0
- Hừ... Giang tiểu tử... ta nghi ngờ đan dược này có độc...
Giang Bình An xoay người trở lại, b·iểu t·ình cực kỳ phong phú: nghi hoặc, khó hiểu, chán nản... nhưng tuyệt đối không có sợ sệt!
- Lam... ngài làm ơn tha cho ta được không? Ta đang ngủ, ngài lôi ta vào đây, trên người chỉ có mỗi cái quần cộc! Ta nhịn. Mới sáng sớm ta chưa kịp đánh răng rửa mặt, chải đầu, ăn sáng... Ngài đòi ta Bổ Hồn Thiên Đan, ta cũng nhịn, cung kính dâng cho ngài! Giờ ngài nói vậy là sao?
Lam hơi lúng túng, nó chợt nhận ra tiểu tử trước mặt giờ đã là một cao thủ cấp Hành Tinh, nắm giữ trong tay một tiểu vũ trụ, mặc dù chưa tích lũy gì nhưng cũng hàng thật giá thật một Vũ Trụ Chi Chủ. Ngoài ra hắn còn có một thủ hạ tinh linh, rất có thể là cao thủ cấp Thái Dương... Nếu hai bên trở mặt thì e rằng gà bay trứng vỡ hết.
- Ta... ta xin lỗi đã thô lỗ với ngươi sáng nay, nhưng chuyện đan dược rất quan trọng, ta phải kiểm tra cẩn thận. Ta nghi ngờ số đan dược này có độc!
Giang Bình An trợn mắt, cường thế nói:
- Chuyện ngươi xin lỗi ta, chút nữa ta tính toán đền bù sau! Nhưng chuyện ngươi nghi ngờ đan dược này có độc là... hoàn toàn chính xác! Phải, tất cả chúng đều có độc.
- ???
Lam không biết Giang Bình An chơi đùa kiểu gì mà thừa nhận khẳng khái như vậy. Tiết tấu của nó bắt đầu rối loạn, bị Giang Bình An nắm mũi dẫn đi.
- Ngay từ ban đầu lúc có ngài Đệ Tam làm chứng, ta đã nói Bổ Hồn Thiên Đan có đan độc, ngươi lúc đó cũng đã kiểm chứng với ông ta... Giờ lật lại vấn đề hỏi ta là sao? Nếu ngươi không muốn 25 viên đan dược này thì trả lại cho ta, nhưng đây là ngươi đơn phương phá hủy giao dịch không lý do, ta sẽ không bồi thường tiền hàng trở lại đâu vì ta đã "ăn" hết rồi!
Lam ngớ người, vụ độc nó nói hoàn toàn khác với đan độc mà Giang Bình An nói, huống chi đối phương còn đòi quỵt tiền hàng. Lam tức giận chất vấn:
- Cái gì mà "ăn" hết? Cả 500 điểm Ý Chí quý giá của ta, ngươi "ăn" bằng cách nào?
- Ý Chí vừa chạm vào mầm vũ trụ đã hòa tan, vừa vào tiểu vũ trụ cũng hòa tan giúp các khối vật chất nguyên sơ kích hoạt thành các Thiên Hà, giờ ngươi kêu ta trả, ta lấy đâu ra? Trừ phi đợi ta vài triệu năm, xã hội loài người phát triển sinh ra Ý Chí, lúc đó ta mới trả cho ngươi được!
Giang Bình An lợi dụng Lam không biết tình hình thực tế của mầm vũ trụ và tiểu vũ trụ nên xí gạt nó. Lam vì thiếu thông tin nên ú ớ không phản bác được, nhưng nó cũng đáp trả kịch liệt:
- Ngu ngốc... Chỉ cần vài tỷ người sinh hoạt vài trăm năm đã có thể sinh ra Ý Chí rồi!
