0
"Nguy hiểm... cực kỳ nguy hiểm... y hệt như lần hoàng đế Phổ Nghi cả nhà bị độc sát..."
Giang Bình An tin tưởng hoàn toàn trực giác của mình, nó đã được chứng minh bằng nhiều kinh nghiệm xương máu theo đúng nghĩa đen.
Nhìn chiếc thiệp đỏ, Giang Bình An bốc lên lệ khí ngùn ngụt, hắn muốn kéo hết đồng bọn, dùng tất cả át chủ bài đi tới Hắc Mãng lâu đài đánh một trận để giải tỏa... nhưng thời cơ không đúng, đại thù chưa báo hắn không muốn việc mẹ đẻ việc con.
Hiện tại quan trọng nhất là ấp ủ phát triển q·uân đ·ội, luyện tập võ công để báo thù. Chỉ có báo xong thù mới rảnh rỗi tìm Hắc Mãng Chi Chủ chơi đùa, khi đó "hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng"!
Ý niệm xoay chuyển xong Giang Bình An chuyển sang tâm thái bình thản, lệ khí rút lui, hắn không trả lời tinh linh đội trưởng mà chờ hồ tộc đội trưởng trở về.
...
Sau ba giờ, hồ tộc đội trưởng hoàn thành giao dịch, dẫn dắt mọi người ở cửa hàng về khu biệt thự hội họp.
Đây là buổi họp khá chính thức, Giang Bình An thông báo ngắn gọn:
[ Mỗi đội trưởng chọn ra một người giỏi nhất ở lại đây lên chức đội trưởng và tiếp tục dẫn dắt đoàn đội.
Đội trưởng hồ tộc lấy ra thêm 2 thân tín, đội trưởng tinh linh lấy ra 4 thân tín... hai nhóm này sẽ đi theo Giang Bình An tới chỗ mới để dựng lên chi nhánh mới.
20 tinh linh và 10 hồ tộc mới sẽ được tuyển ra từ tiểu vũ trụ để bổ sung đội ngũ cũ cũng như thành lập đội ngũ mới.]
Vừa nghe thông báo, hồ tộc đội trưởng thì vui mừng vì được chủ nhân trọng dụng, riêng tinh linh đội trưởng lại không vui vì không muốn thay đổi nơi công tác. Cuối cùng một nữ tinh linh xuất sắc nhất đứng ra đảm nhiệm vai trò đội trưởng sẽ theo sát chủ nhân thành lập tất cả chi nhánh của Giang gia trà trang.
Giang Bình An buồn bực quay qua than thở với Mộc Minh Ái:
- Ta muốn trọng dụng nam nhân nhiều hơn, nào ngờ mới có một nam tinh linh đội trưởng đã vội tách ra. Náo Thiên thì còn quá đáng hơn, ban đầu đòi cưới cả chục long nữ giờ lại đòi chuyển giới cưới ta! Còn lại một linh hồn con rùa Quy Phù Nam, chắc chắn là nam, ai ngờ đi luyện hóa tăng lên linh hồn mà tới giờ chả thấy mặt mũi đâu! Riết rồi quay qua quay lại toàn là mỹ nhân...
Mộc Minh Ái cười rung rinh hai ngọn núi tuyết:
- Chàng ơi! Cái số đào hoa thì phải chịu, ta nhớ thi hào Nguyễn Du có câu rất hay:
Bắt phong trần phải phong trần
Cho thanh tao mới được phần thanh tao.
Chàng nếu không chống lại được thì hãy hưởng thụ đi, ta thấy hai đội trưởng này xinh đẹp nguyệt thẹn hoa nhường, đi theo chàng lâu ngày chắc chắn sẽ...
Giang Bình An giơ tay đầu hàng: - Stop... Làm ơn tha cho ta!
- Được thôi, ta không ghẹo nữa, giờ mình đi đâu?
