãn tìm kiếm không gian riêng của Lam.
Lam trừng mắt khi bị hắn dòm ngó:
"Cái tên tiểu tử nhà ngươi, không lo quản lý trái đất cho ta, giờ dòm ngó ta làm gì?"
"Ta muốn gặp ngài, ngài kéo ta vào chút đi!"
Lam bực bội vẫy tay "câu" trực tiếp Giang Bình An từ trong xe bay vào không gian của nó.
- Hừ, chuyện gì nữa đây? Ngươi nói ngươi là Vũ Trụ Chi Chủ rồi, sao không tự vào mà còn kêu ta?
- Ôi dào! Đây là nhà của ngài, không thỉnh tự vào là bất lịch sự. Ngoài ra ta nghèo muốn c·hết, 1 tỷ Bạch tinh trị giá 2 tỷ tỷ HP, tiền đâu mà ta mua để tăng cấp Hành Tinh được.
Lam gật gù: - Ngươi nói rất đúng, đa phần cao thủ đột phá linh hồn cấp 1 phải tích lũy tiền một thời gian rất dài mới đủ năng lượng đột phá cấp Hành Tinh. Giờ ngươi đến đây làm gì? Mượn tiền ta à?
- Không... ta đến để xin...
- Bà mẹ của tôi ơi! Ta nhớ đây đâu phải trại tế bần mà ngươi cứ xin xỏ hoài là sao? Vả lại ta không có tiền, lại càng không có năng lượng!
- Hắc hắc hắc... Ta đến không phải xin tiền, mà là xin Ý Chí, cái này ngài có nha!
Lam bắt đầu trầm mặt, nó hất hàm: - Lý do tại sao ta phải cho?
- Lúc trước ngài cho Ý Chí không đủ dùng, bây giờ mầm vũ trụ tuy hòa tan nhưng kẹt cứng ngắc trong đầu của ta, tiến không được, thoái không xong. Ta cầu xin ngài rủ lòng thương xót, đã giúp thì giúp cho trót, không lẽ ngài không đủ Ý Chí để tách ra sao? Nếu vậy ta phải đi tìm Gaia khác xin giúp đỡ gấp!
Lam bị kích tướng xem thường, nó tức giận la to:
- Ăn nói tào lao, ta đường đường là Gaia lâu năm, Ý Chí trên 5000 làm sao không đủ tách ra? Nhưng cộng đồng Gaia đã truyền tin nói chỉ cần 10 điểm Ý Chí trở lên là kích hoạt được mà?
Giang Bình An giả vờ kinh ngạc: - Cái gì? Ngài có trên 5000 điểm Ý Chí mà chỉ cho ta 10 điểm như tống cổ ăn mày? Làm ơn đi Gaia, ta là thuộc hạ đầu tiên và duy nhất của ngài đó, không phải ăn mày! Ít nhất cũng phải cho ta 1000 điểm Ý Chí mới gọi là có lòng thành mời chào nhân tài chứ!
- Ngươi nằm mơ đi! 5000 điểm Ý Chí của ta tích lũy rất cực khổ, quý giá lắm! 10 điểm cho ngươi đã đủ xài rồi!
- Đủ thế nào mà đủ! Ngón tay có ngón dài ngón ngắn, mầm vũ trụ có cái to cái nhỏ. "Hàng của ta to" 10 điểm không xi nhê gì! Ngài cho ta thêm vài trăm điểm nữa đi!
- Hừ... của ở đâu cho không ngươi hả?
- Ạch... ngài nói có lý, vậy chúng ta trao đổi!
- Ha ha ha... ngươi mới nói nghèo mạt rệp, lấy gì trao đổi với ta?
- Ta nghèo nhưng ngài còn thiếu ta 45 tỷ người sống khỏe mạnh đấy. Ta đổi 1 tỷ người lấy 100 điểm Ý Chí.
- Còn khuya...
Cả hai bên bắt đầu lao vào trả giá, ngươi tiến ta lui rất nhiệt tình, cuối cùng thống nhất 45 tỷ người còn thiếu đổi lấy 490 điểm Ý Chí.
Giang Bình An giả vờ đau khổ vì lỗ lã, ra về với 490 điểm Ý Chí. Lam đuổi hắn ra về chỗ cũ liền cười khằng khặc:
- Ha ha ha ha... c·hết cười ta mất. Tên nhóc này tưởng dễ ăn Ý Chí của ta. Lúc trước có Đệ Tam, ta không dám đưa nhiều vì sợ hắn phát hiện ta muốn khống chế tiểu vũ trụ. Giờ tên này tự đưa tới cửa luôn, thiệt tình là không biết sống c·hết!
...
Giang Bình An yên vị trở lại trong xe bay, hắn cũng trùng hợp cười khằng khặc trong lòng giống Lam như vậy:
"Gaia hỡi Gaia... ngươi tính kế ta, ta tính kế ngươi... để xem thử coi ai là thợ săn, ai là con mồi!"
Giang Bình An chìm tâm thần tập trung vào "khối khí cầu - cửa vào tiểu vũ trụ" hắn một lần nữa dùng tâm thần đi vào tiểu vũ trụ.
Thần long phát hiện chủ nhân, nó bay đến hỏi han:
- Ủa... sao ngài không vào cả người luôn cho tiện?
- Ta nói dối Lam rằng mầm vũ trụ thiếu Ý Chí nên bị kẹt. Nếu ta vào cả người thì lộ tẩy liền, nó sẽ nghi ngờ ta dối gạt nó! Thôi bỏ vụ đó đi, mai mốt ta vào cả người, giờ ta có quà cho ngươi đây!
- Wa... chủ nhân gạt được nó nữa à?
Giang Bình An lắc đầu:
- Nó khôn khéo lắm, không biết ai gạt ai đâu! Nhưng dù sao mục đích của ta đạt được là tốt rồi! Ngươi đoán thử xem ta mang về bao nhiêu Ý Chí?