- Ah! Ngươi lại chửi ta... được, chút nữa ta tính sổ luôn. Còn vụ Ý Chí sinh ra thì có lẽ ngươi quên mất một việc: phải tích lũy trên 1000 điểm Ý Chí thì mới tách ra được. Vậy muốn thực sự trả nợ cho ngươi há không phải tốn thời gian cực kỳ lâu dài sao?
Lam lại cãi thua, nó càng bực bội nhưng không dám mắng chửi nữa:
- Cứ coi như ngươi nói đúng đi! Nhưng chuyện đan dược có độc thì ta vẫn nghi ngờ, ta không nói về đan độc mà là nói những chất độc khác
- Được, ngươi nghi ngờ là quyền của ngươi, chúng ta thuận mua vừa bán, không ai ép ai. Giờ có hai phương án, một là ngươi không lấy hàng, ta quỵt tiền hàng. Hai là ngươi chứng minh nó có độc gì gì đó rồi ta bồi thường kiểu gì gì đó cho ngươi, hợp lý chưa?
Lam gật gù, hai phương án rất hợp lý, không ai ép ai.
- Ta không biết cách chứng minh đan dược này có độc, nhưng linh cảm mách bảo ta rằng chúng nó có độc.
- Làm ơn đi "chị hai"! Chuyện giao dịch không xài linh cảm, ngươi không thích nó thì trả lại cho ta hoặc đốt quách đi cũng được. Còn nếu muốn chứng minh thì dễ thôi, kiếm chó mèo gà vịt hoặc kể cả con người cho uống thử là biết ngay!
Lam sáng rực con mắt, nó hỏi tiếp:
- Thế nếu có độc thì sao?
- Thì chết!
- Thế nếu không độc thì sao?
Giang Bình An mỉm cười đểu cáng nhưng vẫn nói năng bình thường lịch sự:
- Thì vẫn chết! Vì đây là đan dược cấp cao chuyên dành cho cao thủ cấp Hành Tinh trở lên, người thường mà uống thì linh hồn sụp đổ ngay.
- Vậy làm sao để kiểm chứng?
- Tìm cao thủ cấp Hành Tinh ah! Nhưng xung quanh đây chỉ có mình ta. Ngươi muốn ta thử thì ta sẽ thử, nhưng bình thường là "friend" nên miễn phí, bây giờ ta bực bội nên phải tính phí. Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, 1 lần thử lấy giá hữu nghị 100 điểm Ý Chí mà thôi!
Lam hết chịu nổi, chống nạnh chửi ào ào:
- Moá... đồ gian thương! Lấy phí gì mà mắc dữ vậy?
- Ngươi nghĩ cái mạng của một Vũ Trụ Chi Chủ không đáng giá bằng 100 điểm Ý Chí sao? Ta quyết định tăng giá, một lần thử 1000 điểm Ý Chí.
- Không được nói hai lời! 100 thì 100, nhưng nếu chúng có độc thì sao? Ngươi bồi thường ta thế nào?
- Xời ơi! Nó mà có độc thì ta chết queo rồi, bồi nguyên cái mạng của ta, ngươi còn chưa hả dạ à?
Lam gật gù thấy có lý: - Vậy ngươi uống thử một viên đi, nếu không có độc ta trả công 100 điểm Ý Chí.
- Ok, xong ngay!
Giang Bình An xòe tay, Lam ném cho hắn một viên Bổ Hồn Thiên Đan phiên bản đặc biệt do chính hắn kêu thần long làm ra.
Giang Bình An không do dự, ném ngay viên đan dược vào miệng rồi ngồi xuống khoanh chân luyện hóa. Vẻ mặt hắn bình tĩnh nhưng trong lòng hắn thầm than:
"Biết ngay cái con Gaia này đầu có sạn! Đâu dễ gì gạt nó! Cũng may ta chuẩn bị sẵn khổ nhục kế cho nó nhìn, khà khà..."