Giang Bình An dặn dò nam tinh linh đội trưởng:
- Ngươi dẫn người đến bái phỏng Hắc Mãng lâu đài trả lời cho người ta rằng: "Gia chủ bận việc, hẹn một ngày không xa sẽ đến phó ước"
Chờ người này vừa dẫn người đi khỏi, Giang Bình An lập tức liên hệ Đệ Tam, nhờ chuyển hắn đi chợ đen lớn nhất ở khu số 5.
...
Hắc Mãng lâu đài.
Mỹ nam tử nghe hai mỹ nữ xà tộc mới tới báo cáo, anh ta nhíu mày lầm bầm trong miệng thật nhỏ:
- Chà chà... vô tình hay cố ý né ta? Chắc chỉ vô tình vì ta đâu có sơ hở gì! Nếu vậy thì chờ thôi, xem như ngồi lâu câu cá lớn, cá càng lớn thì phải chờ càng lâu, hy vọng đừng để ta thất vọng!
...
Trong không gian trung chuyển của hệ thống giao dịch, Đệ Tam gặp gỡ Giang Bình An và Mộc Minh Ái.
Đệ Tam: - Chào lão đệ, khoan đi chợ đen ở khu vực số 5, trở về khu số 3 gặp gỡ nhóm Xích Hổ tộc đi!
Giang Bình An vui mừng: - Tam ca đã gặp họ rồi sao? Họ ở đâu, có sao không?
- Không sao, nhưng tình hình cụ thể thì ta không biết. Giờ ta sẽ đưa lão đệ qua đó sau khi lấy tiền!
Đệ Tam cười hắc hắc lấy nhẫn trữ vật đựng Ý Chí giao cho Giang Bình An, hắn liếc qua thấy là 50 triệu Ý Chí.
- Wow... nhiều vậy sao, thật là tuyệt. Đây là 51 viên Hắc tinh, 50 cho Ý Chí và 1 vì Xích Hổ tộc.
Đệ Tam cầm tiền nhiều quá mỏi tay nên chỉ nhận 50 trả lại 1.
- Sao vậy tam ca?
- Chuyện tìm kiếm Xích Hổ tộc không mất công, vả lại đây là người nhà bên vợ của lão đệ, cũng là người nhà "đệ muội" của ta, làm sao ta lấy tiền, ta nghèo nhưng rất có nguyên tắc!
- Xời ơi... Tam ca mà nghèo nỗi gì!
- Ta nghèo so với ngươi ah, lão đệ!
- Ặc... thôi bỏ đi, đã tam ca không lấy ta đem về mua kẹo ăn vậy!
- Moá... đúng là nhà giàu mới nổi mà... lấy Hắc tinh mua kẹo luôn mới ghê chứ!
Cả hai cười cười nói nói vui vẻ, Đệ Tam thì cố ý chọc cười, Giang Bình An thì biết mình có một tia khả năng cứu mọi người nên cũng thả lỏng, đặc biệt hiện tại tìm được Xích Hổ tộc già trẻ, hắn cũng nhẹ nỗi lo.
- Tam ca, hiện tại Xích Hổ tộc có an toàn không?
- Có, nhưng rất chật vật, họ trốn ở một hành tinh hoang vu sỏi đá, không dám lộ diện.
- May mà không bị Quang Minh tộc tìm g·iết.
- Ừ, may mắn đấy, chắc chúng không thèm tìm nên họ mới thoát một kiếp. Đã tới rồi, lão đệ ra thu bọn họ đi, ta chờ ở đây để đưa lão đệ đi tiếp!
- Vâng, cảm ơn tam ca!
...
