0
Giang Bình An xua tay: - Không! Con đã là Vũ Trụ Chi Chủ rồi!
Ông nội vợ sững sờ, sau đó ông mừng rỡ cười to:
- Ha ha ha ha... Cụ tổ quả nhiên tuệ nhãn thức châu! Ngài ấy kêu ta nếu gặp được con phải tìm cách đi theo, con sẽ dẫn dắt Xích Hổ tộc trở lại phồn vinh. Giờ ta mới hiểu, con quả nhiên tuổi trẻ tài cao. Toàn bộ cao tầng Xích Hổ tộc lúc trước luôn nghi ngờ con đã là Vũ Trụ Chi Chủ lúc chiến đấu với tên Silver...
- Phải, lúc đó con đã là Vũ Trụ Chi Chủ. Giờ xin ông hãy nhận lấy mầm vũ trụ...
- Khà khà khà... ta không nhận đâu, không cần thiết. Chúng ta toàn thể 10 vạn già trẻ xin theo con vào tiểu vũ trụ của con để phát triển từ từ lớn mạnh, con có chịu không?
- Dạ dĩ nhiên là chịu, nhưng...
- Đừng, ta già rồi, 10 vạn tộc nhân cũng không có ai là cao thủ cấp Hành Tinh nữa, lấy mầm vũ trụ làm gì, phí phạm. Khi nào Xích Hổ tộc ra một thiên tài, lên được cấp 4 linh hồn lực khi đó sẽ xin con mầm vũ trụ để thành lập lại bộ tộc sau. Giờ mà ta cầm, lỡ trăm ngàn năm sau chưa có thiên tài xuất hiện như vậy không phải là lãng phí tài nguyên đó sao!
- Vậy con xin nghe lời ông, khi đó con sẽ giao mầm vũ trụ, nhưng tại sao cả 10 vạn tộc nhân ở đây lại không có ai là cấp Hành Tinh?
- Ài... chủ yếu do tài nguyên không đủ, phải để dành năng lượng cho những tộc nhân có thiên phú cao để có sức chiến đấu mạnh, 1 người có thể chiến thắng 2-3, cái tên gọi chiến thần cũng từ đó mà ra. Trong trận chiến vừa rồi, tất cả tộc nhân cấp Hành Tinh trở lên đều ra trận g·iết địch, cuối cùng chỉ còn lại một đám phàm cấp, thiên phú thấp hoặc còn quá nhỏ này do ta dẫn dắt chạy đi...
Kể đến đây lão lệ lại tung hoành, Giang Bình An cũng không nhịn được nước mắt, dù trận chiến đó hắn không nhìn thấy nhưng hắn dễ dàng hình dung một bộ tộc chiến thần là chiến đấu như thế nào:
Hy sinh đến giọt máu cuối cùng!
Lúc ban đầu hắn rất thắc mắc khi đọc tin nhắn của Sophie, tại sao một bộ tộc lớn như Xích Hổ lại chỉ có 10 vạn già trẻ?
Ngay cả tinh linh bộ tộc nhỏ bé của Elf chi vương khi xưa cũng có 2-3 vạn già trẻ.
Đến bây giờ nghe kể lại thì hắn mới vỡ lẽ, già trẻ có rất nhiều nhưng ai có cấp Hành Tinh đều đi chiến đấu, và đều hy sinh đến nỗi giờ chỉ còn 10 vạn tộc nhân phàm cấp.
Sống mũi cay cay, nước mắt của Giang Bình An rơi lả chả, hắn cố ổn định tâm tình hỏi một điều quan trọng:
- Ông ơi, trong 10 vạn già trẻ này có bao nhiêu người linh hồn đã đột phá cấp 1?
- 8/10 đã đột phá cấp 1, số còn lại là trẻ quá nhỏ, đợi chúng lớn một chút thì đều sẽ đột phá cấp 1. Đặc biệt khi có trà Minh Ái, hầu như tộc nhân nào cũng dễ dàng lên cấp 1 linh hồn.
- Thế lực lớn quả nhiên không đơn giản, hầu như toàn bộ đều là cấp 1 linh hồn, chỉ là thiếu năng tinh để lên cấp! Ông đừng lo, đợi mọi người vào tiểu vũ trụ của con, con sẽ cung cấp năng tinh cho ông và mọi người thăng cấp.
- Ta thì không cần, ta đã có Bạch tinh. Con lấy ra số lượng lớn Bạch tinh như vậy có ảnh hưởng gia tộc hay không?
- Dạ không, ông đừng lo! Con sẽ bao hết Bạch tinh, sau này có ai lên cấp Thái Dương con sẽ cung cấp Chanh tinh. Nhưng con còn một điều thắc mắc, vì sao lúc trước chỉ gặp mặt một lần mà cụ tổ lại coi trọng con nhiều như vậy?
Câu hỏi này khá quan trọng, hắn sợ để lộ điều gì đó mà hắn không biết, sau này sẽ khốn khổ nếu bị kẻ thù lợi dụng.
- Khà khà khà... Cụ tổ có một bí pháp có thể quan sát đại khái tuổi tác của mọi người. Lúc đó cụ tổ quan sát con rất kỹ vì con là ý trung nhân của Sophie, nhờ đó phát hiện ra con chỉ trong vòng 100 tuổi đổ lại. Như vậy thật sự là tuổi trẻ tài cao, phúc duyên thâm hậu mới có được chiến lực làm Sophie khâm phục.