Cái gọi là khổ nhục kế nghĩa là thật sự chịu khổ chịu nhục. Có Lam ở một bên nhìn chằm chằm, Giang Bình An không thể chơi trò gian lận thay mận đổi đào, đành nuốt viên độc dược thật sự này.
Chẳng những nuốt, hắn còn phải nhai nó rau ráu cho nát ra, rồi luyện hóa thật mau (không thèm hấp thu hay tinh lọc gì cả) ra được một đám dược lực cực lớn, sau đó thành thật chuyển thẳng chúng lên không gian tinh thần của mình.
Lam tận mắt chứng kiến bằng hồn nhãn, nó gật gù tán thưởng tên tiểu tử này không gian lận, chỉ cần dược lực lan tràn trong không gian tinh thần thì sẽ rất khó thanh tẩy nếu có độc, nó rất giống nguyên lý: độc tố bình thường nếu truyền vào máu sẽ lập tức bị máu đưa đi khắp thân thể nhanh chóng...
Nhưng nó không biết đám dược lực vào không gian tinh thần đã ngay lập tức bị mầm vũ trụ hút lấy gửi vào tiểu vũ trụ, giúp Giang Bình An thoát được một kiếp.
Hắn giả vờ ngồi im cả nửa giờ mới đứng lên bình yên vô sự, sau đó hắn chìa tay:
- Lam, đan dược bình thường, ngươi thanh toán cho ta 100 điểm Ý Chí đi!
Lam đã yên tâm về đan dược, nhưng nó tiếc nuối viên bị Giang Bình An uống, viên đó là của nó, đã trả tiền rồi và rất đắt, 1 viên tương đương với 2 tỷ người. Giờ bị đòi thêm 100 điểm Ý Chí, lòng nó như nhỏ máu:
- Hừ... từ từ... làm gì mà đòi gấp dữ vậy?
- Ta đòi gấp? Vậy chứ ai mới sáng sớm lôi ta vào đây đòi nợ?
Lam cứng họng, bất đắc dĩ chia ra 100 điểm Ý Chí trả thù lao cho Giang Bình An, hắn vui vẻ cất vào tiểu vũ trụ làm quà cho thần long. Thế nhưng hắn lại tiếp tục chìa tay ra tính sổ nợ:
- Chuyện giao dịch Bổ Hồn Thiên Đan xem như hoàn tất. Giờ nói đến chuyện bồi thường danh dự sáng nay: ngươi phải trả cho ta 100 điểm Ý Chí vì đối xử thô lỗ, chửi bới ta. Khi xưa ngươi có thể làm như vậy, nhưng giờ thân phận ta đã khác, ta là Vũ Trụ Chi Chủ, cả cái vũ trụ này hiện tại đã được đặt tên theo ta: Bình An Vũ Trụ, vậy mà ngươi, chỉ một Gaia nhỏ bé lại dám vũ nhục ta...
Lam giãy nảy: - Ngươi vừa phải thôi! Ngươi tưởng Ý Chí dễ có lắm à?
- Vậy được rồi! Thù này ta sẽ nhớ, lúc nào đó ngươi đang ngủ trần truồng bị ta móc đầu đi ra giống ta sáng nay cũng đừng trách hờn gì ai nhé!
Lam rùng mình sợ sệt, nó bắt đầu sợ một Vũ Trụ Chi Chủ do chính tay nó tạo ra, nhưng ngẫm nghĩ lại thì lỗi hoàn toàn do nó, chỉ cần khéo léo hơn một chút thì quan hệ hai bên đã tốt đẹp, đâu cần phải tốn 200 điểm linh hồn lực oan uổng...
Cuối cùng, Giang Bình An thắng lợi rời đi không gian của Lam, mang về 200 điểm Ý Chí với nụ cười tà tà trên môi:
"Khà khà khà... nhiêu đây Ý Chí chỉ là khai vị, món chính còn rất nhiều, ngươi cứ từ từ thưởng thức đi!"