Vừa bay xuống tinh cầu tìm Xích Hổ tộc Giang Bình An vừa nghĩ mình tốn nhiều tiền giao được bằng hữu như Đệ Tam rất đáng giá, tuy người này không giúp nhiều trong việc đấm đá nhưng trong nhiều việc khác rất là thần thông quảng đại, bất tri bất giác Giang Bình An thấy Đệ Tam rất giống một người huynh đệ kết nghĩa của hắn ở trong bí cảnh: Trang Bảo Quốc. (tiền truyện)
Cả hai đều giỏi giao tiếp, giỏi giao dịch, có rất nhiều tin tức và nhân mạch... Quen được những người này, chỉ cần chịu chi thì mọi việc đều sẽ dễ dàng thuận lợi.
Mới nghĩ đến đây Giang Bình An và Mộc Minh Ái đã đáp xuống khu chạy nạn của Xích Hổ tộc.
Ông nội của Sophie nhìn thấy Giang Bình An, ông dụi hai mắt nhìn kỹ một lần nữa rồi lão lệ tung hoành:
- Ôi cháu rể của ta, sao cháu biết chúng ta trốn ở đây?
- Con chào ông. Nhờ Sophie nhắn tin con mới biết chuyện xảy ra và nhờ người khác tìm kiếm.
Càng nhìn ông nội vợ tiều tụy, Giang Bình An càng đau lòng. Năm xưa ông không có thiên phú cao nên chức tộc trưởng truyền thẳng đến cha của Sophie, mặc dù vậy hiện giờ ông cũng đã là một cao thủ cấp Thiên Hà, lại là chiến thần tộc, thế nhưng bộ tộc bị diệt khiến ông nhìn như một ông lão gần đất xa trời.
Giang Bình An âm thầm thề phải xây dựng lại một Xích Hổ tộc hùng mạnh để an ủi Sophie nơi chín suối.
- Ông ơi, Xích Hổ tộc là gia đình bên vợ của con, lại có ơn tri ngộ tặng trọng bảo. Nay bộ tộc g·ặp n·ạn con sẽ hết lòng giúp đỡ phát triển lại bộ tộc.
Nói đến đây hắn khẳng khái móc ra một cục đá đen thùi, người không biết hàng sẽ chẳng buồn nhìn nhưng ông nội vợ lại sáng rực hai mắt, ông lắp bắp:
- Đây... đây là... mầm vũ trụ...
- Phải, hiện giờ ông hãy nhận nó để luyện hóa, chuyện Ý Chí ta sẽ lo. Ông có tiểu vũ trụ sẽ sắp xếp được cho Xích Hổ tộc...
Cực đại dụ hoặc, ông nội vợ cứ nhìn chằm chằm vào mầm vũ trụ, mải qua 5 phút ông mới phục hồi tinh thần và bất ngờ từ chối:
- Ta không lấy. Hiện giờ trong tộc toàn là già yếu trẻ con, không ai đủ thiên phú để phát triển xứng đáng với mầm vũ trụ cả, con hãy giữ lại để bản thân sử dụng mới là chính đạo.
Mộc Minh Ái đứng bên cạnh giật mình, nàng bắt đầu thực sự bội phục ông lão này cũng như cả Xích Hổ tộc, họ không tham tiền tài, không sợ cường địch, thà tử chiến chứ không đầu hàng. Một bộ tộc tốt đẹp như vậy lại bị đám người chim tiêu diệt, càng nghĩ nàng càng ghét bọn Quang Minh tộc, nàng xoa tay hầm hè quyết chờ ngày cho bọn chúng biết sát chiêu "Ác Mộng" là như thế nào!
Giang Bình An cũng sửng sốt:
- Oái... sao ông không lấy... trở thành Vũ Trụ Chi Chủ là ước mơ của mọi người mà?
Ông nội vợ dần lấy lại sự thong dong tự tin, ông cười và vuốt râu như một trí giả:
- Bảo kiếm phải tặng anh hùng, thép tốt phải dùng ở lưỡi dao! Con cứ để dành luyện hóa...
Giang Bình An xua tay: - Không! Con đã là Vũ Trụ Chi Chủ rồi!