Giang Bình An ôm trán cười khổ: - Ôi trời, sao có nhiều bí pháp quá, thật khó lòng phòng bị.
- Con đừng ảo não, con cứ tập trung phát triển tự mình và thế lực thực tốt thì dù đối thủ có bí pháp gì con cũng có thể ung dung ứng đối, lấy bất biến ứng vạn biến, một anh khỏe chấp mười anh khôn.
- Ông dạy bảo chí phải!
- Ha ha ha... Ta già rồi, chỉ có tí kinh nghiệm truyền thụ mà thôi, không giúp được gì nhiều. Nhưng ta thắc mắc, thực tế tuổi con là bao nhiêu?
Giang Bình An bẽn lẽn: - Dạ... chưa đến 40.
Ông nội vợ kinh ngạc suýt rớt hai tròng mắt, Vũ Trụ Chi Chủ mà chưa đến 40 tuổi, đây là cỡ nào nghịch thiên, Giang gia là một gia tộc mạnh mẽ như thế nào?
- Vậy chẳng lẽ cha mẹ, ông bà của con đều là Vũ Trụ Chi Chủ, đều là tuyệt đỉnh cao thủ mới có thể bồi dưỡng con như thế sao?
- Dạ không, cha mẹ và dòng họ tất cả đều là phàm nhân. Con chỉ là được kỳ ngộ và may mắn có bạn bè giúp đỡ.
Ông nội vợ lần này hết biết nói gì luôn, ông không thể nào hình dung được kỳ ngộ cỡ nào mới phát triển nhanh như vậy. Đây là ông còn chưa biết cháu rể quý hóa này giờ xài tiền toàn bằng Hắc tinh, hệt như một gia chủ đỉnh cấp thế lực hoặc như một thiếu gia của siêu cấp thế lực.
...
Chuyện sắp xếp Xích Hổ tộc trong tiểu vũ trụ đã có thần long và Elf chi vương lo lắng, Giang Bình An yên tâm tiếp tục lên đường đi đến chợ đen lớn nhất khu vực số 5:
Anh Túc Tinh.
Giang Bình An và Mộc Minh Ái ngỡ ngàng nhìn một tinh cầu gần tương đương kích thước trái đất, cũng có lục địa đại dương, sông núi ao hồ, thác ghềnh... nhưng mọc đầy hoa anh túc.
Khi nhìn kỹ hơn, mặc dù đều là hoa anh túc nhưng có rất nhiều màu sắc cũng như hình dáng kích thước, thậm chí có thân thảo, thân bụi và thân mộc...
Mộc Minh Ái: - Trời ơi... giống như là một viện bảo tàng chuyên sưu tập và trưng bày về tất cả giống hoa anh túc vậy.
Giang Bình An: - Ta cũng thấy giống công viên hơn là giống chợ đen, không biết Tam ca có lầm lẫn gì không nữa!
Than thở hoài cũng không giải quyết được gì, hai người đáp xuống hành tinh đầy hoa này thử xem sao, nào ngờ vừa đáp xuống đã kinh động một đàn bướm và ong khổng lồ bay lên tán loạn, nhưng chúng rất hiền dịu, không hề gây hại, chỉ tạo thành một bức tranh màu sắc sặc sỡ, phô bày vẻ đẹp khắp đất trời... Giang Bình An thề lần đầu tiên trong đời hắn mới được xem hoa và ong bướm đã mắt như vậy.
Mộc Minh Ái cũng ngẩn ngơ ngắm nhìn hàng trăm hàng nghìn giống loài ong bướm khác nhau, mỗi giống lại có mấy chục nghìn con bay lượn...
Mộc Minh Ái làm nũng: - Công tử, ta mê quá, chàng phải làm vài hành tinh như vầy tặng cho ta... à mà còn cho Elf chi vương nữa.
Giang Bình An vỗ ngực: - Chuyện nhỏ! Chuyện to bây giờ là tìm được người hướng dẫn nè. Chúng ta dùng hồn nhãn tìm kiếm thì lại sợ mích lòng các cao thủ khác!
Hai người chờ đợi trong vài phút, lũ ong và bướm đã bình tĩnh đậu xuống biển hoa rồi mà vẫn không thấy ai xuất hiện, cuối cùng hai người đành bay đi vòng quanh tìm huyền cơ ở nơi đây, coi như vừa du lịch vừa thám hiểm.
Bay vòng vèo vài vòng cuối cùng điểm đáng chú ý nhất lại là một vực sâu to lớn, đường kính 2km, sâu hun hút.
Hai người thử bay xuống xem sao, nếu như vẫn không có gì thì sẽ dùng hồn nhãn rà quét cả tinh cầu.
100m sâu
500m
1km
3km
Bắt đầu có ánh đèn nhân tạo khắp nơi, không gian rộng mở ra tứ phía, một thành phố ngầm trong lòng đất hiện ra trước mắt hai người.
Liếc sơ đánh giá, thành phố quy mô khá lớn, sức chứa cả chục triệu người, đèn đuốc sáng loáng, các khu nhà, cửa hàng được xây dựng và trang trí theo phong cách hiện đại, tiện dụng.
Phía đầu lối vào có một tấm bảng đèn trang trí to lớn:
Bất Dạ Thành